Một mối tình đầu với người đàn ông đã có vợ
Cho đến tận giờ phút này, tôi vẫn không muốn tin anh đến với tôi chỉ để thỏa mãn nhu cầu của mình…
Hải Phòng mấy ngày nay chợt mưa chợt nắng, tình cảm của con người cũng vậy cứ mãi chạy theo dòng chảy của mưa. Bài hát ấy có câu “ai trách ông trời làm lệ rơi”. Không biết có phải ông trời cũng đang cảm nhận được nỗi buồn ấy của tôi cũng rơi lệ cho sự yếu đuối ấy của tôi. Tôi tìm về Thiền viện Trúc Lâm Yên Tử để mong tìm lại giây phút bình yên cho tâm hồn mình sau những tháng ngày dài giông bão, những đêm mất ngủ, những ngày dằn vặt âu lo thấp thỏm ngóng trông, mọi thứ khiến cho cảm xúc trở lên trơ lỳ sỏi đá. Tôi vẫn hằng mong mình có thể một lần sống cho riêng mình, không ân hận, không hối tiếc nhưng một lần ích kỷ ấy, chỉ một lần buông lơi thả lỏng cảm xúc ấy mà bây giờ tình trạng của tôi trở lên tồi tệ, tình cảm lấn át lý trí, tôi cứ miệt mài một mình chạy trên con đường ấy, con đường này vốn không có ngã rẽ và cũng không có điểm dừng nó dài vô tận và chỉ có một mình tôi đi, đi mà không biết đi về đâu vì nơi ấy không có người ấy đứng đón tôi ở phía cuối con đường.
Trời đang nắng lại bất chợt đổ cơn mưa, cơn mưa dai dẳng cuốn theo bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp trong lòng, cuốn đi bao nhiêu đau khổ, cuốn đi cả lòng vị tha bao dung của tôi giành cho người ấy. Vị đắng café hay vị đắng trong lòng? Tôi đọc được những câu thơ:
“Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn em gợi khát khao xanh…”
Tôi đã tự mình đi ngược mọi thứ để rồi bây giờ chỉ còn lại một mình tôi đối diện với khoảng lặng lòng mình. Tôi yêu anh, tình yêu muộn màng lắm. 27 tuổi tôi đã từng yêu, cũng từng thất vọng, khổ đau. 27 tuổi đầu đâu còn dại khờ, đâu còn vụng dại nhưng tại sao tuổi 27 ấy với tôi lại trở nên đắng cay với tình yêu trái ngang và đầy giông bão?
Tôi yêu anh, người đàn ông đã thuộc về một người phụ nữ khác. Anh có một gia đình một người vợ, một con gái 3 tuổi và một bé trai sắp sửa chào đời. Tôi ý thức hơn ai hết về hạnh phúc gia đình ấy, về những câu chuyện, những nỗi buồn, sự dằn vặt và cả sự lên án của xã hội về người phụ nữ thứ 3, tôi vẫn âm thầm lên án những tình yêu khờ dại của những người con gái với người đàn ông có gia đình thậm, chí tôi còn từng nói “dại thì gắng mà chịu” nhưng bây giờ, chính tôi lại lâm vào hoàn cảnh tương tự ở cái tuổi 27 của mình. Trong tình yêu này tôi không phải là người khơi mào, không phải là người bắt đầu nhưng lại là người cố gắng níu kéo và duy trì nó mặc dù tôi hiểu rất rõ tôi không làm được gì ngoài sự “khổ đau”.
Tôi và anh làm cùng cơ quan, tính cách của hai chúng tôi bù trừ cho nhau và trở lên thân thiết, chuyện gì chúng tôi cũng tâm sự với nhau. Hai chúng tôi cứ vô tư nói chuyện, vô tư ăn uống, vô tư khoác tay nhau và anh còn vô tư bế bổng tôi lên trước mặt mọi người và rồi cả cơ quan lại cười giòn dã vì sự vô tư ấy.
