Một người thứ ba…!
Người ta có bồ, được bồ yêu chiều đủ thứ. Còn anh, anh đã làm gì cho em? Trong nước mắt tức tưởi, cô rất muốn hỏi anh như thế.
Khi họ tìm đến nhau, hôn nhân của cả hai bên đều đang ở giai đoạn báo động đỏ. Vợ anh coi gia đình, chồng con là đồ bỏ. Phía cô, những mâu thuẫn lớn nhỏ từ lâu đã biến mái ấm của cô trở thành cơn ác mộng. Nỗi thất vọng và cô đơn đưa họ đến gần nhau, dù cả hai chẳng ai cố tình làm như thế. Không săn đón dỗ dành, không vụ lợi toan tính, càng không cả những so sánh ước mơ, họ cùng chia sẻ nỗi niềm về cuộc hôn nhân bất hạnh đang trải qua của mình.
Không ai có ý định đạp đổ cuộc sống bề ngoài yên ổn hiện tại, hay viển vông về một “kết thúc có hậu” nào đấy. Họ chỉ nghĩ đơn giản: anh và cô sẽ có một chỗ dựa để bớt chông chênh giữa cuộc đời, vậy mà ông trời nào có chiều lòng người.
Một người thứ 3…!
Không đành lòng nhìn anh cơm hàng cháo chợ, con cái nheo nhóc, cô cũng không thể danh chánh ngôn thuận chăm lo cho anh nên khuyên anh tìm cách hàn gắn với vợ. Nhiều lúc anh nổi điên lên, chỉ muốn vứt bỏ tất cả, nhưng cô cản lại.
Bất ngờ, vợ anh tỏ ý muốn quay về. Có người góp ý, anh nhẹ nhõm hơn, có thể mở lòng đón vợ trở lại sau trận say nắng. Cô cũng nhiều lần thử vun vén cái tổ ấm của chính mình, nhưng những nỗ lực của cô đổ sông đổ biển. Cô thấy lòng mình cứ lạnh dần, lạnh dần mỗi khi bên chồng. Để đến một lúc, cô giật mình lo sợ khi biết mình bắt đầu nặng tình, với anh.
“Anh chưa biết sau này như thế nào, nhưng anh luôn mong muốn dành tất cả những yêu thương ngọt ngào nhất cho em”, đó là cái tin nhắn mà khi đọc cô rơi nước mắt vì cảm động. Thứ tình cảm cô dành cho anh, gọi là tình yêu thì chưa đủ, nó cao hơn, rộng hơn, bền chặt, gắn bó, sâu sắc hơn, đến mức vào một thời khắc nào đó, cô đã nghĩ đến chuyện lâu dài.
Nhưng từ hôm vợ anh trở về, những hẹn hò quấn quýt dành cho cô đã thưa thớt lại. Anh mải mê làm bổn phận của một người chồng, người cha. Anh vùi đầu vào công việc để có thể trang trải chi phí cho một gia đình. Những ngày cuối tuần, những dịp lễ lạt tết nhất, những tối cô hiu quạnh một mình, thì anh sum vầy trong hạnh phúc với tổ ấm của mình.
Video đang HOT
Cô ban đầu còn giữ kẽ, tỏ ra cảm thông, cao thượng mặc dù cũng chua xót. Nhưng mỗi khi gần gũi bên anh, cô nao lòng với ý nghĩ, vòng tay ấy, những âu yếm ấy, đồng thời cũng đã dành cho người đàn bà khác. Mà người đàn bà ấy, danh chính ngôn thuận, được gọi là “vợ”. Còn cô, cô là cái gì trong mối quan hệ nguy hiểm này? Cô nhận ra một sự thạt phũ phàng, mình bây giờ thành kẻ thứ ba phá gia canh người khác, lượm lặt chút hạnh phúc rơi vãi của một người đàn bà nào đó mặc dù mình cũng đã là vợ, là mẹ.
