Một ngày đi làm về không báo trước tôi phát hiện vợ có bồ
Xong việc tôi nằm ra giường tận hưởng cảm giác đê mê vừa xong thì sốc ngất khi nghe giọng thẽ thọt của vợ khi mà mắt em vẫn nhắm nghiền: Mới một &’nháy’ đã mệt rồi sao, bình thường anh 7 &’nháy’ liên tiếp cơ mà.
Mới một &’nháy’ đã mệt rồi sao, bình thường anh 7 &’nháy’ liên tiếp cơ mà. (Ảnh minh họa)
Tôi và Loan kết hôn được gần 5 tháng. Loan là cô gái xinh xắn, giỏi giang và rất biết cách ăn mặc. Đưa Loan đi đâu tôi cũng được bạn bè khen hết lời vì có cô người yêu xinh và khéo quá. Thế nhưng lúc đưa em về thì mẹ tôi lại có ý phản đối vì bà không ưa mẫu con gái trưng diện, vì thường có tính lẳng lơ.
Nghĩ mẹ là người cũ nên suy nghĩ cũng hơi cổ hủ so với thời bây giờ nên tôi động viên bà: “Mẹ ơi giờ phụ nữ mà không biết làm đẹp thì mới là lạc hậu so với thời đại đấy mẹ à. Con dâu đẹp thì mẹ chồng cũng được mở mày mở mặt mà mẹ”. Cả nhà cũng xúm vào nói giúp cuối cùng thì mẹ cũng đồng ý cho tôi và em làm đám cưới.
Đám cưới của tôi diễn ra hoành tráng, to nhất khu phố. Cứ ngỡ mẹ không ưng vợ ngay từ đầu thì sẽ không làm rềnh rang đâu nhưng không ngờ bà lại hết lòng vì con như vậy. Thực lòng tôi cũng biết ơn mẹ lắm. Do tính chất công việc nên thi thoảng tôi phải đi công tác. Để vợ ở nhà một mình sợ em buồn nên tôi bảo vợ thi thoảng sang nhà ngoại chơi nhưng Loan có vẻ hơi khó chịu.
Cưới được 2 tháng vợ bàn xin ra ở riêng. Nhà em hiện tại đang có 1 cái nhà của anh trai chưa ở, anh ấy cho ở nhờ thoải mái vì vợ chồng anh ấy đi nước ngoài 5 năm nữa mới về. Tôi biết chuyện này sẽ làm mẹ phật lòng nên gàn vợ nhưng rồi Loan cứ làm mình làm mẩy bảo tôi không thương cô ấy, không hiểu cho cô ấy:
Mẹ anh đã không ưa em từ trước giờ sống chung khó thoải mái lắm. Ra ở riêng có khi mẹ con còn vui vẻ chứ sống chung rồi nhỡ xảy ra chuyện không hay, lúc đó khó mà cứu vãn. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
- Mẹ anh đã không ưa em từ trước giờ sống chung khó thoải mái lắm. Ra ở riêng có khi mẹ con còn vui vẻ chứ sống chung rồi nhỡ xảy ra chuyện không hay, lúc đó khó mà cứu vãn.
- Thì em cứ từ từ để anh tính xem.
Vợ nói không phải là không có lý, nhưng nghĩ bố mẹ chỉ có mình mình giờ ra sống riêng thì không được. Cả tuần ấy tôi đau đầu để quyết định, vợ thì đêm nào cũng mặt nặng mày nhẹ nên cuối cùng tôi cũng đã có quyết định trước khi đi công tác nửa tháng.
Khi tôi vừa nói ra ý định muốn xin ra ở riêng thì bố đã cau mày phản đối. Mẹ trùng mặt xuống nhưng rồi chính bà lại xoa dịu ông: “Không sao ông à, các con lớn rồi chúng được quyền quyết định mọi thứ. Nếu việc ra ở riêng là tốt, là thuận lợi cho con thì mình cũng ủng hộ. Hạnh phúc của con là quan trọng nhất”. Mẹ nói những lời ấy mà tôi thấy có lỗi vô cùng, nhưng lúc đó vợ hối thúc nhiều quá nên tôi đành quyết đại.
