Một ngày nắng và những ngày mưa…
Em – một cô gái lần đầu biết yêu khi đã không còn ở độ tuổi trẻ trung như bao cô gái khác. Nhưng, em yêu anh – người đàn ông đến bên em, dẫu muộn, bằng một tình cảm chân thành và mãnh liệt.
Anh, người đàn ông đã có quá nhiều những yêu thương – dường như không dành cho riêng em. Anh là như thế – là người đã biến em thành kẻ đến sau – kẻ đến sau cho nhiều, nhưng nhận chẳng bao nhiêu.
Ảnh minh họa
Ngày ấy, một ngày đầy nắng ấm, em vẫn đến quán cà phê quen thuộc, ngồi một mình, nhâm nhi tách cà phê, nhìn dòng xe ồn ào, vội vã chạy trên đường, để gặm nhấm nỗi cô đơn chỉ riêng em hiểu. Thói quen ấy, từ bao giờ chẳng nhớ, đã trở thành nếp sống cuối tuần của em, trong khi lũ bạn em đang vui vẻ bên người yêu hay hạnh phúc với chồng con.
Ngày ấy, anh nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện chỗ em, cũng để thưởng thức ly cà phê của riêng anh và thoáng chút suy tư… về ai đó. Có lẽ, mà không, đến hôm nay, em có thể khẳng định đó là nỗi buồn làm anh phải vương vấn khác với tính cách vốn có của anh. Ngày ấy, hai con người, hai trái tim cô đơn với hai lý do khác nhau, một vì sự đời, một vì sự tình đã như có thể cảm thông hết mọi u uẩn của người kia. Ngày ấy, chúng mình bắt đầu quen nhau…
Không nói chắc mọi người cũng biết, tình yêu thời nay bắt đầu từ đâu. À thì từ những tin nhắn hỏi thăm bâng quơ, những cuộc gọi không lý do, những lần cà phê cho vơi đi nỗi cô đơn đang hiện hữu, những lần hẹn đi ăn như một thói quen… Thật tệ, đến tận bây giờ em mới chợt nhận ra: ngay cả nỗi cô đơn của anh cũng không thuộc về em. Anh đã vứt bỏ nỗi cô đơn ấy ngay khi người con gái làm anh đau quay về bên anh. Em hụt hẫng, em không tin anh, em nghi ngờ những kỷ niệm giữa anh và em, em buông xuôi…
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Em vẫn đến uống cà phê ở quán quen thuộc, vẫn ngồi ở góc quen thuộc của mình, nhưng giờ đây, em mang theo không chỉ riêng nỗi cô đơn ngày ấy mà có thêm nỗi ưu tư mang tên anh. Em vẫn đến quán vào những ngày nắng và cả những ngày mưa. Nhưng anh ơi, dạo này Sài gòn vào mùa mưa rồi anh ạ! Em lại muốn đến nơi đây – nơi lần đầu em gặp anh. Mưa lạnh, trái tim em càng lạnh hơn, bởi trong tâm hồn em giờ chỉ là những nghĩ suy rét buốt.
Ngày mưa sẽ nhanh qua và ngày nắng sẽ mau đến đúng không anh? Biết đâu, em cứ ngồi đây rồi một lúc nào đó sẽ lại thấy anh đến bên em, kể em nghe về nỗi cô đơn khi không có em bên cạnh. Ừ thì em ước thế thôi!
Theo Báo Phụ Nữ
Đàn bà hãy dũng cảm đi đến tận cùng nỗi đau, đừng chỉ làm con chuột bạch đánh đổi hạnh phúc!
Nếu đã chạm gần tới đáy khổ đau rồi thì đừng chấp niệm nữa, hãy nhìn thẳng vào thực tại, hãy đi đến tận cùng của nỗi đau rồi sẽ thấy cuộc đời tươi sáng hơn.
Tôi không thích những gì nửa vời. Sông phải xanh trong những ngày nắng, đục ngầu khi bão lũ, đừng có lờ đờ màu nước hến. Hoa, một là kiêu sa, rực rỡ như hoa hồng, hai là dịu dàng đến mong manh như hoa đồng nội, đừng có nhàn nhạt, phơn phớt, vẩn vơ.
Trong tình yêu càng phải vậy. Nếu yêu, phải nồng cháy, mãnh liệt. Nhưng cũng không phải kiểu tung hô cho cả thiên hạ nhìn thấy. Chỉ mình tôi thấy là đủ. Nhìn vào ánh mắt lạnh, nhìn vào nụ cười xã giao, anh biết tôi đang buồn, vậy là đủ rồi.
Và cái tôi cần là sự sẻ chia là một vòng ôm, một mùi cơ thể trộn lẫn mùi khói thuốc của anh khi tôi từ từ nằm xích lại gần. Với tôi, yêu là đi đến tận cùng. Cả thể xác và tâm hồn. Đừng che giấu bất cứ điều gì. Thẳng thắn nói rõ suy nghĩ, cảm giác của mình. Tôi và anh đều không giấu trong lòng.
