Một mình tôi còng lưng nuôi cả nhà chồng…
Mệt nhoài, đuối sức và tủi thân… Đó là tất cả những gì đọng lại trong tôi sau gần 10 năm lấy anh làm chồng!
Bạn bè xung quanh tôi ai cũng khen tôi may mắn khi được cả gia đình chồng quý mến, chồng lại chiều chuộng, cho tôi toàn quyền quyết định trong nhà, hiếm có ai lấy chồng mà được trọng vọng như thế… Nhưng tôi chỉ biết cười trừ, bởi vì nỗi khổ của tôi mấy ai thấu được. Kể ra người ta lại nghĩ tôi hợm hĩnh. Nhưng quả thật, tôi mệt mỏi vì thân đàn bà mà thành chỗ dựa của cả nhà chồng.
Tôi lấy chồng, không mong rơi vào nhà giàu có để nhàn tấm thân. Tôi là người khá tự lập nên không hề trông mong sẽ được hưởng sung sướng từ nhà chồng. Đó cũng là lí do tôi lấy anh, dù khi đó có nhiều đối tượng tốt hơn.
Tôi và anh học chung lớp đại học, ra trường đi làm, cưới nhau đều chỉ có 2 bàn tay trắng. Nhà anh cũng không giàu có gì, thậm chí còn nặng gánh vì dưới anh có 2 đứa em, bố mẹ đều đã già. Tôi không chê anh nghèo khó, tôi cũng không buồn khi anh chưa có tiền đồ. Với tôi, vợ chồng yêu thương nhau là được, mọi thứ do bàn tay mình làm ra.
Tôi là người khá tự lập nên không hề trông mong sẽ được hưởng sung sướng từ nhà chồng. Đó cũng là lí do tôi lấy anh, dù khi đó có nhiều đối tượng tốt hơn. (Ảnh minh họa)
Tôi lao vào làm, thậm chí chuyện con cái cũng kế hoạch những mong có thể có chút kinh tế, dư giả cho hai vợ chồng đỡ khổ. Chồng tôi trình độ chuyên môn kém hơn nên chấp nhận đi làm công việc bình thường, lương tháng chỉ đủ trang trải sinh hoạt. Anh tằn tiện đưa cho tôi không được bao nhiêu, còn lại một mình tôi lo hết.
Nhưng có lẽ số tôi may mắn nên xin được vào làm ở một vị trí tốt. Thu nhập của tôi mỗi lúc một tăng cao. Tôi dần trở thành trụ cột chính trong nhà. Ban đầu tôi thấy vui vì lo được cho mọi người, nhưng dần dần tôi bắt đầu thấy đuối sức…
Video đang HOT
Bất cứ việc gì trong gia đình anh cũng đều tới tay tôi… Lo cho hai em của anh ăn học, ra trường, chạy việc, thậm chí mua xe cho để đi làm. Bố mẹ hàng tháng chúng tôi vẫn chu cấp tiền đầy đủ. Nhưng có vẻ như bằng ấy là chưa đủ. Chồng tôi đề nghị hai vợ chồng xây lại nhà cho bố mẹ, mặc dù tôi thấy nhà như vậy cũng là khá tốt rồi. Chồng tôi nói mang tiếng có con sống thành phố mà để nhà như vậy không mát mặt với họ hàng, làng xóm…
Nếu như chồng tôi làm ra tiền, tôi không bao giờ dám ngăn cản. Nhưng quả thật, sau bao năm lấy nhau, chồng tôi tự biết anh kiếm được bao nhiêu, lo được cho cái gia đình này tới mức nào. Vì thương chồng, không muốn mất hòa khí, tôi cũng chấp thuận. Xây nhà cho bố mẹ chồng tôi, cứ mỗi thứ lại muốn to hơn, xịn hơn… Cuối cùng, số tiền thực tế cao hơn gấp đôi so với dự kiến ban đầu. Tất cả lại đổ lên tôi…
Tôi thực sự quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân mà mình là người duy nhất phải còng lưng kiếm tiền để gánh cả nhà trên vai. (Ảnh minh họa)
Hơn 10 năm rồi kể từ ngày tôi và anh cưới, đến giờ, chồng tôi ung dung cảnh sáng cắp xe đi, tối cắp về. Anh không có nhu cầu cố gắng phấn đấu lên, cũng không có ý thức san sẻ gánh nặng kinh tế với tôi. Đã vậy gia đình nhà chồng lúc nào cũng coi tôi như cái mỏ vàng, hễ có việc gì lại gọi tôi về yêu cầu đầu tư. Có đôi lúc tôi nghĩ, nếu tôi bệnh tật, ốm đau mà nằm xuống thì cả cái nhà này trông vào ai.