Dọn ra ở riêng xong thì tôi đi công tác. Trước khi đi tôi cũng không quên dặn vợ ở nhà thì phải năng sang bố mẹ chơi để ông bà đỡ buồn. Loan cũng dạ vâng cẩn thận, thi thoảng tôi gọi về cho mẹ cũng không thấy bà kêu ca gì về con dâu thì cũng yên tâm lắm.
Lẽ ra tôi phải đi nửa tháng nhưng công việc xong sớm hơn dự kiến nên bất ngờ sếp cho về trước 3 ngày. Mọi người còn nán lại chơi thêm nhưng tôi thì nhớ vợ quá rồi nên mua vé máy bay bay về ngay. Tôi không báo trước vì muốn làm Loan bất ngờ. Lần này chắc chắn vợ chồng sẽ phải sin hem bé mới được.
Tôi xuất hiện trước cửa nhà khoảng 10 giờ đêm. Nhẹ nhàng mở khóa cửa rồi để vali ở dưới nhà lẳng lặng bước lên phòng ngủ, trong đầu tôi đã đoán nếu thấy tôi vợ sẽ nhảy lên như một đứa trẻ vì sung sướng. Vừa bước tới phòng ngủ, ghé mắt vào bên trong, qua ánh đèn ngủ lờ mờ nhưng vẫn nhìn rõ người Loan có lẽ đã ngủ. Em mặc cái váy ngủ gợi cảm, ngắn trên gối lại nằm trong tư thế gợi cảm vô cùng.
Không thể cưỡng lại được nữa, tôi lao ngay vào ôm hôn tới tấp và làm ngay chuyện đó với vợ. Bình thường trước đây tôi và vợ vẫn ân ái trong tình trạng vợ mơ màng do em chưa tỉnh hẳn. Và lần này cũng thế. Xong việc tôi nằm ra giường tận hưởng cảm giác đê mê vừa xong thì sốc ngất khi nghe giọng thẽ thọt của vợ khi mà mắt em vẫn nhắm nghiền:
- Mới một &’nháy’ đã mệt rồi sao, bình thường anh 7 &’nháy’ liên tiếp cơ mà.
- Chồng em làm sao mà khỏe thế được.
- Chồng em yếu em không phủ nhận rồi. Nhưng anh thì khác chứ…
- Cô… cô nói cái gì.
Mặt tôi nóng bừng quát lên giận giữ thì Loan mới giật bắn mình ngồi dậy: “Ơ… anh chứ không phải anh Hải à”?. Nhưng rồi dứt lời thì cô ấy mới biết được những gì mình nói đã tố cáo hết tất cả tội lỗi của chính mình. Tôi cay đắng vô cùng, chiều vợ, làm mọi thứ vì vợ để rồi bị cắm một cái sừng to đùng lên đầu không hay.
Tất nhiên sau đó tôi với Loan ly hôn. Nhưng cũng từ đấy tôi tự hứa với lòng mình khi cưới vợ mới sẽ không bao giờ đồng ý để vợ ra ở riêng nữa. Và nếu mẹ không hài lòng thì cũng không bao giờ cưới vì mẹ tôi đúng là rất có mắt nhìn người. Tôi đã quá dại khi không nghe lời bà để rồi chuốc trái đắng.
Theo blogtamsu
Chuyện gia đình: 'Chồng nhà người ta...'
Ngày mưa to gió lớn, tôi vừa dắt xe ra khỏi cổng thì gặp anh hàng xóm. Anh nhìn tôi tỏ vẻ ái ngại: "Mưa gió thế này phụ nữ ra đường tay lái không vững là nguy hiểm lắm, sao em không để ông xã chở đi làm". Dù biết đó chỉ là một câu quan tâm xã giao thôi, tôi vẫn chạnh lòng khủng khiếp.
