“Một ngàn xôi, ba ngàn lá độn cho lắm vào!”
Sang nhà đón mình đi chơi, đợi mình thay áo quần có mỗi 15 phút anh cũng cáu. Tưởng cáu thế nào hóa ra anh lại gắt “Mặc đơn giản thôi, 1 ngàn xôi 3 ngàn lá độn cho lắm vào”. Xin hỏi chị em nghe thế có ức không ạ?
Mình nhất quyết sẽ không dùng các biện pháp can thiệp phẫu thuật để “chỉnh” ngực làm gì. Đàn bà hai lưng thì đã làm sao? (Ảnh minh họa)
Mình cũng là một nàng ngực phẳng như bạn Thanh Hằng nhưng mình không gặp trở ngại nào trong công việc mà chỉ bị thiệt thòi trong chuyện tình cảm thôi. Chung quy lại, ở đâu có con trai thì con gái ở đấy cứ phải “hàng khủng” mới được.
Mình trông cũng xinh xắn, mỗi tội di truyền từ mẹ nên cái gì cần to thì cứ “nhỏ mãi không chịu lớn”. Nhưng mình nghĩ đơn giản “nhỏ thì ta nâng lên”. Vì thế mình khắc phục bằng cách mặc áo độn ngực nên ngoại hình trông vẫn rất ổn.
Ngoài ra, mình khéo cân chỉnh nội y để mặc áo khoét cổ, áo hai dây thì trông còn rất sexy nữa. Chỉ đến khi có người yêu, mình mới đau khổ nhận ra sự thật giả tạo tạm bợ đó không ổn chút nào.
Lúc mới yêu ngọt ngào lãng mạn không có gì phải bàn. Nhưng đến giai đoạn “khám” và “phá” thì thật mới xấu hổ làm sao. Chẳng là ban đầu người yêu mình cũng có nhiều lần cố tình đụng chạm cơ thể, mình phản ứng xua đuổi quyết liệt lắm.
Điều ấy càng khiến anh ấy lầm tưởng mình vừa “điện nước đầy đủ” lại vừa đoan trang giữ gìn. Mà mình cũng đoan trang thật chứ không phải giả vờ đâu.
Sang nhà đón mình đi chơi, đợi mình thay áo quần có mỗi 15 phút anh cũng cáu. Tưởng cáu thế nào hóa ra anh lại gắt “Mặc đơn giản thôi, 1 ngàn xôi 3 ngàn lá độn cho lắm vào”. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng đến khi thân mật, anh ngẩn ngơ thất vọng bảo “bé vậy thôi hả em” làm mình ngượng chín mặt chỉ muốn độn thổ. Từ đấy anh cũng chả còn hứng thú mấy với mình nữa. Những lần gần gũi sau toàn bỏ qua vòng 1.
Ức nhất là anh ấy còn tỏ ra giận dỗi. Mình thắc mắc anh giận vì điều gì. Vì mình là màn hình LCD? Hay vì cảm giác chính anh cứ lầm tưởng mình có hàng khủng trước đó?
Tuy nghĩ thế nhưng mình vẫn hi vọng chuyện đó sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai đứa. Nhưng hóa ra anh lại thường xuyên lấy nhược điểm duy nhất này để chỉ trích và chê bai mình.
Sang nhà đón mình đi chơi, đợi mình thay áo quần có mỗi 15 phút anh cũng cáu. Tưởng cáu thế nào hóa ra anh lại gắt: “Mặc đơn giản thôi, 1 ngàn xôi 3 ngàn lá độn cho lắm vào”. Xin hỏi chị em nghe thế có ức không ạ? Nhìn thái độ dửng dưng miệt thị của anh chẳng có gì là như đang trêu đùa cả.
Là con gái mà không có lợi thế về vòng 1 ai cũng sẽ tự ti hết. Nhưng quan trọng là biết khắc phục nhược điểm phải không ạ? Nhưng khổ cái là người yêu mình không chịu chấp nhận mà cứ xoáy vào sự thật đó cứ như thể nguyên nhân là tại mình vậy.
Lần khác đang đi lượn thì mình thấy cửa hàng Triumph sale 50% nên bảo anh ghé vào. Anh không những chẳng chiều ý mình mà còn rồ ga đi thẳng. Vừa đi anh vừa lầm bầm: “Mặc vào thì khi cởi ra mèo lại hoàn mèo”. Mình chưng hửng, giận quá chỉ biết khóc.
Đó cũng là lý do mình chia tay mối tình này. Nói ra thì các bạn bảo bịa và buồn cười vì nguyên nhân chính và duy nhất chỉ vì kích thước vòng 1 khiêm tốn của mình. Nhưng tất nhiên anh ngụy biện bằng cớ thông thường là qua tìm hiểu thấy hai đứa không hợp nhau.
Sẽ có nhiều người nghĩ, trên thế giới này một nửa là đàn ông thì kiểu gì cũng tìm được một người phù hợp với mình. Đúng là có rất nhiều đàn ông nhưng bản chất đàn ông thì chỉ có một.
