Một năm quá dài
No sắc sảo tỉnh táo bao nhiêu thì chông lù đù dê nghe lơi kích bác bấy nhiêu. Có khi ban chi cân phinh phơ đôi ba câu la săn sang bê toan bô cua na đi đê cung ban… thao gơ kho khăn.
Mảnh đất bố mẹ để lại cho hai anh em to đẹp là thế bị anh bán mất phần của mình, để chơi cờ bạc cùng lũ bạn xấu, khiên cho hai gia đình nhỏ chen chúc trong cái khoanh đất nhỏ xíu. Chu em co điêu kiên muôn xây lên nhưng xây nha to ma gia đinh anh trai chăng co chô ơ cung ay nay nên vợ chồng chú em ban nhau chia cho anh một nửa phần đất còn lại để cùng xây. Vi đât be, hai đưa con đa lơn ca, không xây hai tâng thi không co chô ơ, hai vơ chông phai nhơ va bô me đi vay mươn hô, bơi biêt anh như thê ai dam cho vay, bô me no thương con nên lai phai cô.
Công ty co đơt cho nhân viên sang công ty me hoc viêc đươc hương lương rât cao, no vôn thao viêc lai chăm chi nên đươc chon đi, vơi nhiêu ngươi đo vôn la ươc mơ âp u, vi đươc đi đây đo, co nhiêu tiên va biêt thêm ngoai ngư, tay nghê đươc nâng cao, khi trơ vê nươc co cơ hôi đươc cât nhâc lên vi tri tôt hơn.
Du hơi lo lăng cho hai con đang tuôi đi hoc, công thêm cai tinh mai chơi cua chông, ba bô con ơ nha phai tư xoay xơ se kha chât vât, song đăn đo mai no vân quyêt đinh không chôi bo cơ hôi tôt, đi đê trang trai nơ nân, chư ơ nha ôm nhau, ôm đông nơ ây thi bao giơ mơi mơ may mơ măt nôi, ma cac con cung bi anh hương khi thi thoang lai co toan ngươi măt mui đăng đăng sat khi đên đoi tiên.
Video đang HOT
Đi lam chăng sao, cư tôi vê không hôm nao no không khoc vi nhơ nha, nhơ cac con. Giờ này chắc hai đưa đang ngủ say rôi, no thì không thể ngủ được vì nhớ chung. Theo thói quen no thường mang ảnh ca nha ra để ngắm, ca nhưng khi buồn cung vây, nhưng cư càng nhìn những nụ cười ngô nghĩnh của con no lại càng nhớ thương chung nhiều hơn. No biết cac con cũng rất nhớ mẹ, mỗi khi nói chuyện với mẹ xong hai đưa lại ngồi ở chân cầu thang khóc tu tu.
No sơm khuya goi điên cho chông đông viên anh găng chăm soc hai con, no cung lam lung chăm chi đê khi vê se thanh toan hêt nơ nân anh gây ra. Vây ma mới được hai tháng no đã nghe thằng con lơn báo tin sang hôm vừa rồi có nhom ngươi đến đòi tich thu cái nhà đang ở. Ho xoe giây vay nơ, đuôi tât ca ra, khoa trai cưa lai va câm chia đi rôi, ba bô con đang phai sang nha chu ơ nhơ trên gac, chô sân phơi.
Đo hăn la do nhưng mon nơ mơi gây ra, no ngôi thup xuông thât thân đau đơn, thât khô nhuc qua! Sao môt năm ma dai thê. Bao giơ đơi no mơi hêt khô, no viêt ra giây đê lây thêm dung khi, dăn do minh, nêu chông không bo đươc bai bac minh se bo anh ta, tha đau môt lân con hơn cư dai dăng mai.
Theo VNE
Thôi về đi em
Ngọc bỏ quê lên thành phố đã bốn năm. Cùng đi với Ngọc hồi đó có một cô bạn, dù hình thức bề ngoài không xinh xắn bằng Ngọc, ăn nói cũng rụt rè, vậy mà nay cô ấy đã lập gia đình, còn Ngọc vẫn một mình đi về phòng trọ.
Chẳng phải Ngọc không có người theo đuổi, chỉ vì trong suốt những năm tháng ấy, câu chuyện cũ vẫn không chịu cũ, tôi biết Ngọc vẫn chẳng hề rung động với ai.
