Một mối tình đầu của gái “bán hoa”
Là em. Đứa con gái vừa bước sang tuổi 23 được 2 tháng 13 ngày. Vậy là đã ngần ấy năm tháng của một kiếp người. Cũng là vừa tròn 3 năm kể từ cái ngày em chính thức bước vào “nghề”.
Có hàng trăm lý do khiến những người con gái như em bước chân vào cái nghề này, cũng như có hàng nghìn tên gọi khác nhau về cái nghề của chúng em.
Là “cave”, là “gái điếm”, là “làm đĩ”, là “bướm đêm”… Em tự chọn cho mình một tên gọi có vẻ hoa mĩ – “bán hoa”. Nhưng em biết, đằng sau cái thanh âm hoa mĩ kia cũng toàn là những hôi tanh và nhơ nhớp.
Phải rồi, người ta gọi những người phụ nữ là những bông hoa. Và đương nhiên rồi, tất cả những loài hoa đều đẹp. Từ một thiếu nữ tròn của tuổi mười sáu, đến một người đàn bà hơn hai mươi ba tuổi đầu nhàu nát cả về thể xác lẫn tâm hồn em đều nghĩ như thế.
Em cũng từng là một bông hoa đẹp. E ấp những cánh mỏng manh, ngạt ngào của hương thơm mỗi sớm mai. Tâm hồn của một thiếu nữ đang bước vào độ tuổi xuân thì sao mà trong thế, mà đẹp thế. Còn lại gì trong tâm hồn ấy là những trang nhật ký nhoà nước mắt. Là nơi em tìm lại được chút gì đó của mình.
“Ngày tháng năm. Hôm nay mình tròn 16 tuổi. Dạo này mình cứ hay nghĩ vẩn vơ. Có lúc ngồi trong lớp mà mình cứ nghĩ đi đâu đâu. Có hôm cô gọi mình lên bảng mà mình không nghe thấy, cô gọi mấy lần, cái Hoa bên cạnh phải nhắc mình. Cả lớp được một trận cười, còn mình thì xấu hổ, miệng ấp a ấp úng. Cô bảo mình tà tâm hồn treo ngược cành cây”
Những trang giấy lại nhoè đi, không biết bao nhiêu lần như thế.
“Ngày tháng năm. Tan học tiết năm. Mình vào nhà xe để lấy xe. Chợt phát hiện ra trong giỏ xe của mình có gì lạ lạ. Nhìn quanh mà chẳng thấy kẻ nào đáng nghi ngờ. Chắc lại là trò đùa của một tên nào nghịch ngợm đây. Nhưng mình không thể ngờ được đó là một cành hoa phượng to và một lá thư được dán một cách cẩn thận. Tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mất. Sợ ai nhìn thấy, mình dắt xe ra cổng thật nhanh và phóng như tên bắn. Về nhà mình mới lén lút bóc phong thư.
Thì ra là của một anh chàng lớp bên cạnh muốn làm quen với mình. Lại còn tặng riêng cho mình một bài thơ con cóc của hắn. Nhưng sao hắn lại biết mình thích hoa phượng nhỉ?”.
Video đang HOT
Em sẽ có thể yêu cuộc sống như yêu chính mối tình đầu của mình… (Ảnh minh họa)
Còn nguyên trong em là nhịp tim buổi đầu tiên thổn thức. Gặp anh lần đầu tiên sau vài ngày từ lúc em nhận được phong thư ấy. Má em đỏ bừng lên, hai tai nóng ran. Em chào anh rồi cúi mặt và chạy thật nhanh như sợ bạn bè nhìn thấy. Em cảm nhận được ánh mắt anh vẫn nhìn theo sau. Vẫn là những vần thơ được gập và dán cẩn thận trong một phong thư.
“Sao mình thấy run thế, tim đập thình thình, chỉ sợ mấy đứa trong lớp nhìn thấy lại trêu cho một trận. Mà cái anh này cũng lạ, hình như còn run hơn cả mình, đưa cho mình phong thư mà chẳng thấy nói được gì”.
Em vẫn mơ màng và vơ vẩn với những vần thơ của anh trong đầu cả trong những tiết học. Em thích hơn những tiết học văn. Giọng cô êm êm đọc những vần thơ tình của Xuân Diệu, của Nguyễn Bính. Em thấy mình và cả anh ở trong đó. Mãi sau này, em mới biết được anh chính là những rung động đầu tiên trong cuộc đời của em. Và mãi mãi sẽ không có lần thứ hai trên cuộc đời này.
“Minh sợ lắm. Mọi người vẫn nói rằng: yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học tập. Đúng thế thật. Mình chẳng bị mấy điểm kém rồi còn gì. Nhưng lúc nào mình cũng thấy nhớ anh ấy. Thỉnh thoảng mình cứ giả vờ đi qua cửa lớp anh chỉ để liếc nhìn thấy anh trong lớp hoặc để anh được nhìn thấy mình. Mỗi lần như thế tim mình lại đập thình thình”.
