Một mình nuôi con nơi đất khách
Những đêm tuyết rơi lạnh lẽo, mưa gió bão bùng, những cơn cảm bệnh đến, vừa mệt vừa phải lo cho con khiến tôi đuối sức, tôi lại ước có một người bên cạnh để an ủi.
Ảnh minh họa
Tôi vẫn thường vào mạng xem thông tin và các chuyên mục tâm sự, lẽ ra tôi không muốn đem chuyện của mình để nói cho mọi người biết bởi tính tôi ít nói và trầm lặng. Nhưng thật sự tôi hoàn toàn bế tắc và nản lòng.
8 năm về trước, khi tôi 26 tuổi, trong một lần lang thang trên mạng, tôi đã gặp anh. Sau lần đầu gặp gỡ, anh đã làm đơn bảo lãnh tôi sang Mỹ. Có thể nói khi đó giữa tôi và anh chưa có tình cảm sâu đậm gì. Sau khi sang Mỹ, anh chăm sóc và lo lắng cho tôi từng li từng tí đã làm cho tôi cảm động và tôi thầm nguyện sẽ chung sống với anh suốt đời, tôi đã thầm tạ ơn Chúa đã cho tôi gặp anh.
Sau 2 năm thì đứa con gái đầu lòng ra đời trong niềm hạnh phúc vô bờ của cả hai vợ chồng. Nhìn anh vừa rửa bình sữa cho con mà miệng nghêu ngao hát khiến tôi ngập tràn hạnh phúc. Mặc dù khi đó chúng tôi còn nhiều khó khăn, anh bảo để anh đi làm thêm một công việc nữa để có tiền lo cho con, tôi đã cản anh. Tôi nói cái tôi cần không phải là sự giàu sang sung sướng, mà tôi cần là một gia đình đầm ấm, nếu anh đi làm hai việc thì anh sẽ không còn thời gian cho vợ con, và anh cũng không đủ sức khoẻ nữa. Và rồi công việc làm ăn thuận lợi, chúng tôi đã có cuộc sống sung túc hơn. Càng ngày tôi càng yêu anh nhiều hơn, tôi đã dự định sinh thêm cho anh một đứa con nữa như ước nguyện của anh.
Sau kỷ niệm 4 năm ngày cưới tôi đã phát hiện ra anh là người trăng hoa (tôi thiệt là ngốc nhỉ? Bị anh qua mặt đến những 4 năm ròng). Tôi nghe được anh nói trên phone với người con gái khác là anh yêu em nhiều lắm, cục cưng của anh (điều mà lâu lắm rồi anh không nói với tôi). Tôi như người rơi từ vực thẳm bởi tôi hoàn toàn tin tưởng nơi anh. Khi đó tôi quyết định bỏ nhà ra đi tìm nơi khác sinh sống, nhưng vì thương con và vẫn còn thương anh nên tôi và anh đã trở lại với nhau, nhưng không ngờ lúc đó là lúc anh bộc lộ hết tính xấu của mình, rồi tôi lại mang thai đứa con thứ 2, anh gần như bỏ rơi tôi mặc dù vẫn ở chung nhà.
Video đang HOT
Anh lên mạng tìm quen hết cô này đến cô khác, những tưởng tôi không thể sống nổi. Chỉ còn tới một tháng nữa tôi sinh thì anh làm đơn ly dị và bắt tôi ký, và tôi đã ký. Ngày con tôi được 4 tháng cũng chính là lúc tôi và anh chính thức ly di tại toà. Tôi nuôi 2 đứa con, và anh đã dọn ra ngoài, anh đi hết thành phố này đến thành phố khác, và tôi biết đi đâu anh cũng quen hết cô này đến cô kia. Tôi hận anh, hận anh vì anh ích kỷ, chỉ vì vui cho bản thân mình mà để tôi và các con phải đau khổ, khiến con tôi không có được gia đình hạnh phúc.
Mọi người bảo tôi sao không mang con về Việt Nam cho ông bà ngoại nuôi cho đỡ cực, tôi nghĩ không thể vì sợ cực khổ cho bản thân mình mà để con thiếu vắng tình thương của mẹ. Tôi phải làm việc một tuần 7 ngày mới đủ chi phí trong gia đình. Tôi tự nhủ sẽ ở vậy nuôi 2 đứa con khôn lớn bởi tôi không muốn con tôi phải chịu thiệt thòi khi ở cùng cha dượng. Hơn nữa những người đàn ông tôi gặp qua, nếu không bài bạc thì cũng rượu chè. Có những người vừa lĩnh lương xong là lái xe xuống sòng bài ngay, mặc cho vợ con ở nhà không có gì để ăn, có người thì quá keo kiệt đến độ một hai đô la cũng tính toán, có người thì hút xì ke, có người thì đã có vợ ở Việt Nam rồi thì lại đi cặp bồ với người phụ nữ lớn tuổi hơn để lợi dụng tiền bạc. Có người thì vừa gọi điện thoại cho vợ ở nhà xong nói chuyện rất ngọt ngào, nhưng khi cúp phone thì gọi về Việt Nam cho người yêu.
