Một ngày em làm vợ bao nhiêu gã đàn ông?
“Đúng là anh đang mong con lắm, nhưng ở hoàn cảnh của em thì không được, một ngày em làm vợ bao nhiêu gã đàn ông?…”
Cuộc đời tôi giờ đang đi vào bế tắc, tôi gần như không có đường lui vì đã sống buông thả, ăn chơi, đua đòi từ ngày xa nhà đi học đại học.
Chắc giờ tôi mà vác mặt về làng với bộ dạng tiêu điều cùng cái bụng lùm lùm này, hẳn là nhiều người sẽ choáng sốc. Bởi trong mắt người thân và hàng xóm, tôi vẫn là đứa con ngoan, học hành tử tế…
Tôi được nhận xét là đứa mạnh bạo, thông minh sắc sảo. Chính vì thế, cuộc sống mới nơi thủ đô không còn là vấn đề lớn. Ngay từ ngày đầu tiên nhập học, tôi đã chủ động đến trường một mình và tìm nhà trọ để ổn định cuộc sống. Lúc đó bố mẹ tôi lo lắm nhưng tôi vẫn nhất quyết xin bố mẹ cho tự lập từ đó. Và tôi đã làm được nhưng ở mức hơi thái quá thì phải. Sau 3 năm học xa nhà, tôi đã tự lập tới nỗi xa khỏi vòng tay của bố mẹ để đi đến một thứ gọi là địa ngục trần gian.
Sau 3 tháng nhập học, tôi nhận lời yêu ngay một anh cùng xóm trọ. Tôi nghĩ, đó là cách để hòa nhập với cuộc sống mới nhanh nhất. Dù sao người ta cũng là người đi trước, mọi thứ sẽ kinh nghiệm hơn mình. Với tôi, như thế là tôi đã tìm được chỗ dựa tạm thời lúc đó. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ vậy, sau càng quen, càng nói chuyện nhiều tôi càng có tình cảm với anh bạn đó. Dần tôi yêu anh thật chứ không định lợi dụng anh như ban đầu nữa. Tôi chính thức bị một anh chàng hiền lành, tốt tính và nhiệt tình hạ gục.
Tôi học hết năm thứ nhất cũng là lúc anh ra trường. Thật không may cho tôi là anh lại được cậu xin việc trong Sài Gòn. Vậy là anh bỏ lại tôi ở Hà Nội để vào Nam lập nghiệp. Thời gian đầu, chúng tôi còn liên lạc với nhau thường xuyên. Sau đó, những tin nhắn, những cuộc điện thoại cứ thưa dần và một ngày tôi chính thức nhận được lời chia tay của anh. Anh nói anh sẽ ở hẳn trong Nam làm ăn nên tôi đừng chờ anh ấy nữa.
Tôi hụt hẫng và đau khổ biết nhường nào vì mất đi người mình yêu thương. Cuộc sống gần như đóng lại với tôi. Từ đó, tôi sống “hết mình” theo đúng nghĩa vì chán đời, vì thất tình.
Ban đầu tôi làm cuộc cải cách vẻ ngoài bản thân. Tôi tìm mọi cách để sắm sửa quần áo, dày dép và đầu tư tóc tai sao cho thật đẹp, thật hợp thời. Với làn da trắng và nét ưa nhìn trên khuôn mặt, cộng thêm chút trang điểm và quần áo, tôi sớm trở thành hoa hậu của khoa và là mục tiêu cho vô số các anh chàng khoa khác. Trong số vệ tinh theo đuổi tôi, có một anh trai nhà giàu ngày đêm theo đuổi. Nói thật lúc đó, tôi chẳng thiết tha gì việc yêu đương nữa nhưng vì muốn có t.iền nên tôi cũng tặc lưỡi đồng ý.
Đúng là yêu trai nhà giàu sướng thật! Anh ta cho tôi đi du lịch khắp nơi, cấp t.iền cho tôi tiêu thoải mái và thường xuyên dẫn tôi đi mua sắm thả ga… Nhưng ở đời không ai cho không ai điều gì, tôi được những thứ đó, thì anh ta lại lấy đi của tôi đời con gái. Và sau vài tháng quan hệ như vợ chồng, tôi không may dính bầu. Tôi hoảng hốt báo tin cho anh ta, nhưng anh ta đã kịp trở mặt, cao chạy xa bay. Khi tôi báo tin anh ấy lập bập nói, anh ta sắp phải đi du học, không thể ở nhà lấy vợ được nên bảo tôi đi bỏ cái thai mà tiếp tục sự nghiệp học hành của mình. Tôi buồn lắm và kết thúc mối tình thứ 2 trong thù hận. Và tất nhiên, một đứa như tôi lúc ấy thì cũng không thể giữ lại được cái thai… Tôi phá thai lần 1…
Video đang HOT
Sau khoảng thời gian ấy, tôi bảo lưu kết quả học để vào nhà hàng làm tiếp viên. Tôi lại quen, yêu và lên giường với gã đàn ông nọ. Và tôi lại dính bầu và tôi lại phá thai lần 2… Thật đáng ghê tởm cho cái thân tôi.