Đã đôi ba lần anh bóng gió về những gì gọi là cảm giác có lỗi với gia đình, là anh mang tội với chồng em… Nhưng trái tim nhạy cảm của cô mách bảo rằng, chuyến dừng chân bên cô chỉ còn là tạm bợ. Cô nhớ tới những câu quen thuộc, kiểu như: đàn ông dù có thế nào thì cũng không bao giờ bỏ vợ, bỏ con. Chuyện qua đường, tạm bợ, chẳng ai trách được. Có chăng là do phụ nữ nhẹ dạ, dễ dãi, …
Cô đối mặt với sự lựa chọn tàn nhẫn: chấp nhận được thì tiếp tục, không thì thôi. Đâu ai ràng buộc gì ai. Lấy tư cách gì mà trách cứ. Công việc cho anh cơ hội tiếp xúc với khá nhiều cô gái khác, mà cô, đâu còn trẻ trung xinh đẹp gìlàm vũ khí níu giữ anh. Cô buộc phải thừa nhận một thực tế, anh không nói lời phũ phàng gạt cô qua một bên đã là có tình lắm rồi. Đàn bà, cứ nghĩ ân tình từng dành cho một người đàn ông sẽ được họ ghi nhớ mãi mãi, mang ra cân đo đong đếm mỗi khi họ định thay lòng, điều đó hoàn toàn là ảo tưởng sai lầm.
“Nếu em và chồng con đi du lịch cùng nhau, anh cũng thấy bình thường, có gì đâu mà em làm ầm ĩ vậy?”, đó là phản ứng mạnh đầu tiên của anh sau khi cô tỏ thái độ giận dỗi, khó chịu. Cô bàng hoàng hiểu ra thông điệp khá rõ, nếu cô không chịu nhận ra vị trí của mình đang ở đâu đối với anh, thì chỉ cô thiệt thòi. Anh không mảy may còn có chút nghiêm túc trong mối quan hệ ngoài luồng này.
Nhưng tới giờ phút này, cô chỉ có mình anh thôi, anh thừa biết như thế kia mà! Cô mới là người cận kề bên anh, yêu anh còn hơn cả bản thân mình. Giả sử, nếu như anh không có khả năng về kinh tế thì vợ có còn ở lại, dịu ngọt với anh hay không, có muốn tiếp tục chung sống với anh không, hay là sẽ bổn cũ soạn lại? Những suy nghĩ ấy, cô không thể chia sẻ cùng anh. Nỗi tủi buồn đủ để cô âm thầm nhận ra sự bẽ bàng của đàn bà trong những mối quan hệ nhân danh tình yêu kiểu này. Bởi vậy, đàn ông mới khác với đàn bà chính là ở chỗ những ân tình trong quá khứ chỉ như một sợi chỉ mành với họ mà thôi.
Theo Eva
Em hãy trả lời tin nhắn cho người ta đi!
Anh biết. Em vẫn giữ liên lạc với người ấy.
Anh từng tự hỏi, có cần phải giữ liên lạc với một mối tình đã cũ, có cần giữ lại những tâm sự buồn. Nhưng rồi anh chợt hiểu ra một điều, sẽ chẳng có gì là cũ kỹ nếu như "thỉnh thoảng một cách thường xuyên" trong cuộc đời này, em vẫn nghĩ tới, vẫn nhớ tới và vẫn duy trì những cuộc đối thoại. Em không nói với anh về điều đó. Em sợ làm anh tổn thương. Anh nghĩ vậy.
Ngày em gật đầu và nói chấp nhận yêu thương của anh cũng là ngày em nói sẽ tập trung tất cả cho anh, chỉ duy mình anh thôi.
Em mỉm cười và nói sẽ gạt bỏ hết những lăn tăn sóng biển từ trùng khơi của hoài niệm.
Em mím môi nheo mắt tinh nghịch nhưng dễ thương như đảm bảo với anh rằng những làn khói u buồn của buổi chiều đến từ ngày hôm qua sẽ không xuất hiện. Và em nói yêu anh...
Và anh tin em. Vô điêu kiện. và anh tôn trọng tình yêu này.
Vậy nên,anh nghĩ, em sẽ không để anh biết người ấy vẫn còn tồn tại trong em theo cách này hay cách khác, với vai trò này hay vai trò khác. Có lẽ,em không nỡ chối từ một người mà với em từng tin là nhịp sống,là tương lai, hay giản đơn là định mệnh.
