Một nửa của đời em!
Em sẽ cầu nguyện để hạnh phúc đến với anh! (Ảnh minh họa)
Em đã nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp được anh – một nửa tâm hồn còn lại của em – người em đã chờ đợi và kiếm tìm! Vậy nên khi em gật đầu đồng ý kết hôn với người đó, trái tim em vẫn hoang mang không hiểu, tình yêu của em nơi đâu!?
Em sống bên họ, hơn một năm trời nhưng vẫn không thể tìm thấy đâu là hạnh phúc của mình, nước mắt rơi thật nhiều để em quên mất rằng mình có nụ cười tươi và đẹp đến thế nào khi gặp anh!
Em chấp nhận kết hôn không có tình yêu trong tim để rồi bây giờ em đau đớn nhận ra mình đã đánh mất điều gì? Nhưng trách ai được bây giờ? Trách em quá vội vàng hay trách số phận để em gặp anh quá muộn, hoặc thà rằng để em đừng bao giờ gặp anh. Bên anh em tìm lại được con người của mình, sống nhiệt huyết và đầy đam mê, khám phá ra thật nhiều điều mới mẻ ở chính bản thân mình đã ngủ quên bấy lâu. Anh làm em vui với những câu chuyện dí dỏm, anh làm em hạnh phúc với những điều bất ngờ thú vị nhỏ bé, anh giúp em tìm thấy mục đích sống của bản thân mình chứ không phải sống vì cha mẹ hay để làm vui lòng ai đó. Hai đứa cũng ngạc nhiên vì sao lại có thể chia sẻ với nhau nhiều thứ đến vậy, giống nhau đến vậy?
Điều làm em hạnh phúc hơn cả đó là cái cách anh để em bước vào cuộc sống của anh, chia sẻ cuộc sống và công việc với anh, hiểu về anh! Em thấy thật hạnh phúc mỗi khi cùng anh gặp ai đó, ánh mắt anh ngời lên nỗi tự hào khi giới thiệu em với tất cả bạn bè, người thân của anh! Chẳng hề có sự ngăn cách nào, cứ như chúng ta đã sống cuộc sống này từ lâu lắm rồi và mọi người thân của anh đón nhận và yêu quý em như đã yêu mến anh!
Hãy tha lỗi cho em, tha lỗi cho em anh yêu nhé! (Ảnh minh họa)
Em hiểu những điều anh đang nói, em hiểu những điều anh muốn làm, anh làm em thấy mình thật sự quan trọng đối với anh! Em và anh đã mơ ước về một mái nhà chung, mơ ước về những đứa con xinh đẹp, mơ về những kế hoạch cho tương lai…! Nhưng anh ơi, em không thể trốn chạy sự thực rằng đã quá muộn để em tìm lại hạnh phúc của mình, dù em yêu anh nhiều biết nhường nào! Mỗi lần bên anh em lại day dứt, giằng xé. Em có quyền được ích kỷ thế không nếu em chọn lựa hạnh phúc cho riêng mình nhưng lại làm tổn thương đến quá nhiều người như vậy!?
Trước nhất là chồng em – anh ấy không hề có lỗi, anh ấy là người tốt và anh ấy yêu em vô cùng, cũng nhiều như anh yêu em và em biết chắc điều đó! Em đâu có quyền làm cha mẹ tổn thương khi đứa con gái cha mẹ tin tưởng lại đang tâm rũ bỏ mọi thứ để chạy theo tiếng gọi con tim! Em đâu có quyền ngăn anh có thể có cơ hội tìm thấy hạnh phúc nguyên vẹn và lý tưởng như anh đáng được có! Em đau đớn quá!
Dẫu em biết anh luôn dang rộng cánh tay đón chờ em, anh sẽ bên em vượt qua mọi khó khăn cho dù có giông tố đến thế nào, nhưng em không đủ lòng tin và sự can đảm để đương đầu với tất cả, không đủ mạnh mẽ để gạt bỏ mọi thực tế để chọn đi chung con đường với anh! Em đầu hàng số phận rồi anh! Em phải xa anh thôi dù em biết từ giây phút này con tim em đã thôi còn đập!
Hãy tha lỗi cho em, tha lỗi cho em anh yêu nhé! Mỗi ngày còn hơi thở, em sẽ sống vì những điều tốt đẹp anh đã dành cho em! Mỗi ngày còn sự sống, em sẽ cầu nguyện để hạnh phúc đến với anh! Vĩnh biệt một nửa cuộc đời em!
leminhthuy1408@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)