Có những hôm tranh cãi đến 1h sáng để nói về cách sống và mối quan hệ của cả hai người. Tuy nhiên, dù gay gắt cỡ nào, chúng tôi cũng hiểu cội nguồn của các cuộc tranh luận đó đều vì tình yêu nên nhanh chóng nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi gọi đó là tận cùng của hạnh phúc. Đấy là mối tình cũ của tôi.
Có nhiều người đàn bà chọn cách sống lưng chừng của khổ đau. Hẳn là yêu chồng đấy, hi sinh kiệt cùng vì chồng đấy, nhưng lại nhận về sự phản bội. Biết chồng có nhân tình, nhưng mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Hoặc cũng làm đủ mọi cách để chồng đoạn tuyệt với nhân tình, rồi bắt chồng xin lỗi, thề thốt, hứa hẹn đủ kiểu. Nào là do anh bị cô ta quyến rũ, nào chỉ là qua đường, là cơn say nắng nhất thời, em mới là mãi mãi... Để cái tôi được ve vuốt, rằng chỉ có mình mới có chân giá trị, rằng mình mới là người thắng cuộc.
Nhưng cái tôi chỉ là một nửa thôi. Nửa còn lại, xin thưa là nỗi sợ cố hữu muôn đời của đàn bà. Nó ăn sâu vào máu của bao thế hệ rồi. Sợ tai tiếng bỏ chồng, sợ mang tiếng là kẻ thất bại, sợ khốn đốn về kinh tế, sợ con cái thua thiệt, sợ cô đơn... Những nỗi sợ giơ cánh tay gớm guốc bủa vây lấy đàn bà. Họ không thoát ra được. Và thế là lại yên phận, cam chịu không sống mà tồn tại, chấp nhận "chết từ hơn 20 tuổi mà đến 70 tuổi mới được chôn".
Tôi muốn đi đến tận cùng của khổ đau. Vì tôi biết, lên đến đỉnh điểm của khổ đau rồi, sẽ dần bước được xuống từng bậc thang nguôi ngoai. Chồng sai lầm lần một, tôi tha thứ. Nhưng lần hai cố tình bước lạc, tôi buông tay.
Nằm cạnh tôi, anh giả vờ nhắm mắt, quay mặt vào tường, nhưng tôi biết, anh đang vắt kiệt tâm với nhân tình. Anh nhớ cô ta trong từng hơi thở bị nén lại. Rất hiếm khi gần gũi, nhưng tôi biết anh phải tưởng tượng tôi là người ấy để gợi ham muốn. Rồi tôi biết, tôi có là bếp lửa cũng sẽ bị lụi tàn trước băng tuyết là anh. Vậy thì cớ gì tôi phải tiếp tục nữa.
Nhưng cuộc đấu giữa lí trí và con tim chưa bao giờ dễ dàng. Đi đường, thấy ánh lửa hắt ra từ ngôi nhà nhỏ bé, tim tôi se lại. Nếu buông tay, liệu gia đình có bao giờ được ấm áp, quây quần trong bữa cơm tối đạm bạc như thế kia không?
Tôi và anh giờ là hai thế giới, không còn cãi cọ, không có nhu cầu chuyện trò, không bao giờ còn chia sẻ buồn, vui trong cuộc sống, thậm chí hết giờ tôi còn chẳng muốn về nhà. Cuộc hôn nhân đã sa một chân xuống miệng vực, không thể cứu vãn, vậy níu giữ phần xác một con người liệu có tác dụng gì?
Cuộc đời chỉ sống có một lần, làm sao tôi cứ mãi làm con chuột bạch đánh đổi. Và có thể, hạnh phúc của mọi người là do chúng ta dùng con mắt ngưỡng mộ mà thành. Có nhiều người lại muốn được như tôi: công việc ổn định, con cái ngoan ngoãn, dám buông bỏ, tự do, thảnh thơi đi tìm hạnh phúc.
Và đàn bà ạ! Nếu đã chạm gần tới đáy khổ đau rồi thì đừng chấp niệm nữa, hãy nhìn thẳng vào thực tại, hãy đi đến tận cùng của nỗi đau rồi sẽ thấy cuộc đời tươi sáng hơn. Nếu chiếc thuyền hôn nhân chòng chành quá rồi thì đừng cố dùng bàn tay tát nước như dã tràng xe cát trong vô vọng, hãy dũng cảm bước sang chiếc thuyền khác, vững tay chèo lên, rồi sẽ tới bến bờ hạnh phúc.
Theo Tinmoi24
Vừa tân hôn mãnh liệt, tôi tá hỏa ngỡ ngàng thấy chồng vội vàng đổ thứ nước đó ra giường.. Tôi cứ tưởng tôi vừa làm gì có lỗi khiến anh không vừa ý, nào ngờ việc anh làm sau đó khiến tôi sốc nặng. Vừa tân hôn mãnh liệt, tá hỏa thấy chồng vội đổ thứ nước đó ra giường... Tôi và chồng yêu nhau 5 năm mới đi đến hôn nhân. Tôi không phải kiểu con gái cổ hủ nên chuyện...