Một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau
Cuộc sống này rốt cuộc cũng chỉ là cõi tạm, một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau mà thôi phải không anh?
Đọc xong bài “Cô ấy hiểu anh hơn cả vợ anh” bỗng có một sự đồng cảm lạ kỳ! Khi viết lên được những dòng này chứng tỏ người vợ mới là người hiểu chồng mình hơn bất cứ ai! Tôi cũng đã có một người bên cạnh mình như vậy. Tuy không phải là mối tình ngoài chồng ngoài vợ, cũng không có chuyện yêu đương trai gái nhưng thực sự khi không ở bên cạnh người ấy, tôi có cảm giác nhớ nhung giống như là tình yêu.
Hôm nay vừa đúng một trăm ngày anh đi. Vẫn không thể nào quen được suy nghĩ không còn có anh trong đời. Tôi vẫn cố gắng thể hiện bản lĩnh, nhưng đau đớn, hụt hẫng vẫn chưa nguôi đi được chút nào! Hình ảnh của anh vẫn cứ hiển hiện trong tâm trí tôi, có đau đớn, có buồn khổ, có mệt mỏi và cả sự tiếc thương vô hạn.
Giữa tôi và anh là thứ tình gì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Tình yêu trai gái chắc chắn là không phải! Tôi có tình yêu của mình và anh có tình yêu của anh. Tình bạn ư? Hơn thế nhiều! Hai người bạn có thân nhau đến mấy cũng không thể yêu quý nhau và đồng cảm đến như vậy. Tình anh em ư? Không phải! Anh em của anh không chia sẻ với anh như thế và anh em của tôi cũng không thể chia sẻ với nhau mọi điều như thế! Chỉ biết rằng, tôi và anh có nhau như một thói quen không thể thiếu nhau trong đời!
Ngày tôi đi, anh cầm chặt tay tôi rưng rưng, còn tôi, cứ cố làm ra vẻ cứng cỏi lắm để nói với anh “Khoảng cách địa lý thôi mà!” (ảnh minh họa)
Có bất cứ chuyện gì buồn vui cũng chia sẻ với nhau, không ngại ngần, không giấu giếm, không sợ bất cứ điều gì! Có thể khuyên nhau vài câu, có thể chọc nhau vài câu, cũng có thể chẳng cần nói với nhau điều gì. Im lặng lắng nghe, thấu hiểu, chia sẻ. Thế thôi! Có anh tôi luôn cảm thấy mình sống mở lòng với mọi người hơn, rộng lượng hơn. Tôi có thể tha thứ cho những người, những việc tưởng như không thể tha thứ được. Mỗi lần hai vợ chồng tôi giận nhau chuyện gì, anh lại đứng giữa làm người kết nối, anh thường nói đùa với tôi anh là “con chim xanh hạnh phúc”. Những lúc gặp chuyện buồn vui anh thường cầm tay tôi thật chặt. Bàn tay ấm áp và đầy nghị lực.
Video đang HOT
Ngày tôi đi, anh cầm chặt tay tôi rưng rưng, còn tôi, cứ cố làm ra vẻ cứng cỏi lắm để nói với anh “Khoảng cách địa lý thôi mà!”
Giữa lúc tôi đang gặp nhiều biến động trong cuộc sống nhất thì anh đột ngột bỏ tôi ra đi. Tôi đã không kịp nhìn mặt anh một lần cuối cùng. Một trăm ngày nay tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật là anh đã bỏ tôi ra đi vĩnh viễn! Tôi đau khổ, buồn rầu, chết lặng trước tin anh đã không còn bên tôi nữa. Cảm giác ấy đau đớn giống như mất đi người thân yêu nất vậy. Tôi không còn biết là mình tỉnh hay mơ nữa.
Tôi phải sống kiên cường hơn bao giờ hết. Thôi thì cứ tự an ủi lòng mình anh đã ra đi bình an. Hãy cứ tin rằng ở một nơi nào đó anh đang mỉm cười hạnh phúc. Cuộc sống này rốt cuộc cũng chỉ là cõi tạm, một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau mà thôi phải không anh.