Video đang HOT
Tôi không biết anh có cảm tình với tôi từ khi nào và có thể tình cảm ấy chỉ là sự nhớ nhung hơn bình thường một chút nhưng có lẽ, vì bản tính đàn ông nên anh nói thương nhớ tôi. Tôi chạy trốn khỏi cảm giác của anh, chạy trốn mọi thứ nhưng rồi bất chợt một ngày tôi thấy nhớ anh đến lạ! Nhớ lắm những lần cầm tay nhau, nhớ lắm những lần ôm vai anh cười nói và rồi tôi thả rơi xúc cảm của mình, thả lỏng lý trí của mình cho trái tim tự lựa chọn và rồi tôi thương anh.
Tình yêu ấy nhẹ nhàng len lỏi vào tim tôi, hình ảnh của anh âm thầm đi vào trí nhớ tôi, khi xa anh, tôi nhớ da diết, nhớ ánh mắt nụ cười, nhớ tất cả mọi thứ thuộc về anh…
Thời gian trôi qua, tôi hạnh phúc mãn nguyện với tình yêu đến sau của mình, tôi hạnh phúc vì tôi thực sự tìm được một người để yêu thương, hi sinh, tôi vẫn nghĩ rằng tuy là người đến sau nhưng tôi vẫn là người hạnh phúc dù hạnh phúc đó bị đánh rơi… nhưng cuộc đời không ai học được chữ ngờ! Khi tôi đang vui vẻ, đang tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu thì anh nói muốn chấm dứt mọi chuyện với tôi.
Tôi chới với trong thế giới của riêng mình, khổ đau trong tình yêu của bản thân và day dứt với những tình cảm lẫn lộn đang trỗi dậy trong lòng. Tôi từ bỏ mọi thứ chỉ để được ở bên anh, được nắm tay anh, được dựa vào vai anh để quên đi những mệt mỏi đời thường. Yêu anh, tôi chưa một lần đòi hỏi vật chất, thời gian hay bất cứ thứ gì khác, tôi chấp nhận đợi anh khi nào anh muốn ở bên tôi.
Em ngược đường ngược nắng để yêu anh… (Ảnh minh họa)
Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện giành giật anh từ gia đình anh và các con anh. Tôi chỉ cần âm thầm đi bên cuộc đời của anh, được nhìn thấy anh mỉm cười và vui vẻ, vậy mà…
Tôi không ngừng rơi nước mắt, trái tim tôi đau lắm, một cảm giác rất lạ… cảm giác đau đớn này chưa từng diễn ra trong cuộc đời của tôi. Mối tình trước đây, tôi chưa bao giờ ghen vì tôi nghĩ mình không biết ghen nhưng khi yêu anh rồi, tôi biết đến cảm giác ghen tuông, biết cảm giác nhớ nhung da diết và nhất là khi trái tim tôi biết đau.
Anh nói rằng anh đang bị trời phạt nên anh không muốn sai lầm thêm nữa, anh mệt mỏi vì phải giấu diếm vụng trộm, anh mong tôi hiểu cho anh. Anh muốn chấm dứt mọi thứ… Tôi không hiểu và cũng không biết phải làm như thế nào nữa. Anh bị trời phạt còn tôi thì bị anh phạt? Trong lúc tôi đang mệt mỏi nhất, căng thẳng nhất thì anh lại rời xa tôi, anh đẩy tôi rơi xuống hố sâu do chính tay tôi đào, anh quay lưng ra đi sau những yêu thương mặn nồng đã diễn ra.
Tôi không dám trách anh vì khi yêu anh, tôi chấp nhận sẽ phải khổ đau, nhưng chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra anh lại rời xa tôi như vậy! Tôi chới với trong tâm thức của mình, chới với trong tình yêu của mình… Tôi đau mà không thể nói cho anh biết!
Có nhiều điều muốn nói với anh nhưng dường như mọi thứ đều đã quá muộn… Anh bỏ tôi đi quay lưng lại với kỉ niệm tình yêu của tôi. Trong suốt thời gian đó tôi chỉ mong anh nói một câu yêu tôi nhưng chưa một lần anh nói, chưa bao giờ anh nói rằng “anh yêu em”.