Vẫn còn đó trong em là điệu múa “bài ca hy vọng” mà anh và em được múa đôi với nhau. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà cô Bí thư đoàn trường đã chọn anh và em vào điệu múa do chính cô biên đạo trong dịp kỷ niệm ngày thành lập trường. Lần đầu tiên em được mặc áo dài. Em thấy mình bay vút lên trong từng bước chân của điệu múa. Anh trong bộ trang phục người lính, từng bước chân cũng mạnh mẽ, dứt khoát. Chẳng cần phải nói ra, chẳng cần phải thể hiện thì trong mắt mọi người em và anh đã trở thành một đôi thật đẹp.
“Mình vẫn cứ ngại ngùng mỗi khi mọi người trêu mình với anh ấy. Chắc mình và anh ấy múa đẹp lắm nên mọi người mới vỗ tay và hò reo to như thế. Sao cô lại biết mà ghép đôi mình với anh ấy múa nhỉ? Mình và anh ấy tập mãi cái đoạn anh ấy vòng tay qua eo mình và nhấc lên. Vừa khó, vừa ngại. Mình đã bảo cô hay bỏ đoạn ấy đi. Cô lại bảo rằng đó là đoạn đẹp nhất trong cả bài”.
Đã từ rất lâu rồi, em không viết nhật ký. Em gìn giữ nó như một thứ quý giá nhất của đời người con gái. Mà thật ra cái quý nhất và duy nhất em đã đánh mất nó tự rất lâu rồi còn đâu. Ngay cả cuốn nhật ký nhỏ này em cũng không còn giữ được nó trong sạch. Lật ngược cuốn sổ là chi chít những ô, ký hiệu và số. Đó là đánh dấu những lần nhơ nhớp trong cuộc đời em.
Người ta vẫn nói rằng: “đừng nghe cave kể chuyện”. Em cũng đâu muốn trải lòng mình. Em chỉ muốn tự tay đốt cho mình một nén nhang. Ai đó hãy nói với em rằng: Mọi tội lỗi trên đời này đều có thể gột rửa được. Em sẽ tiếp tục sống với một chút hy vọng mỏng manh; Em sẽ có thể yêu cuộc sống như yêu chính mối tình đầu của mình.
Theo VNE
Giấu chồng vụ từng làm gái bán hoa
Tôi năm nay 22 tuổi đã có chồng và một thằng con trai đáng yêu. Cuộc sống của tôi lúc này rất hạnh phúc và vui vẻ, một thằng con trai dễ thường và một người chồng hết mực thương yêu chiều chuộng tôi, và chăm lo cho gia đình.
ảnh minh họa
Nhưng tâm trí tôi không lúc nào cảm thấy được thanh thản dễ chịu hoàn toàn về cái quá khứ đen tối của tôi, tôi đã giấu chồng vì đã từng làm gái bán hoa.
Quá khứ đen tối:
Cách đây 4 năm về trước, tôi sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả nên tôi đã sớm từ bỏ việc học mà kiếm lấy cái nghề phụ giúp gia đình, tôi chơi với vài người bạn làm trên thành phố, họ bảo lên đó kiếm tiền dễ hơn và họ đã rủ rê tôi bỏ nhà đi lên thành phố kiếm việc. Lúc đó tôi chỉ mong có thể kiếm thật nhiều tiền phụ giúp gia đình, nhưng thật trớ trêu thay mấy người bạn đó thật tệ hại, họ dám lừa tôi và "bán trinh" tôi cho một lão 40 tuổi với giá 2 triệu/ đêm.
Họ lừa cho tôi uống chất kích thích rồi cho tôi vào phòng, cuộc đời đen tối của tôi bắt đầu từ đây. Tiền hết, thân xác cũng bị người ta làm nhục, lên thành phố lạ nước lạ cái, tôi chả biết phải làm sao, lúc này lão già 40 tuổi đó đã lừa tôi lúc trước gặp lại tôi và hắn lại ve vãn tiếp, đang lúc túng quẫn không biết làm gì để sống nên tôi đã chấp nhận ngủ với lão để có tiền.
Sau đó dần dẫn lão cứ giới thiệu người này người kia, tôi đã trở thành gái bán hoa lúc nào không hay. Tôi không biết mình đã ngủ với bao nhiêu loại đàn ông, đã đau đớn như thế nào khi bị người ta dày vò về thể xác, nhưng mỗi lần như vậy thì cảm giác rõ nhất là sự tủi nhục, khổ sở, cảm thấy mình không giống một con người nữa rồi, đến con chó người ta nuôi người ta còn nâng niu chứ tôi đây giống như một thứ đồ chơi rẻ tiền, qua hết người này người kia bị chà đạp cả về tinh thần lẫn thể xác.