Ảnh minh họa
Thỉnh thoảng tôi nghĩ về cuộc hôn nhân của tôi và cố kìm nén tiếng thở dài. Không biết tự bao giờ nó trở nên tẻ nhạt đến như vậy. Những lời nói ngọt ngào dường như đã biến mất trên môi chồng tôi. Không biết là do cuộc sống chung với những trách nhiệm lo toan đã biến anh trở nên khô cằn như thế hay là do anh cảm thấy những lời nói âu yếm sau khi kết hôn không còn cần thiết? Đôi khi nhìn vợ chồng nhà người ta tình tứ quan tâm nhau hay tặng hoa nhau vào những ngày lễ hay kỉ niệm, tôi cố tình buông lời ngưỡng mộ. Nhưng đáp lại chỉ là cái chép miệng của anh: "Già rồi, trẻ mỏ gì nữa đâu mà bày vẽ" hay "Tiền anh đưa cho em hết cả, thích hoa gì em cứ mua về mà cắm, anh mua hay em mua chẳng được". Từng lời từng lời của anh vô tình đến nản.
Suy cho cùng thì chồng tôi không tệ. Anh không nghiện ngập thứ gì. Anh không lăng nhăng bồ bịch. Anh rất thương con. Những lúc ở nhà, không cần tôi nhờ vả anh cũng tự giác làm việc nhà rất hăng say, tỉ mẩn như một bà nội trợ chăm chỉ. Anh quan tâm đến giá thịt lợn, đến thực phẩm bẩn sạch thế nào? Anh còn biết loại nước tẩy nào dùng cho nhà vệ sinh hiệu quả nhất. Ở nhà anh lúc nào cũng quần ngố, cởi trần, làm việc như thể đến tháng được trả lương vậy.
Mỗi chiều lên sân thượng cất quần áo, tôi thường nhìn xuống sân nhà hàng xóm. Dưới tán sân ấy có một bộ bàn ghế nhỏ, một bộ tách trà, và anh hàng xóm sạch sẽ chỉn chu đang đọc báo. Rồi có tiếng con gái anh ra mời bố vào ăn cơm. Tôi tưởng tượng sau khi anh vào nhà, ngồi xuống mâm, thể nào anh ta cũng sẽ khen cơm canh hôm nay ngon ngọt, sẽ gắp thức ăn vào bát vợ, sẽ hỏi han chuyện trường lớp của con. Nghĩ thôi cũng đủ thấy một gia đình cực kì hạnh phúc. Một người đàn ông cảm thấy lo lắng khi thấy phụ nữ một mình ra đường vào ngày mưa gió chắc hẳn là một người tận tâm chu đáo ngọt ngào lắm lắm. Xuống bếp, thấy chồng mình đang giã tỏi, mồ hôi túa ra trên trán, tự hào ca ngợi món mề gà rán của anh làm ngon nhất quả đất. Tôi lại cố nén một tiếng thở dài, cảm thấy chồng mình cứ giống đàn bà làm sao.
Chị hàng xóm, người mà tôi luôn thầm ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ vì có một ông chồng chu đáo, khéo léo hôm nay chào tôi bằng một lời khen: "Em thật tốt phước, có ông chồng hiền lành và đảm đang quá. Hôm rồi chị sang nhà em hỏi mượn nhờ cái kìm, thấy chồng em đang vừa nấu cơm vừa chỉ con học bài. Là phụ nữ, có chồng biết sẻ chia như thế là nhất đấy em ạ". Tôi bảo chị: "Em tốt phước sao bằng chị được". Đó thực chất là một câu ghen tỵ của tôi, không ngờ như chạm đúng mạch tâm sự, thế là chị thủ thỉ trải lòng: "Ngày xưa chị mê lão vì đẹp trai với ngọt ngào đấy. Sống chung rồi mới thấy lão chỉ được cái mã. Việc nhà chớ có hề lão đụng đến. Hai đứa con chị lớn vậy rồi chứ tính lần lão tắm cho con trên đầu ngón tay. Chỉ được cái lo trau chuốt và trêu gái là giỏi. Nói thật, nhiều khi vừa ức vừa chán. Nhưng chồng mình mình chọn, giờ biết làm sao. Ra đường gặp ai lão cũng hỏi han tâm lý lắm, ai cũng tưởng chắc vợ con được nhờ, có mà nhờ bằng mắt".