Tôi thực sự quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân mà mình là người duy nhất phải còng lưng kiếm tiền để gánh cả nhà trên vai. Tôi cũng chỉ là đàn bà, tôi muốn được nghỉ ngơi và được dựa vào chồng. Nhưng lúc chồng tôi cũng thúc tôi cố gắng kiếm tiền bởi vì chỉ có tôi mới có khả năng đó.
Nếu giờ mà tôi ly hôn, chắc nhiều người sẽ nghĩ tôi làm ra tiền, cậy mình cậy mẩy rồi chê bai nhà chồng, bỏ chồng. Nhưng mấy ai hiểu, tôi mệt mỏi quá rồi, tôi chỉ muốn làm một người vợ bình thường, được chồng che chở và lo toan cho mọi thứ.
Theo Phanthao
Lần đầu tiên... tát chồng
Phẫn nộ tích tụ khiến Huyền không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, cô xông lên một tay túm tóc, một tay tát chồng...
Khiêm trước nay vẫn là một người chồng mẫu mực, ngoài đi làm thì đều là về với vợ con, chả bao giờ lông bông vớ vẩn bên ngoài, gái gú lại càng không. Điều đó khiến Huyền tin tưởng chồng vô cùng, đi đâu cũng tự hào về chồng.
Nhưng dạo gần đây, Huyền để ý thấy chồng thường xuyên ôm cứng lấy cái điện thoại. Ngày đi làm thì cô không rõ, nhưng về tới nhà một cái, ăn uống các thứ xong là anh cắm mặt vào điện thoại, chả bận tâm gì tới vợ và con như trước nữa. Huyền hỏi thì cứ ậm ừ "anh đọc báo, anh đọc truyện kiếm hiệp....", đủ thứ lí do. Huyền thấy quái lạ, đọc mà tay lại nhấn phím điện thoại liên hồi thế kia à? Nhưng vì con cô mới hơn 1 tuổi, nhà có người trông trẻ nhưng buổi tối vẫn bám dính lấy mẹ, ru con ngủ xong thì cô cũng mệt, lăn ra ngủ luôn, lại tâm lí luôn tin tưởng chồng, thành ra cô cũng kệ không để tâm nữa.
Ảnh minh họa
Nửa đêm hôm đó, Huyền dậy đi vệ sinh, thấy chồng để điện thoại kẹp dưới gối, thò ra một góc, cô nghĩ thế nào lại nhẹ nhàng lấy lên xem. Màn hình đã khóa! Cô thử vài dãy số cũng không mở được. Điên tiết, Huyền giấu luôn vào túi xách mình, sáng hôm sau cô dậy thật sớm, dặn dò bác giúp việc xong thì ra ngoài, lúc này Khiêm vẫn đang ngủ. Cô tới nhà người quen là cửa hàng sửa điện thoại, nhờ mở khóa hộ. Sau khi phá được khóa, Huyền mở điện thoại của chồng ra, tay run run, tim đập liên hồi, y như mở một chiếc hộp bí ẩn cất giấu vô số bí mật vậy.
Không nằm ngoài những dự cảm xấu của cô, trong facebook và zalo là rất nhiều những cuộc chuyện trò của chồng cô với gái lạ. Toàn những làm quen, tán gẫu, hẹn hò café, may mắn là chưa có mối nào đi xa hơn. Nhưng như thế đã đủ khiến cho Huyền nộ khí xung thiên rồi. Nếu hôm nay cô không phát hiện ra thì cái chuyện xa hơn kia là điều gần trong gang tấc thôi!
Huyền cố nhịn đợi tối về mới nói chuyện với chồng. Khiêm bên kia chẳng biết gì, vẫn hồn nhiên hỏi vợ có biết điện thoại của mình đâu không, vì lấy số khác gọi tới thì toàn là không liên lạc được. Chả là Huyền đã tắt béng nguồn đi rồi. Huyền bực bội, không thèm trả lời.