Người ta nói đàn ông có vợ thì chuyện đến với người con gái khác chỉ là lợi dụng thỏa mãn nhu cầu nhưng tôi không tin điều đó, đến bây giờ khi anh chính thức bỏ tôi tôi vẫn không tin anh là người như vậy, tôi vẫn mong rằng anh là người ngoại lệ trong số những người đàn ông ấy…. Nhưng thực sự, tôi không biết lòng tin ấy của tôi có đặt đúng người không? Tôi không biết những ngày tháng sau này tôi sẽ sống ra sao, đương đầu với cuộc sống không có anh như thế nào? Những ngày này, tôi mong lắm một tin nhắn của anh, một lời hỏi thăm của anh nhưng mọi thứ đều rơi vào im lặng…
Tôi thực sự hiểu rằng, trong tim anh vốn không hề có hình ảnh của tôi và sự xuất hiện của tôi lúc này là vật cản của anh. Nhìn sâu vào ánh mắt của ấy, tôi chỉ thấy sự bực dọc của anh dành cho tôi. Đôi mắt ấy với tôi bây giờ không còn yêu thương, không còn cảm xúc và lúc này trái tim tôi cũng không còn đủ sức để chạy đuổi theo tình yêu ấy nữa….
Tôi mệt mỏi và thực sự muốn buông tay mình ra, thả cho tâm hồn mình được phiêu lãng. Tôi không còn đủ nước mắt để rơi, cũng không còn đủ sức để đi tiếp nữa rồi, trên con đường ấy chỉ có cô độc một mình tôi, không còn anh phía cuối con đường giang tay đứng đợi, cũng không còn tin nhắn “Em về chưa, nghỉ đi không mệt, đừng cố đi làm rồi lại ốm” … không còn gì nữa cả.
Tất cả bây giờ đã trở thành con số không, tôi bị trời phạt vì làm việc thất đức khi nghe anh bỏ con của mình và tôi bị anh phạt vì tình yêu tôi giành cho anh quá nhiều, quá lớn, quá đậm sâu… Tôi không biết tại sao tôi yêu anh nhiều đến vậy, yêu dại yêu cuồng, yêu như chưa bao giờ được yêu và cho đến đến giờ phút này, khi anh ra đi tôi vẫn không ngừng yêu anh.
Trời lại mưa… Tôi yêu những cơn mưa vì nó làm dịu lại trái tim tôi, tôi từng ước một lần được cầm tay anh đi dưới mưa vì người ta từng nói “Nếu một lần đi cùng người mình yêu dưới mưa thì suốt đời này người ấy không quên mình” nhưng ước mơ này tôi không thực hiện được!
Bây giờ chỉ còn một mình tôi im lặng đi dưới cơn mưa, im lặng hồi tưởng về những kỉ niệm ngọt ngào, những phút giây hạnh phúc và cả những nỗi đau sâu thẳm trong trái tim mình. Tôi cứ im lặng như vậy một mình đi trong mưa để mong tìm được hình ảnh của anh trong làn nước nhạt nhòa… nước mắt hòa vào nước mưa, tôi vẫn âm thầm gọi tên anh, người đàn ông cho tôi cả ngọt ngào và cay đắng, bất chợt tôi nhớ tới bài hát Mưa nhạt nhòa: Cất bước người ra đi hình bóng anh rời xa bao dấu yêu khi xưa giờ tan vỡ, nước mặt cứ tuôn trào…
Tôi không biết khi nào thì tôi hết khóc, khi nào tôi ngừng rơi nước mắt vì nhớ anh vì yêu anh, tôi cũng không biết khi nào vết thương anh tạo ra trong tôi lành lại, tôi chỉ biết rằng tôi nhớ anh, nhớ vô cùng hình ảnh của anh, nhớ vô cùng nụ hôn nồng nàn anh giành cho tôi trong lần đầu tiên ấy, nhớ đến cuối cuộc đời… nhớ đến khi nào tôi ngừng thở, mắt tôi nhắm lại, thân xác về với đất và lúc đó, tôi sẽ đem nỗi nhớ tình yêu ấy cùng hình ảnh của anh về thế giới bên kia. Ở nơi ấy tôi lại bắt đầu kiếm tìm hình ảnh của anh, tìm kiếm tình yêu đã mất của anh giành cho tôi… Tôi sẽ không ngừng tìm kiếm đến khi nào linh hồn tôi còn.