Tôi cũng đã chứng kiến biết bao nhiêu người làm gái bán hoa sau đó bị hắt hủi, bị bệnh, bị sida, bị viêm nhiễm đau đớn, chết đường chết chợ mà không ai thương tiếc, đáng sợ quá, tôi thật sự không muốn làm cái nghề mà cả xã hội coi khinh, tôi không muốn một ngày nào đó tôi sẽ bị như họ chết vất vưởng ở ngoài đường như thế. Tôi quyết định trở về nhà và làm lại cuộc đời.
Hạnh phúc đã mỉm cười với tôi:
Tôi trở về nhà với thân hình tàn tạ, nhìn tôi tệ hại hơn xưa, tôi cũng không dám nói với bố mẹ về chuyện của mình, tôi đã dùng số tiền dơ bẩn đó để chăm lo cho gia đình và tự kiếm một công việc ở quê và học lấy nghề may. Sau 1 năm trời tôi cố gắng và đã có thể mở cửa hiệu may để kiếm sống. Lúc đó có rất ít hiệu may nên tôi chẳng mấy chốc trở thành hiệu may đắt khách, tôi biết cách ăn mặc hơn, chăm chút cho bản thân hơn, ăn uống điều độ và tránh xa những người xấu xa ở chỗ tôi, những kẻ đã khiến tôi trở nên tệ hại như vậy.
Và rồi tôi gặp anh - chồng của tôi hiện tại, anh là một người đàn ông thật thà tốt bụng, anh rất yêu thương chiều chuộng tôi, một người có trách nhiệm với gia đình, anh cho tôi cảm giác ấm áp, hạnh phúc và tin tưởng có thể dựa dẫm vào anh. Nhưng lúc đó tôi lại không dám yêu anh, vì anh quá tốt, và hoàn hảo hơn tôi rất nhiều, tôi thấy mình không xứng đáng với anh. Gia đình anh cũng làm ruộng như gia đình tôi, từ xưa tới nay anh đã có tiếng học hành giỏi và sau ra trường thì làm một giáo viên ở một trường cấp 3 quê tôi.
Còn tôi thì, quá là không xứng với anh, tôi thấy xấu hổ khi đứng trước anh, vì vậy tôi đã làm rất nhiều việc gây khó dễ cho anh để anh từ bỏ tôi, nhưng không, anh đã cố gắng vượt qua hết và làm trái tim tôi lấn át lí trí, tôi yêu anh, tôi đã quyết định giấu kín cái quá khứ của bản thân, vì tôi sợ tôi sẽ mất anh nếu anh biết được cái quá khứ này, nhiều lần anh hỏi về quá khứ trước kia của tôi thì tôi chỉ bảo mình đã lên thành phố học nghề may, chứ không dám nói ra sự thật.
Giờ đây tôi đã có 1 gia đình hạnh phúc, cuộc sống đầy đủ, một đứa con ngoan, một người chồng tốt đó là anh, nhưng cái quá khứ đó vẫn luôn ám ảnh tôi, nhiều đêm thức giấc trong cơn ác mộng về quá khứ đen tối đó, mơ thấy anh sẽ hắt hủi từ bỏ tôi rời xa tôi, cái cuộc sống hiện tại sẽ biến mất ngay lập tức nếu anh biết về quá khứ của tôi.
Nhưng lừa dối anh như vậy tới khi anh biết anh cũng sẽ chán ghét tôi, anh đã nói vợ chồng với nhau thì không bao giờ được lừa dối giấu nhau chuyện gì, anh rất ghét kẻ nói dối và phản bội, tôi đã hứa với anh như vậy, nhưng chồng ơi vợ chỉ muốn giữ riêng 1 chuyện trong quá khứ đó thôi, bởi vì giờ đây chồng và con cái gia đình này là tất cả cuộc sống của vợ.
Nhưng phải làm sao đây, nếu anh phát hiện ra chuyện này, anh sẽ căm ghét tôi nhiều lắm phải không? tôi không biết phải làm sao bây giờ, có nên nói ra sự thật cho anh biết và cầu xin tha thứ hay cố gắng giấu kín chuyện này. Nếu nói ra rồi liệu anh có thể tha thứ cho tôi không?
Theo VNE
Gái bán hoa muốn trói đời anh tôi bằng đứa con Không vượt qua ham muốn nên đã qua lại bóc bánh trả tiền với một cô gái bán hoa trong thời gian khoảng 3 tháng. Rồi vài tuần cô ta đòi gặp và báo là có thai. Anh tôi nghĩ cô ta giở trò và cũng không tin nên nói phá đi, thì cô ta nói sẽ để lại nuôi. Chị gái tôi...