Tối về, cô mới chìa ra cho chồng xem tất cả chuyện tốt mà anh làm. Khiêm mặt mày tái mét, sợ hãi không thôi. Huyền chưa nói gì mà anh đã thành khẩn nhận tội: "Anh... anh chỉ là nói chuyện cho vui tí thôi, chưa có gì đâu mà. Anh chưa làm gì có lỗi với em cả, gặp gỡ uống nước thì mới gặp 1 đứa thôi...". Huyền cười khẩy: "Ừ, có gì đâu mà. Thế từ mai em cũng như anh nhỉ, cả tối ôm điện thoại đến muộn chát chít với giai, rồi hẹn hò café chém gió với họ nhỉ. Anh làm được, em hẳn cũng phải làm được chứ?". Khiêm hãi hùng: "Anh xin em, anh sẽ không bao giờ liên lạc với họ nữa. Anh sẽ chặn hết, nhé?". "Được, em cho anh lần này, còn tái phạm nữa thì đừng có trách!" - Huyền tuyên bố.
Huyền cũng chẳng muốn quản lí gắt gao chồng, kiểm tra điện thoại liên tục gì gì đó, cô muốn để anh tự giác là chủ yếu. Từ sau hôm đó, không còn thấy Khiêm ôm điện thoại mỗi tối nữa mà chịu khó chơi với con, còn ru con ngủ nữa. Cô cũng tạm yên tâm.
Bẵng đi chục ngày nữa, tối đó, 2 vợ chồng đang chơi với con thì điện thoại của Khiêm ở bên cạnh bỗng sáng lên, báo có tin nhắn người khác gửi tới qua zalo. Huyền chộp lấy, nhìn từ ngoài màn hình có hiện một phần tin nhắn: "Anh đang làm gì...", nhưng khi cô mở ra thì màn hình lại khóa, không mở được! Huyền nghiến răng kèn kẹt, dí đến trước mặt chồng. Khiêm hốt hoảng giằng lấy, mở vội ra. Nhưng lúc Huyền giằng lại thì đám tin nhắn đã bị xóa sạch trơn, chả còn vết tích gì.
"Sao anh phải xóa?" - Huyền gằn từng tiếng. "Anh nhỡ tay xóa thôi mà. Không có gì đâu, chắc đứa nào nó nhắn tin nhầm thôi" - Khiêm vội vã giải thích. Huyền giận điên lên: "Nhỡ tay? Muốn xóa được tin nhắn thì phải cần bao nhiêu thao tác mà anh nhỡ tay được? Trong sạch thì sao không để cho vợ đọc? Trong sạch thì làm sao phải khóa màn hình? Em tôn trọng anh, để anh tự do, nhưng anh lại quá coi thường em rồi đấy!". Khiêm nghe vợ kết luận thì âm thầm kêu không ổn, nhưng cũng chẳng biết biện minh ra sao, chỉ lắp bắp: "Anh... anh...".
"Anh làm sao?" - Huyền lớn tiếng hỏi. Phẫn nộ tích tụ khiến Huyền không thể nhẫn nhịn được nữa, cô thẳng tay tát chồng một cái nổ đom đóm mắt. Rồi cô nhìn thẳng mắt chồng nói rành rọt: "Anh là đàn ông, sống sao cho vợ nể con nó tôn trọng nhé. Anh thích thì viết đơn đi, tôi kí, rồi muốn đi đâu thì đi, còn nếu vẫn muốn ở với nhau thì sống cho tử tế, tôn trọng vợ chút đi nhé!". Xong, cô mang con vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Đêm ấy, Khiêm ngủ ngoài sofa.
Sau hôm ấy, Khiêm tự tay chặn hết những người lạ không quen biết, chỉ để trong danh bạ người quen mà thôi. Huyền cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng anh tự đưa cho vợ xem. Điện thoại cũng không còn cài đặt khóa màn hình nữa. Thái độ thì đầy thành khẩn và hối lỗi. Huyền bấm bụng cười. Lần đầu đánh chồng, nghĩ lại thực sự cô cũng run lắm, nhưng lúc ấy bị giận dữ làm mờ mắt, không kiểm soát được nữa. Chẳng ngờ cái tát ấy lại mang đến hiệu quả không ngờ như vậy. Đôi khi, một số việc nếu không bày tỏ thái độ cứng rắn, kiên quyết thì đối phương còn chưa biết sợ!
Theo Nguyennguyen/Afamily
Hóa ra lão chồng béo lùn nhà mình là "vàng mười" mà trước giờ mình không biết "Vàng mười" này không bán, không cho, không tặng được, tính thanh khoản rất kém nhưng không giữ lại rớt mất thì chết. Nhân chuyện ngày 8.3, nhân việc các đấng mày râu tặng quà thể hiện tình cảm cho các chị em phụ nữ, và nhân nhớ đến bài báo về anh chồng nhịn ăn sáng để mua son Louboutin viên đạn...