Tôi tự nhủ, ừ thì đàn ông nào cũng như đàn ông nào, có khi tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Nhưng rồi những đêm tuyết rơi lạnh lẽo, mưa gió bão bùng, những cơn cảm bệnh đến, vừa mệt vừa phải lo cho con khiến tôi đuối sức, tôi lại ước có một người bên cạnh để an ủi. Tôi lại lò dò lên mạng tìm bạn và tôi cũng ghi rõ là tìm bạn nam nữ để chia sẻ vui buồn, và không chấp nhận những người tìm tình một đêm, nhưng cuối cùng cũng chỉ toàn mấy anh muốn đi tìm cảm giác lạ mà thôi.
Và rồi chồng tôi lại muốn trở về, vì con tôi cũng chấp nhận anh, và rồi tôi cũng phát hiện ra anh nói yêu thương tôi nhưng anh vẫn liên lạc với những người con gái khác, vẫn liên lạc với các cô người yêu bên Việt Nam đã khiến tôi nản lòng (có lẽ đây là căn bệnh mãn tính của các anh chàng lăng nhăng), rồi chúng tôi đã gây gổ, rồi anh lại ra đi.
Tôi thật sự chán nản và bế tắc, lòng tin cũng không còn, tôi nghĩ tôi tồn tại trên đời này là để trả nợ đời. Tôi cũng nghĩ sẽ quay về Việt Nam sinh sống, nhưng lại lo các con tôi sẽ không có tương lai. Không biết có ai có hoàn cảnh giống tôi không nữa, uhm chắc là nhiều lắm, bởi đàn ông khi ly dị vợ rồi thì có thể thảnh thơi đi tìm hạnh phúc mới, còn phụ nữ chúng tôi khi ly dị thì phải nuôi con (bởi phụ nữ không thể bỏ rơi núm ruột của mình) và cơ hội để đi tìm hạnh phúc mới cũng khó khăn hơn (bởi các ông không muốn nuôi con của người khác). Làm phụ nữ sao mà khổ thế, thôi kiếp sau tôi xin được làm đàn ông nha.
Cám ơn mọi người đã đọc tâm sự của tôi. Cám ơn toà soạn đã đăng tin này.
Theo VNE
Phải làm người thứ ba dù có con với anh?
Biết Nam có vợ nhưng tôi vẫn yêu anh. Đó là điều điên rồ nhất mà tôi từng làm trong đời mình.
Có lẽ do lúc ấy tôi đã quá lứa lỡ thì nên gặp anh lần đầu, tôi đã say mê, muốn trao cho anh tất cả. Tôi nói với Nam: "Em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến gia đình anh. Xin anh hãy để cho em được yêu anh một cách tự nguyện, không đòi hỏi".
Mới đầu Nam còn ngần ngừ, nhưng sau đó anh cũng xiêu lòng. Và chúng tôi đã có những ngày tháng êm đềm bên nhau cho đến khi tôi tha thiết van xin anh cho tôi một đứa con. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng một người phụ nữ không chồng, khi về già sẽ rất buồn. Nếu có được một đứa con thủ thỉ thì sẽ bù lại được phần nào nỗi trống vắng những khi tuổi già xế bóng.
Mặt khác, suốt khoảng thời gian có anh, tôi đã nhận ra rằng anh không hề yêu tôi. Đó là sự thật hiển nhiên. Anh chỉ cần tôi những lúc vợ chồng anh hục hặc, những lúc bị stress trong công việc hay đơn giản chỉ là những khi anh muốn thay đổi hương vị trong cuộc gối chăn. Nhưng tôi thì khác. Tôi yêu và mong muốn đến cháy lòng có được một đứa con với anh. "Anh đừng lo sem sẽ làm khó dễ. Em hứa sẽ không bao giờ hé môi cho bất cứ ai"- tôi nài nỉ.