Hơn nữa, mắt đặt đâu thì tim đặt đấy. Một khi mắt đã bị thu hút bởi những nàng hàng khủng thì có thể đem lòng yêu các cô LCD như mình sao?
Chia tay tình đầu, mình còn rất lạc quan về những mối tình sau. Nhưng càng gặp gỡ, mình càng thất vọng về một nửa của tạo hóa. Cứ 100 người thì 99 người thích phụ nữ có vòng 1 hấp dẫn, 1 người còn lại thì thích 99 người kia.
Người yêu thứ 2 còn tệ hơn cả người yêu đầu của mình. Anh há hốc mồm và nói “Lại lừa nhau à?” khi lần đầu trông thấy cơ thể mình. Lần này mình không còn hụt hẫng nữa mà là tức giận. Mình thấy phẫn nộ với bản năng, dục vọng quá tầm thường của đàn ông. Vòng 1 thật sự lại to tát và quan trọng đến thế sao?
Khốn nạn ở chỗ, không phải ai cũng đủ đê tiện tới mức loại những cô màn hình phẳng ngay từ vòng gửi xe mà đàn ông còn bỉ ổi hơn thế gấp nhiều lần. Tức là họ vẫn duy trì mối quan hệ để làm nơi giải tỏa sinh lý tạm thời nhưng cũng không ngớt đảo mắt tìm kiếm một nàng khác tiềm năng hơn.
Xin lỗi mình không muốn xúc phạm chứ ngay cả bố mình, đã có tuổi rồi mà ông vẫn thế. Ông vẫn hay bảo “trông mẹ mày cứ như gắn 2 con ốc vít ấy, chán thế!”. Tuy là chỉ nói vui trong các câu chuyện đùa nhưng mình quan sát thấy mẹ cũng tủi thân lắm.
Hết trinh tiết rồi vòng 1, tại sao cánh đàn ông lại đặt ra quá nhiều tiêu chuẩn để kén chọn phụ nữ quá vậy? Như vậy có phải quá bất công không? Trinh tiết còn có thể hiểu được vì dù sao đó cũng là định kiến, chuẩn mực một thời của xã hội. Còn chuyện ngực to ngực bé thế nào có nhất thiết phải đem ra mà làm khổ chị em không?
Nói thế nào đi nữa, mình nhất quyết sẽ không dùng các biện pháp can thiệp phẫu thuật để “chỉnh” ngực làm gì. Đàn bà hai lưng thì đã làm sao? Anh nào mê hàng khủng thì cứ việc tìm hàng khủng. Mình nhất định sẽ đợi cho đến khi tìm thấy một người biết yêu tâm hồn mình thật sự.
Theo VNE
Rắc rối vì cả nhà vợ làm nghề giáo
Những rắc rối vì cả nhà vợ là giáo viên đến với tôi từ lúc tôi bắt đầu tìm hiểu vợ.
Tôi và vợ lấy nhau đã hơn 10 năm, có với nhau 2 đứa con, đủ trai gái. Cuộc sống chưa giàu có nhưng cũng gọi là đầy đủ. Vợ tôi làm nghề giáo viên nên tính chỉn chu, biết lo toan. Tôi là dân buôn bán nên hay phải đi theo những chuyến hàng. Những lúc tôi vắng nhà, vợ một mình quán xuyến việc gia đình, lo dạy dỗ hai đứa con. Cuộc sống của chúng tôi đáng lẽ phải rất hạnh phúc nếu như không có chuyện duy nhất gây ra mối bất hòa giữa hai vợ chồng là nhà vợ tất thảy đều theo nghề giáo. Việc ứng xử với bên ngoại làm tôi thực sự mệt mỏi. Nhiều lúc tôi đã phải nổi cáu với vợ.
Những rắc rối vì cả nhà vợ là giáo viên đến với tôi từ lúc tôi bắt đầu tìm hiểu vợ. Vì bố mẹ vợ là giáo viên, cả anh trai và chị dâu lẫn em gái cũng đều là giáo viên nên bố mẹ vợ muốn gả cô ấy cho một người làm nghề giáo viên hoặc công chức nhà nước. Vì theo các cụ thì chỉ có làm trong nhà nước mới có công việc ổn định, có điều kiện lo cho gia đình. Trong khi đó, tôi làm nghề kinh doanh tự do, học vấn cũng chỉ xong trung cấp và công việc thì chả liên quan gì đến những điều được học.
Vì bố mẹ vợ là giáo viên, cả anh trai và chị dâu lẫn em gái cũng đều là giáo viên nên bố mẹ vợ muốn gả cô ấy cho một người làm nghề giáo viên hoặc công chức nhà nước.(ảnh minh họa)
Vậy nên, ban đầu gia đình vợ phản đối kịch liệt. Bố mẹ vợ nhất định không cho chúng tôi qua lại. Tôi đến chơi các cụ chẳng thèm tiếp chuyện. Sau này, vì quyết tâm của vợ chồng tôi nên bố mẹ vợ cũng phải đồng ý. Lần đầu tiên tôi dẫn vợ về ra mắt bố mẹ tôi và gia đình, bố mẹ vợ không cho một mình vợ đi cùng tôi mà cử cô em gái đi theo giám sát, có gì báo cáo lại. May mà cô em vợ cũng là đồng minh với hai vợ chồng nên chỉ toàn kể lại chuyện tốt.