Theo VNE
Đừng bao giờ như chị, em nhé!
Trước khi bỏ rơi chị với đứa bé trong bụng, anh ta đã cuỗm hết đồ đạc giá trị trong phòng. Đang nằm ngủ, có âm thanh gì đó kêu làm Hiền tỉnh giấc.
Đã ba giờ chiều, Hiền chợt nhận ra là có người đang khóc, ai lại khóc vào giờ này ấy nhỉ? Lật chiếc chăn sang một bên, Hiền mở cửa phòng, đó là tiếng khóc của chị Nga. " Có bao giờ mình thấy chị ta khóc đâu nhỉ?" - Hiền nghĩ bụng. Cửa phòng Nga mở, xóm trọ hình như chẳng có ai ngoài Hiền ở nhà, cô vội chạy sang.
- Chị Nga chị có chuyện gì đấy ạ? Anh Đức đâu mà lại có mỗi mình chị ở nhà? Gia đình chị có chuyện gì à? - Hiền lúng túng hỏi.
- Anh... Đức... anh ấy... bỏ chị đi rồi em ơi! Anh ấy còn lấy cả chiếc laptop của chị nữa! - Chị Nga vừa nói vừ khóc nấc lên.
- Sao anh ấy lại bỏ ấy lại bỏ chị? Sáng nay em còn thấy hai anh chị đi với nhau cơ mà? Chị gọi điện cho anh ấy chưa?
- Chị gọi rồi... thuê bao rồi! Anh ta tắt máy, chị biết tìm anh ta ở đâu đây?
- Chị bình tĩnh lại đi, anh chị có chuyện gì vậy?
- Mấy ngày nay chị hay bị đau bụng, ăn thức ăn vào toàn lại toàn bị ói ra ngoài, anh Đức thấy vậy nên bảo chị đi khám. Sáng nay lúc em gặp là hai anh chị chuẩn bị đi tới bệnh viện, nhưng khi khám xong bác sĩ lại bảo là chị không bị sao về đường ruột cả, ông bảo chị bị những triệu chứng như thế là vì chị có thai. Cả chị và anh Đức đều bất ngờ. Thấy chị lo lắng, anh ấy bảo chị ngồi đợi anh ta đi mua nước, chị đợi mãi không thấy anh ấy trở lại nên chị đi về phòng nào ngờ như thế này đây. Những đồ vật cần thiết anh ấy đã mang hết đi rồi nhưng chị không ngờ anh ta còn lấy luôn cả chiếc laptop của chị nữa! Chị phải làm sao bây giờ? Bác sĩ bảo cái thai được gần một tháng rồi.
Nhìn nét mặt của chị, Hiền cảm thấy thương cho những người phụ nữ như chị. Chuyện sống thử, rồi người đàn ông "quất ngựa truy phong" Hiền đã được nghe nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến.
Chị sẽ cố gắng sống tốt trong quãng thời gian còn lại (Ảnh minh họa)
- Thôi chị ơi, anh ta đi thì cũng đã đi rồi. Nếu muốn liên lạc thì anh ta đã không tắt điện thoại. Chị phải mạnh mẽ lên, chứ nhìn bộ dạng này của chị chắc anh ta mừng lắm đấy. Chị phải thật bình tĩnh thì mới nghĩ được cách giải quyết... À mà chị ơi, nhà anh ta thì sao? Chị biết nhà anh ấy chứ? - Một ý tưởng lóe sáng trong đầu Hiền.
- Nhà anh ta à, anh ta chưa một lần dẫn chị về nhà, dù anh chị sống với nhau đã hơn một năm. Chỉ có những đứa con gái dại dột như chị mới sẵn sàng ngủ với một người đàn ông chưa một lần dẫn chị về nhà. Cũng chỉ vì cái gọi là tình yêu, vì chị yêu anh ta quá nên mới thế em à! Và kết quả mà chị nhận được từ cái gọi là tình yêu đó là máy tính bị mất, đứa con chưa một lần được gọi ba đã bị bỏ rơi. - Chị lại khóc nấc nên.