Kết cục thì tôi cũng được toại nguyện. Khi biết tôi mang thai, anh có chút lo lắng. Thế nhưng khi tôi quả quyết rằng anh sẽ chẳng liên can gì đến đứa bé, nó chỉ là con của riêng tôi; thậm chí nếu anh muốn, tôi sẽ rời xa thành phố... thì anh yên tâm hoàn toàn. Kể từ lúc biết chắc mình có con, tôi nghĩ có lẽ mình không cần người đàn ông ấy nữa. Tôi đủ mạnh mẽ để làm một người mẹ đơn thân như cách người ta hay nói bây giờ.
Kết cục thì tôi cũng được toại nguyện. Khi biết tôi mang thai, anh có chút lo lắng. (Ảnh minh họa)
Nghĩ là vậy nhưng thực tế lại khác. Khi mang bầu, có những cơn thèm bất chợt giữa đêm hôm khuya khoắc hay khi trời đang giông mưa, bỗng thấy cần quá một người đàn ông bên cạnh. Khi hôi cơm tanh cá, mệt mỏi chẳng muốn làm gì, bỗng thấy thèm một sự an ủi vỗ về... Cứ thế, sự khát thèm như một liều thuốc độc bào mòn lý trí. Tôi bắt đầu nhắn tin, gọi điện, thậm chí đến tận nơi anh làm việc để tìm.
Tôi bắt đầu đày ải Nam trong sự ghen tuông, đố kỵ với người vợ danh chính, ngôn thuận của anh. Điều khiến anh phải chấp nhận những cơn mưa nắng thất thường của tôi chính là đứa con trong bụng. Khi biết đó là con trai, anh rất hào hứng bởi vợ anh chỉ sinh cho anh những "thị mẹt". Tôi nghiễm nhiên cho mình cái quyền được đòi hỏi, mặc cả tình cảm, sự chăm sóc của anh. Dần dần, tôi muốn anh phải trọn vẹn là của mẹ con tôi.
Muốn được như vậy, tôi đã lên hẳn một kế hoạch "bắt cóc" Nam. Tôi bắt đầu gieo nghi ngờ cho vợ anh, đánh tiếng với mẹ anh bằng những tin nhắn vu vơ. Và tôi nói thẳng với anh: "Em muốn có một danh phận vì em chứ không phải vợ anh đã sinh cho nhà anh một đứa cháu trai để nối dõi tông đường". Nghe vậy, mặt anh đỏ lên: "Em quên mình đã hứa những gì rồi hay sao? Nếu biết trước có ngày này, anh đã không nhẹ dạ nghe theo lời em". Tôi cười: "Bây giờ anh hối hận rồi phải không? Nhưng ít ra thì em cũng đã cho anh những năm tháng tuyệt vời. Em phải được đền bù chứ? Nếu anh không muốn ly dị để cưới em thì phải cho mẹ con em một cuộc sống như vợ con anh đang có".
Tôi khủng bố Nam và cả gia đình anh bằng những chiêu trò như thế. Tôi biết chắc là anh sẽ không dám để mọi chuyện đổ bể vì anh còn có địa vị, có các mối quan hệ xã hội phải giữ gìn. Và trên hết, gia đình anh chắc chắn sẽ không vì sợ tốn kém mà để mất mặt.
Thế nhưng tôi đã chờ đợi không phải chỉ một, đôi ngày. Cả tháng nay, Nam không thèm đếm xỉa gì đến mẹ con tôi. Thậm chí tôi nhắn tin, gọi điện anh không trả lời; tôi đến công ty thì anh kêu bảo vệ đuổi tôi về. Cho đến cách nay 3 ngày, anh nhắn tin cho tôi: "Để cho anh yên nếu em muốn tốt đẹp". Tôi thấy trong tin nhắn của Nam có vẻ như đe dọa nhưng tôi không nghĩ ra là anh sẽ làm gì? Và tôi cũng đã mất ăn, mất ngủ từ đó vì phải suy nghĩ tìm cách cách đối phó.
Thế đấy, làm người thứ ba có sung sướng gì đâu? Nhưng chẳng lẽ tôi lại chịu thua? Tôi cũng là một người phụ nữ. Con tôi cũng là con anh, tại sao chúng tôi phải chịu thiệt thòi chỉ vì tôi không phải là vợ trên giấy tờ của anh? Tôi nhất định phải đòi lại quyền lợi chính đáng của mình...
Theo VNE
Vợ tôi đi lấy chồng Ngày mai, vợ tôi sẽ lên xe hoa về nhà chồng, làm vợ của người ta. Giờ phút ấy với vợ mà nói thật thiêng liêng và trọng đại, nhưng với tôi, đó chỉ là một ngày đau khổ và đầy nước mắt. Yêu nhau 3 năm, cuối cùng chúng tôi cũng cưới nhau. Thêm 3 năm nữa, chúng tôi chưa thể có...