Theo VNE
Khi tôi gặp hiểm nguy, anh đã bỏ chạy...
Tôi cảm nhận được toàn thân Sơn run rẩy vì lúc lúc đó chúng tôi đang ôm nhau. Anh lấy chìa khóa xe trong túi quần ra rồi nhân lúc tên cướp không chú ý đã ù té chạy.
"Ngồi im, nhúc nhích tao đâm chết!". Tôi giật bắn người vì tiếng quát vang lên đột ngột sau lưng và cảm giác đau nhói khi có vật gì đó chạm vào sau ót. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì có tiếng quát tiếp theo: "Chìa khóa xe đâu?". Tôi cảm nhận được toàn thân Sơn run rẩy vì lúc lúc đó chúng tôi đang ôm nhau. Anh lấy chìa khóa xe trong túi quần ra rồi nhân lúc tên cướp không chú ý đã ù té chạy.
Tôi hốt hoảng la lên: "Cướp, cướp...". Đúng lúc đó có mấy người công nhân đi làm về ngang. Mấy anh xông vô. Tên cướp cũng tháo chạy. Một anh đuổi theo. Tôi gọi với theo: "Coi chừng nó có dao đó anh ơi". Mọi người xúm nhau đuổi theo. Nhờ vậy, chừng 5 phút sau đã tóm được tên cướp cạn.
Đêm đó, lần đầu tiên sau 3 năm yêu nhau, tôi suy nghĩ rất nhiều về tình yêu của mình. Tôi nghĩ đến Sơn. Anh lúc nào cũng nói yêu tôi, sống chết vì tôi, thế mà khi tôi gặp nguy hiểm, anh đã bỏ chạy. Thử hỏi một người con gái sẽ như thế nào khi chỉ còn lại một mình với tên cướp đang gí dao vào cổ? Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nếu như không có mấy anh công nhân tình cờ đi làm về ngang qua giải cứu?
Sau đêm đó, trong lòng tôi có cảm giác rất lạ. Tôi không còn tin Sơn như trước. Thậm chí tôi không muốn gặp mặt anh. "Em sao vậy? Sao lúc nào cũng kêu bận?"- Sơn bực bội hỏi tôi. "Em đi học thêm lớp kế toán trưởng nên lu bu"- tôi trả lời. Tôi bận thật nhưng điều quan trọng nhất là tôi không muốn gặp Sơn.
Một cảm giác chán chường bủa vây tôi sau buổi tối tôi bị bỏ lại một mình trên đường. Dù Sơn đã xin lỗi, đã biện hộ rằng bỏ chạy để kiếm người đến ứng cứu nhưng tôi vẫn không tha thứ cho anh. Giữa hiểm nguy, sống chết như vậy mà anh nỡ bỏ tôi lại một mình thì liệu sau này, khi chúng tôi đã thành vợ chồng, anh có thật sự là chỗ dựa cho tôi như anh vẫn hứa hẹn hay không? Niềm tin của tôi dành cho anh đang dần bị bào mòn. Trước đây anh đã từng hứa và thất hứa nhiều lần, nhưng tôi xem là chuyện bình thường bởi con người không ai toàn mỹ; còn lần này, tôi khó tha thứ cho anh là vì chính anh hay vì một điều gì khác?
Có lẽ ba nói đúng bởi Quân đã cố tình né tránh tôi ngay cả khi tôi đến tìm tận nơi anh làm việc.(ảnh minh họa)
Có lẽ là cả hai. Người giải cứu tôi đêm ấy, người một mình đuổi theo bắt tên cướp chỉ là một người thợ bình thường. Anh không đẹp trai, không giàu có, không học cao hiểu rộng như Sơn nhưng anh đã ứng xử như một người anh hùng trong mắt tôi. Tôi biết trong tôi đã có sự so sánh...