Đứa bé ở quê cũng đã được hơn ba tuổi. Con gái của tôi và Ngọc. Ngày ấy khi biết chuyện lỡ rồi, tôi nói em thôi chịu nhún nhường một chút, để xin hai gia đình cho chúng tôi cưới nhau. Nhưng Ngọc không chịu. Mẹ tôi và cô ấy đã có lần xung đột. Làng quê thì nhỏ, hiềm khích thì sâu, khó mà cởi bỏ được. Cô ấy bỏ làng lên thành phố làm công nhân, được mấy tháng thì sinh con rồi gửi cho bà ngoại. Tôi biết Ngọc quyết chí đi xa mong được đổi đời. Tôi không bỏ làng theo em được, biết đứa trẻ ấy là con mình mà không dám nhận, vì sợ không biết tương lai em và tôi sẽ thế nào. Chừng ấy năm cha mẹ giục lấy vợ mấy lần, tôi đều lần lữa. Nếu Ngọc lấy chồng, tôi sẽ lấy vợ, còn không, biết đâu... sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn mong Ngọc trở về.
Chẳng biết cách nào giãi bày cho em hiểu, rằng tôi không hèn nhát đến độ không chịu nhận con, không dám cưới em, để người mình yêu mang kiếp làm mẹ đơn thân, con mình mang tiếng không cha. Tôi chọn cách của mình: một lòng chờ đợi.
Tôi không thể bỏ quê mà đi, tôi muốn trưởng thành trên mảnh đất này, xây dựng gia đình mình trên chính mảnh đất này. Thành phố có sức hấp dẫn mê đắm lòng người, bao nhiêu thanh niên trai tráng trong làng đã bỏ quê lên phố, trong đó có cả những cô gái đi rồi lấy chồng xa xứ không về. Chẳng biết Ngọc của tôi có vậy không. Nhưng tôi linh cảm rằng, một khi người đàn bà đã có một đứa con, người ta không thể dễ dàng dứt bỏ.
Mỗi lần em về thăm con, tôi đều cố ý ngóng chờ, dù em không đồng ý cho tôi gặp mặt. Em che giấu thân phận của mình ở phố, chìm lẫn trong hàng ngàn cô gái độc thân khác, nhưng lúc em về làng, tôi vẫn thấy trong em dáng vẻ người mẹ của một đứa con, không thể nào khác được...
Thỉnh thoảng tôi đến thăm mẹ em, thực lòng là đến thăm con, chắc bà biết. Vậy nên, một bữa bà nói nửa giỡn nửa thiệt, rằng mai mốt mẹ bé sẽ cho con bé làm con nuôi ai đó. Tôi nghe mà đắng ngắt trong lòng. Tôi hỏi tôi nhận cháu làm con nuôi được không? Bà im lặng, rồi lại nói hờn nói mát rằng bà không đem cháu bà cho ai cả, chồng mất sớm một mình nuôi con gái mấy chục năm còn nuôi được, chỉ thương con mình cái số lận đận không được thuận hòa êm ấm như người ta... Đêm đó tôi mất ngủ. Nếu tôi mang con về, Ngọc có trở lại với tôi không? Hay cô ấy sẽ coi như xong một gánh nặng để rộng chân mà bay nhảy?
Tôi - một thằng đàn ông chưa vợ, làm sao nuôi một đứa bé ba tuổi rưỡi? Bây giờ cha mẹ tôi chắc sẽ phản ứng ghê lắm nếu tôi mang bé về nhà. Mọi chuyện cũng sẽ nguôi ngoai, chỉ sợ sau này tôi lấy vợ, rồi sinh cảnh con chung con riêng thì con bé sẽ khổ... Bao nhiêu ý nghĩ quay cuồng trong đầu. Mấy hôm sau tôi quyết định lên thành phố tìm Ngọc nói chuyện. Tha hương bao năm rồi không bám trụ lại được thành phố, thôi về đi em...
Trong cuộc kiếm tìm hạnh phúc ở một xứ xa, có một ngày em sẽ nhận ra những gì yêu thương nhất, gắn bó nhất, em đã gửi lại quê nhà. Tôi đợi ngày ấy đến.
Theo VNE
Chết đuối vớ được... vợ Hai tuần nay, ông Giám đốc như người sống trên chảo lửa. Báo chí lên án ầm ầm về việc công ty ông thất thoát hàng chục tỷ, thanh tra đang vào làm việc và chính ông đang bị đình chỉ công tác để phục vụ việc điều tra. Tất cả nỗi lo lắng, căng thẳng ông đều mang về nhà đổ dồn...