Từ lúc cưới vợ đến nay những việc ứng xử với nhà vợ thì tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái. Bố vợ, anh vợ tôi là những người quá ư mẫu mực, không uống bia rượu, nước chè. Thỉnh thoảng tôi đi đâu về có con cá, con mực hay cái gì làm mồi nhậu cũng muốn mang sang biếu bên ngoại nhưng lại chả dám. Nhà vợ đã không uống bia rượu, tôi mà biếu đồ nhậu có khi còn bị nói là hay nhậu nhẹt. Thế nên tôi đành mang tiếng là đứa con rể không biết quan tâm bố mẹ vợ. Vừa rồi, để gỡ lại hình ảnh cho mình, tôi đã mua tặng bố mẹ vợ một chiếc máy giặt. Nhưng máy lắp đặt xong rồi chả thấy các cụ sử dụng bao giờ. Lí do là vì các cụ tiết kiệm điện, nước quá mức.
Nhà vợ lại là gia đình nền nếp, các cụ định hướng cho con cái phải quan tâm nhau. Vì thế, một năm tôi phải nhớ đủ bao nhiêu ngày lễ lạt, giỗ chạp, sinh nhật anh chị em,.... Cứ quên dịp nào đó là vợ và nhà vợ thế nào cũng trách móc. Bây giờ thì tôi nghĩ ra việc đặt điện thoại trước một ngày, để hôm sau nếu bận việc không sang được cũng phải gọi điện.
Ngại nhất là ngày 20 tháng 11 hàng năm, vợ chồng tôi có sang chúc mừng bố mẹ vợ cũng phải chọn lúc sáng sớm hoặc tối muộn vắng khách. Vì học trò các cụ toàn người thành đạt, bố mẹ vợ rất ngại khi giới thiệu một chàng rể có nghề ngỗng chả biết gọi tên là gì như tôi. Các dịp sum họp gia đình, tôi được coi như người ngoại đạo. Gia đình vợ thuyết giảng cho tôi về đạo đức, lễ nghĩa như là đang nói với học trò.
Mà bố mẹ vợ tôi thì đã cấm tiệt chuyện này để giữ tiếng thơm nghề giáo của gia đình. Vậy là người ta nói tôi không biết giúp đỡ người thân, họ hàng. (ảnh minh họa)
Bố mẹ vợ tôi rất tốt với con cháu nhưng sự cẩn thận đôi lúc làm tôi căng thẳng. Vì cả gia đình bên vợ đều theo nghề giáo, ai nấy đều đi về có giờ giấc cố định, khoảng cách chỉ có đến trường và về nhà, còn công việc của tôi thì nay đây mai đó, có khi đi cả tháng chưa về. Mỗi lần tôi đi lâu ngày là cả nhà vợ lo lắng. Mẹ vợ thường xuyên gọi điện hỏi lí do, hỏi bao giờ về rồi còn trách móc sao tôi không bỏ mặc vợ con.
Vì bên nhà bố mẹ vợ rộng rãi, đi lại cũng gần nên vợ tôi thường để các con ở đó, vừa nhờ ông bà dạy học cho, vừa chơi với ông bà cho ông bà vui. Nhưng điều làm tôi ái ngại nhất là bố mẹ vợ lại định hướng cho hai đứa con tôi sau này đi theo nghề giáo viên. Cả đứa cháu gái con anh trai vợ cũng được định hướng như vậy và giờ nó đang học sư phạm. Điều này trái ngược với suy nghĩ của tôi. Vì tôi không muốn định hướng cho con cái một nghành nghề nào. Tất cả phải là do chúng tự do lựa chọn.
Cũng vì những người trong gia đình vợ đều là giáo viên, học trò và phụ huynh nhiều người làm to nên tôi lại mang thêm một cái rắc rối nữa là nhiều người thân, họ hàng với tôi cứ thấy những người có chức quyền đó qua lại bên nhà vợ tôi, vài lần có gặp tôi, thế là họ nhờ tôi bắt mối liên lạc để xin xỏ, lo liệu cho con cái. Mà bố mẹ vợ tôi thì đã cấm tiệt chuyện này để giữ tiếng thơm nghề giáo của gia đình. Vậy là người ta nói tôi không biết giúp đỡ người thân, họ hàng.
Thế đấy, lúc đầu thấy tôi lấy được vợ con nhà sư phạm gia giáo, ai cũng mừng cho tôi. Thế nhưng liệu có ai nghĩ rằng tôi lại khổ vì cả nhà vợ làm nghề giáo?
Theo VNE
Thị Nở của tôi Tôi luôn cảm ơn số phận đã cho tôi gặp nàng Thị Nở ngày ấy để 20 năm sau, có dịp nhìn lại, tôi biết mình đã có một sự lựa chọn đúng đắn... Cô con gái 16 tuổi của tôi đang ngồi làm tập làm văn thì đột ngột kêu lên: "Ba ơi, thật ra thì Thị Nở đẹp hay xấu?". Tôi...