"Con thương ai, lấy ai là do con quyết định vì con không còn nhỏ nhít gì nữa. Ba chỉ nhắc con là nếu đã lựa chọn thì phải chịu trách nhiệm vì sự lựa chọn của mình. Thằng Quân là người tốt, qua tiếp xúc với nó, ba thấy con người đó có thể tin cậy, nhưng hạnh phúc là của con, hãy suy nghĩ cho kỹ vì đàn ông mà thua sút đàn bà, họ rất hay tự ái". Ba tôi đã nói như vậy sau một cuộc chuyện trò rất lâu giữa hai cha con.
Có lẽ ba nói đúng bởi Quân đã cố tình né tránh tôi ngay cả khi tôi đến tìm tận nơi anh làm việc. Quân bảo tôi đừng nặng lòng vì chuyện anh đã cứu tôi bởi "nếu không phải tôi thì người khác cũng sẽ làm như vậy". Thế nhưng tôi lại không nghĩ thế vì bây giờ, người dám xả thân, bất chấp nguy hiểm để cứu người khác như anh không nhiều. Ngay cả người yêu tôi còn bỏ chạy thì chuyện Quân làm đối với tôi đâu phải là chuyện bình thường?
"Nếu em bỏ anh để yêu thằng đó, anh thề sẽ lấy mạng nó"- Sơn hậm hực nói. Tôi nhìn Sơn và dường như không còn nhận ra người mà mình đã từng quen, từng yêu. Nói là "từng" bởi vì bây giờ điều đó đã mất đi. "Nếu anh dám làm điều đó, sao anh không làm với thằng cướp khi nó kề dao vào cổ em?"- tôi nhìn thằng vào mắt Sơn. Anh cụp mắt xuống: "Anh đã nói rồi, anh chạy để kêu người tới giúp...". Tôi lay mạnh tay anh: "Anh đã kêu ai tới giúp? Anh có biết là em đã chờ anh đến hơn 30 phút ở đó không? Thậm chí khi em đã về đến nhà sau đó 2 tiếng đồng hồ cũng không thấy anh gọi điện báo cho ba biết. Em thất vọng về anh ghê gớm".
Sơn không hề nhận thức được rằng tôi xa anh bắt đầu từ điều đó. Còn với Quân, chỉ có tôi quý mến, tôn trọng và biết ơn anh chứ Quân không hề tỏ ý gì với tôi. Thậm chí, anh còn đuổi khéo khi tôi đến tìm: "An thông cảm, tôi bận lắm...".
Tôi không biết ngày sau sẽ ra sao nhưng tôi không muốn mất một người bạn tốt như Quân. Còn với Sơn, chẳng lẽ tôi có thể yêu anh trở lại sau khi anh đã tự đánh mất tình cảm tôi dành cho anh bao nhiêu năm qua?
Chuyện xảy ra đã 6 tháng rồi mà lòng tôi vẫn không thanh thản khi nghĩ về Sơn. Chính Quân cũng nói với tôi rằng phản ứng của Sơn lúc đó là bình thường vì "ai mà không sợ cướp chứ?". Nhưng tôi bảo: "Có anh và mấy anh em trong công ty của anh đó. Nếu hôm ấy, các anh cũng bỏ chạy thì liệu em có còn đứng đây nói chuyện với anh hay không? Thật tình nếu hôm đó không có anh và mọi người, em không biết mình có còn nhìn mặt Sơn nỗi nữa hay không?". Khi nói điều này, tôi nghĩ đến chuyện mình có thể bị giết, bị hiếp mà không khỏi rùng mình.
Tôi biết ngày nào còn thấy mặt Sơn, nghe điện thoại, đọc tin nhắn của anh là ngày đó tôi sẽ còn bị ám ảnh bởi sự chết chóc và làm nhục... Nhưng tôi không biết phải làm sao để Sơn hiểu được và từ bỏ...
Theo VNE
Vợ anh đẹp quá, tôi thua rồi! Tôi luôn tin rằng, anh sẽ chẳng yêu được ai tử tế hơn tôi. Nhưng.... Cho đến giờ phút này, tôi mới kịp nhận ra, mình quá ích kỉ. Có lẽ, tôi đã quá hiếu thắng, quá tự cao, quá tin vào bản thân mình. Và tôi luôn tin rằng, anh sẽ chẳng yêu được ai tử tế hơn tôi. Với anh, lúc...