Nghe chị kể, tự nhiên cái hình tượng anh hàng xóm trong tôi sụp đổ hẳn. Tôi tưởng tượng cảnh mỗi chiều đi làm về, chị tất bật con cái cơm nước, còn anh ngồi ung dung uống trà đọc báo chờ vợ dọn cơm, chờ con ra tận nơi mời. Tôi nghĩ đến cảnh chị ốm vẫn phải gượng dậy nấu cơm, nghĩ đến cảnh anh bế con hộ vợ, chẳng may con anh tè dầm anh liền đặt con xuống nhà cằn nhằn như phải bỏng. Tôi nghĩ đến cảnh anh ta áo quần lượt là thơm phức ra đường ngọt ngào với những người phụ nữ khác,tự nhiên cứ thấy gai gai.
Hóa ra chồng nhà người ta cũng chỉ có vậy, thậm chí còn nhiều thiếu sót hơn chồng mình. Chẳng qua mình không sống với người ta, mình chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài mà ước ao, so sánh. Hóa ra vợ người ta cũng ngưỡng mộ chồng mình, cũng ghen tỵ với mình vì có một ông chồng đảm đang tháo vát. Hóa ra ai cũng nghĩ mình bất hạnh, mình thua thiệt hơn so với người ta mà không hay rằng hạnh phúc của mình nằm trong mắt của kẻ khác.
Nhiều khi ngồi ngẫm nghĩ về hôn nhân, cứ thấy người bạn đời mình đang sống chung càng ngày càng trở nên xa lạ so với người mình đã từng yêu đương hò hẹn. Rồi nhìn ra thiên hạ, thấy chồng người ta mới mẻ, lạ lẫm thành ra cảm thấy nhàm chán sự cũ kĩ quen thuộc bởi "một cái lạ bằng một tạ cái quen". Ta chỉ để ý đến những điều người bạn đời của mình không có mà quên đi bao nhiêu điều tốt đẹp chồng đã cố gắng vì mình.
Tự nhiên tôi giận mình rồi tự hỏi sao tôi lại có thể có những suy nghĩ về chồng mình như vậy? Anh sống có trách nhiệm với vợ con, gia đình. Anh không ham chơi, không lăng nhăng trăng gió. Vậy mà tôi lại chán chồng mình chỉ vì anh không nói những lời ngọt ngào, lãng mạn mà quên đi rằng những khi mình ốm đau anh vồn vập chăm nom, những khi mệt mỏi có bờ vai anh để dựa, những khi bận bịu có anh chia sẻ việc nhà. Anh cũng chẳng bao giờ chê mình lôi thôi lếch thếch, chẳng khó chịu khi thấy vợ kêu ca phàn nàn vì biết rằng vợ vì vất vả mà trở nên xấu ăn xấu nói. Một người chồng như thế, còn nhìn ngang nhìn dọc so sánh với "chồng nhà người ta" làm gì nữa.
Có lẽ có nhiều chị em giống tôi, đã không dưới một lần so sánh chồng mình với chồng người khác, nhưng mọi sự so sánh đều khập khiễng. Với lại suy cho cùng, dù chồng mình có hay dở thế nào, có thiếu sót ra sao thì khi mình cần ngay lập tức anh sẽ ở bên chứ chẳng có "chồng người ta" nào ở bên mình cả.
Theo Dân Trí
Ngày nào đi làm về, vợ cũng xông vào hít hà, rồi mang chậu nước ra bắt tôi nhúng "thứ đó" Tôi không hiểu vợ tôi học ở đâu ra cái thói ghen tuông ấy, ngày nào đi làm về cô ấy cũng khiến tôi khó chịu, bực bội vô cùng. ảnh minh họa Vợ chồng tôi cưới nhau 3 năm, có một câu con trai gần 2 tuổi. Kinh tế hai đứa ổn định, nhờ có bố mẹ hỗ trợ nên mua được...