Việc tôi xuống cấp trầm trọng về đạo đức này, ở nhà bố mẹ tôi không hề hay biết. Tôi ít về nhà với lý do bận học, làm thêm. Còn bố mẹ thì tuyệt đối tin tưởng tôi nên cũng không tỏ ra quá lo lắng cho tôi ở đất thủ đô nên để tôi hoàn toàn tự lập.
Ở cái môi trường đèn điện lờ mờ ấy, tôi được gặp và quen một người đàn ông mới. Người đó đủ sức mạnh để kéo tôi về với cuộc sống hiện tại, kéo suy nghĩ của tôi về với lối sống chính chuyên, giản dị. Anh đến chỗ tôi chỉ để được tâm sự , nói chuyện cho đỡ buồn chứ không hề có nhu cầu như những người đàn ông khác. Qua nói chuyện, tôi biết anh đang rất buồn vì vợ anh, một người phụ nữ thành đạt, nhưng nhất định không chịu sinh con cho anh mặc dù anh và cả nhà đang mong mỏi. Cô ấy sẵn sàng ly dị anh để bảo vệ xong tấm bằng tiến sĩ. Qua cảm nhận, tôi cũng thấy anh chàng có vợ ấy đang dần say mình.
Nắm bắt được tình hình cộng thêm việc tôi rất có cảm tình với anh, tôi nghĩ mình nên kế chân chị ấy trong lúc này. Bằng “khả năng và kinh nghiệm sống” tôi sớm lấy được tình cảm của anh làm anh phải ngủ với mình. Bằng mọi cách tôi phải úp sọt được anh. Và cái ngày đó cũng đến. Tôi lại một lần nữa mang thai. Vui mừng vì kế hoạch của tôi đang dần thành công. Tôi nói chuyện này với anh những tưởng anh đang khát con thế thì phải ôm trầm lấy tôi vì sung sướng.
Nhưng không, anh ấy lạnh lùng đáp: “Đúng là anh đang mong con lắm, nhưng ở hoàn cảnh của em thì không được, một ngày em làm vợ bao nhiêu gã đàn ông? Lấy gì chắc chắn đó là con anh”.Đúng là trước khi gặp anh, tôi có làm vợ bao gã đàn ông, nhưng tôi dám khẳng định đ.ứa b.é trong bụng là con anh. Tôi đau khổ, tuyệt vọng vô cùng vì bị đối xử tàn nhẫn, thậm tệ. Lần này, gặp anh, tôi thấy mình thực sự có động lực để hoàn lương, muốn quay về với cuộc sống bình dị như bao người con gái khác. Vậy mà không được.
Lần này, bị ruồng rẫy nhưng tôi thấy đau hơn mọi lần. Tôi không thể tàn nhẫn và vô tâm bỏ đi đứa con của mình một cách dễ dàng như các lần khác nữa. Tôi bắt đầu thấy lo lắng cho tương lai của 2 mẹ con tôi. Nếu tôi giữ lại con thì cũng khó mà cho con được một cuộc sống đủ đầy, đẻ ra con mà làm cho con khổ, thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần thì tôi không đành lòng. Nhưng tôi không dám nghĩ đến việc đi bỏ con nữa. Tôi biết phải làm sao với giông bão do chính mình tạo nên bây giờ?
Theo Phunuonline
Khuôn mặt lạnh của 'cô gái bán hoa' nơi ngã ba đường
Kể từ ngày hôm ấy, có một cô gái đứng ở ngã ba đường mỗi khi màn đêm về. Trên khuôn mặt trang điểm đậm phấn son ấy, chẳng bao giờ người ta thấy cô ấy nở một nụ cười dù đêm ấy là một vị khách mát tay, nhẹ nhàng và boa rất nhiều t.iền.
Ngày ấy, tình cờ cô và anh đã quen nhau, thân nhau và rồi thành người yêu của nhau.
Người đời nói đúng: "Cái gì đến nhanh thì cũng sẽ ra đi nhanh như cơn gió thoảng mà thôi". Nhưng khi đã yêu, cô không tin và cũng chẳng tin vì trong mắt tôi, tâm trí tôi anh như "soái ca", dù anh không lãng mạn, nóng tính, lạnh lùng... Và bạn bè cô cũng không ủng hộ mối quan hệ này. Vì chúng nó không muốn cô đ.ánh mất bản năng của một "gái thẳng".
Nhưng mặc bạn bè, mặc lời khuyên của những người xung quanh cô vẫn bất chấp yêu anh.
Và rồi sau tất cả những gì cô đã làm, trao hết đi cho anh mà chưa bao giờ cô để lý trí yêu thương bản thân mình một chút, bắt suy nghĩ ngừng cố chấp giữ một người không thuộc về mình.