Khi một người từng là tất cả, gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm em, quan tâm đường đi lối về, nhắc nhở những bữa ăn và hoang mang về những khoảng lặng im em không hồi đáp...Thật sự là quá khó để khước từ đúng không, em của anh ?
Hôm trước, em ngồi bên anh, bầu trời giăng đầy những ngôi sao quanh một vầng trăng sáng lung linh, những tiếng nói cười chan hòa hạnh phúc. Tay anh nắm lấy bàn tay em thật chặt. Cảm giác ấy thật ngọt ngào. Anh ngỡ như dù trời long đất lỡ thế nào, phút giây này cũng chẳng thể rời ra, hai bàn tay ấy...
Nhưng rồi điện thoại em đổ chuông. Em rút tay ra khỏi bàn tay vẫn đang say men ấm áp. Em mở xem mà không lấy điện thoại ra khỏi giỏ. Em chỉ xem rồi tiếp tục cuộc trò chuyện bên anh. Có phải người ấy không em? Đêm cũng dần khuya rồi mà em chưa báo tin đã về nhà, nên người ấy lo lắng đúng không ? Vậy thì sao em không trả lời người ấy đi em? Anh cũng đã từng sống trong nhưng mối hoài nghi, lo lắng và sợ hãi. Đừng để người đàn ông sống một mình trong bầu không khí chờ đợi yên lặng. Họ tưởng tượng ra đủ điều, vẽ vời ra đủ viễn cảnh, để rồi đau đáu, xót xa, dằn vặt mà nóng nảy hết tim gan..
Anh biết, như vậy đó em à...
Anh muốn nói với em, hãy trả lời cho người ấy đi, cho người ấy yên tâm.
Nhưng cũng là một người đàn ông, và là người đàn ông yêu em. Cuộc chiến giữa hờn ghen và bao dung thiêu đốt anh trong lặng im của sự chần chừ.
Đêm đó, chắc người ấy mất ngủ vì lo lắng. Còn anh, nhiều đêm sau đó, mất ngủ vì biến nghĩ suy thành giấc mộng không có cái kết có hậu.Anh biết, người ấy vẫn nhắn tin cho em. Em vẫn trả lời khi có thể. (Khi không thể chắc được định nghĩa là lúc có anh).
Anh biết, người ấy vẫn còn thương em.
Anh biết rằng em cũng biết điều anh vừa mới nói ở trên.
Chỉ duy một điều anh không biết, không muốn biết hay không dám biết, em có còn yêu người ấy hay không. Và nếu câu trả lời là có, thì anh sẽ phải làm gì..? Em đã ngoại tình để mối tình của mình bắt đầu rạn nứt.
Nên nếu như không có câu trả lời cho bước tiếp theo, thì thôi anh sẽ không hỏi câu mở đầu. Dù như anh đã nói, một người đàn ông vẽ ra những gì trong đầu khi sự thật bị giấu vào trong một mớ hỗn độn những hoài nghi.
Vậy nên dù sống trong lằn ranh của bao dung và ghen tức, anh vẫn muốn nói với em một điều, dù đầu lưỡi anh có chút gì đó đắng nghét xót xa, hãy trả lời cho người ấy đi em. Không có lúc nào gọi là không thể. Anh sẽ ngó mây trời khi tin nhắn đổ chuông.
Và em cũng sẽ trả lời cho anh thật thà khi anh hỏi em còn yêu người ấy hay không ? Nếu như một ngày anh đủ can đảm để tìm cho mình phương án của bước tiếp theo, nhé em?
Còn bây giờ thì trả lời cho người ấy đi em, anh ngó mây trời rồi đó!
Theo Eva
Tôi nên dừng lại hay tiếp tục những cuộc phiêu lưu tình ái Đàn ông mà làm vậy với phụ nữ, người ta gọi là Sở Khanh. Tôi đối với đàn ông như vậy, biết gọi là gì? Tôi có lẳng lơ, lăng loàn không hay đang tự làm khổ mình? Tôi là một phụ nữ ngoài 35 tuổi, có đứa con trai 3 tuổi, vừa bước ra khỏi cuộc hôn nhân 10 năm với năm...