- Chị ơi, giờ chị có buồn, có khóc, có than vãn, có lo sợ, có chửi rủa anh ta thì anh ta cũng đâu có quay về với chị, còn đứa con của chị nữa, chị tính sao?
- Chị chưa biết được. Chắc chị phải bỏ nó thôi, chị không thể sinh nó ra được, chị còn phải học, chị không muốn để cha mẹ chị biết. Nếu cha mẹ chị biết chuyện này, họ giết chị mất.
- Được rồi, cái thai hãy còn nhỏ, chị đừng lo lắng quá, chị hỏi những người bạn thân của chị xem họ có cách giải quyết như thế nào. Chị nghỉ đi nhé, đừng suy nghĩ nhiều quá, em về phòng đây.- Hiền nói như để trấn an chị.
Đóng cửa phòng lại, Hiền vẫn nghe thấy tiếng khóc của chị. Cô nhớ lại lúc chị Nga chuyển phòng lên dãy trọ này, mọi người ai cũng yêu quý chị vì chị là một người khá hòa đồng, thân thiện. Chỉ từ khi chị rủ bạn trai về sống cùng thì mấy chị em không còn thân thiết như trước nữa. Nhưng càng sống lâu, anh chị ấy lại càng coi thường mọi người xung quanh. Buổi trưa mọi người ngủ thì hai người chuyện trò, đùa trêu nhau, thỉnh thoảng có người đi qua còn bắt gặp những cảnh chướng tai gai mắt. Hay những buổi tối, phòng cô bạn Hương bên cạnh còn nghe được những tiếng rên rỉ của hai người khiến Hương phải ôm gối sang phòng cô ngủ. Vì thế nên nói tới chuyện tình yêu của hai người ấy, trong xóm trọ ai cũng khó chịu. Hiền cũng không phải là ngoại lệ nhưng hôm nay chứng kiến cảnh này Hiền thấy thương chị nhiều hơn, cùng là con gái với nhau, Hiền hiểu tình yêu với người phụ nữ quan trọng như thế nào, chỉ khác Hiền không sống thử như chị Nga, đơn giản vì Hiền không muốn mạo hiểm.
Mấy ngày sau đó, Hiền mới gặp lại Nga. Trông chị ấy xơ xác hơn nhiều, da mặt tái xanh, người thì gầy hơn nhiều so với trước, mới có mấy ngày mà nhìn chị già đi nhiều quá.
- Chị bỏ đứa bé rồi Hiền à! Chị cũng chuyển xóm trọ luôn rồi, hôm nay chị về đây dọn ít đồ đạc còn lại. Chị không thích sống cuộc sống bị mọi người để ý, chị muốn sống một cuộc sống bình lặng hơn, em ở lại nhớ học tập thật tốt nhé, cám ơn em đã động viên chị thật nhiều. Cho chị gửi lời hỏi thăm mọi người trong xóm trọ, không biết bao giờ chị em mình mới có dịp tâm sự cùng nhau nữa!
Có một điều nữa chị muốn nói với em: "Đừng bao giờ như chị em nhé".
Hiền khẽ gật đầu: "Cố lên nha chị!".
- Chị sẽ cố em à, cuộc đời còn dài mà, chị sẽ cố gắng sống tốt trong quãng thời gian còn lại. Hẹn gặp em một ngày gần nhất! - Chị cười nhưng nước mắt rơm rớm nơi khóe mi.
Theo 24h
Đánh ghen cho bồ nhí của chồng Chẳng lẽ bây giờ tôi phải đi đánh ghen cho... bồ nhí của chồng mình? Ngày Trung đặt vấn đề yêu tôi, ba tôi trầm ngâm: " Vợ chồng ngang tuổi đã khó vì đàn bà sinh nở, cực nhọc nên mau già lắm; đằng này bây lớn hơn nó cả chục tuổi, coi sao được? Lấy nó về; mươi, mười lăm năm...