Yêu anh, cô đã làm mọi thứ chỉ để mua được cho anh chiếc ví, quần áo, giày dép hàng hiệu. Cực khổ đến mấy, nhưng chỉ cần anh vui vẻ, anh ôm tôi cũng đủ để cô cố gắng k.iếm t.iền và làm anh vui. Rồi một ngày kia, anh khóc và bảo anh cần t.iền để trả nợ, nếu không có số t.iền ấy chắc giang hồ sẽ g.iết anh mất. Nghe anh nói, mà cô thấy lo sợ, thấy xót xa tựa vào lòng anh mà thấy mình thật vô dụng khi không thể lo cho anh.
Yêu là hy sinh, cô đã không ngần ngại biến mình thành gái đứng đường để đủ số t.iền 100 triệu anh cần.
Khi đủ số t.iền ấy, cũng là lúc cô đã đ.ánh mất chính mình, đ.ánh mất danh dự, trong trắng... để đổi lấy những đồng t.iền nhem nhuốc từ những vị khách làng chơi. Thân xác như rã rời, bao con mắt của người đời khinh miệt gieo về mình... mỗi khi bước ra khỏi khách sạn với lớp phấn son cùng mùi nước hoa rẻ t.iền nồng nặc. Cô cắm cúi, che chắn kỹ vì sợ bất giác gặp phải người quen.
Nhưng cô chưa một lần dám nói với anh rằng, số t.iền bấy lâu nay đưa anh trả nợ không phải là t.iền đi làm PR mà là những đồng t.iền đánh đổi cả thân xác mới có được. Chắc chẳng bao giờ anh nghĩ có những đêm bên anh, sao cô thấy mình thật nhơ nhuốc, thật ghê tởm... và những suy nghĩ ấy không ngừng giày vò cô khi những giấc ngủ ập đến.
Một năm sau, số t.iền cô kiếm được đủ để anh trả nợ, cũng là lúc cô quyết định từ bỏ nghề, làm lại cuộc đời mình. Đúng thật cuộc đời này không ai biết trước được chữ ngờ khi anh và ai đang mặn nồng ái ân trong chính căn phòng mà tôi cứ nghĩ là ngôi nhà nhỏ chan chứa hạnh phúc bấy lâu nay.
Anh và cô ta không mảnh vải che thân, hai người bọn họ chìm đắm trong chính những âm thanh... của nhục dục. Cái thứ âm thanh ám ảnh cô mỗi đêm khi nghĩ về. Cố kiềm nén, nhưng cô không thể giữ nổi chiếc bánh kem kỷ niệm 5 năm quen nhau.
"Anh... đã bao lâu rồi anh dối em?".
"Xin lỗi.... nhưng tôi yêu cô ấy".
"Vậy còn em...".
"Em nghĩ tôi sẽ cưới một cô gái lên giường với bao gã đàn ông làm vợ sao? Tỉnh lại đi cưng".
Mặc cuộc đối thoại giữa cô và anh, cô gái kia chỉ nở nụ cười đắc thắng trong im lặng... Còn cô rất muốn lao đến đ.ánh anh, đ.ánh cái con người phụ bạc kia. Muốn gào lên, túm lấy tóc con đàn bà trơ trẽn kia. Nhưng dường như bao nhiêu đau khổ đã khiến cô không đủ sức, quỵ ngã với những giọt nước mắt mặn chát rớt xuống, bất lực nhìn anh đưa cô ấy ra khỏi căn phòng...
Khóc xong, đ.ập p.há mọi thứ, rồi chìm vào men rượu... nhưng cơn đau không thể nguôi ngoai.
Nhìn anh cùng cô gái kia hạnh phúc bên nhau qua những tấm hình trên Facebook mà thấy lòng cô nhói lên những cơn đau, những giọt nước mắt tưởng chừng như không thể rơi thêm lần nào nữa khi đã khóc quá nhiều, khóe mắt khô khốc, chỉ còn lại những vết chân chim ẩn mình phía sau lớp phấn dày cộm kia.
Kể từ ngày hôm ấy, có một cô gái đứng ở ngã ba đường mỗi khi màn đêm về. Trên khuôn mặt trang điểm đậm phấn son ấy, chẳng bao giờ người ta thấy cô ấy nở một nụ cười dù đêm ấy là một vị khách mát tay, nhẹ nhàng và boa rất nhiều t.iền.
Theo Emdep
Chồng mải mê ngoại tình, để rồi một ngày về thấy dải lụa trắng giữa nhà… Vừa dựng xe ở sân đi vào trong nhà sai vợ nấu cơm cho ăn, thì Tiến hốt hoảng thấy tấm dải lụa trắng treo lơ lửng giữa nhà, ở dưới là chiếc ghế nhựa.... Lấy được cô vợ đẹp, lại được bên ngoại giàu có Tiến hãnh diện với bạn bè lắm. Đi đâu anh cũng khoe với mọi người rằng: Mai...