Một mình không có nghĩa là cô đơn
Những khi tôi một mình là thời gian vô cùng có ý nghĩa, bởi đó là khoảng lặng để tôi sống lại những kỉ niệm trong khung trời riêng của tôi. Nó đủ cả nụcười, những giọt nước mắt, những tủi thân xấu hổ, những cay đắng riêng chung…
Tôi có cái tật rất kỳ lạ là sau mỗi lần vấp ngã hay gặp những cú sốc tôi lại muốn thay đổi mình. Có lúc mọi người nói tôi xinh ra, hợp với tôi lắm, có lần thì người ta nói “Cá tính quá, táo bạo quá”, cũng có lần người ta bảo “thay đổi làm mình xấu đi hả?”. Và lần này cũng thay đổi, mái tóc vốn ngắn lại chả thể ngắn được hơn, thôi chọn cho nó 1 cái sắc coi nào, màu gì chóe chóe nhờ… chiều đó mà cái tiệm ấy có mầu bạch kim chắc mình cũng nhuộm luôn quá!
Cuộc sống của tôi luôn luôn trôi đi, không có khoảng lặng nào mà tôi lại thiếu đi những giây phút một mình. Có nhiều người sợ cảm giác một mình, nhưng cũng có nhiều người lại ước ao, mong chờ những giây phút một mình thả hồn về kỉ niệm, giữa miền nhớ mông lung của ký ức thời xa xăm. còn tôi một mình đã trải đầy đủ những góc cạnh của cuộc đời này.
Tối nay, một mình tôi đi giữa phố, mà vẫn thấy ấm lòng biết bao. Một mình không có nghĩa là cô đơn. Cô đơn thường lấy đi sức mạnh tinh thần của con người. Nhưng cô đơn không đáng sợ bằng sự cô độc. Một mình,thường làm người ta suy nghĩ vẩn vơ, buồn chán. Nhưng, nếu không có những khoảng trống cô đơn sẽ chẳng bao giờ được con người thấu hiểu cảm giác này. Và như thế, sẽ chẳng còn trạng thái tâm lý này tồn tại trong cuộc sống tinh thần con người nưã rồi, phải vậy không?
Tôi một mình và tôi thấy không là cô đơn khi tôi nghĩ về một ai đó
Những khi tôi một mình là thời gian vô cùng có ý nghĩa, bởi nó làm cho tôi đối diện với chính bản thân mình, kiểm điểm mình để tự hoàn thiện hơn .Đó cũng là khoảng lặng để tôi sống lại những kỉ niệm trong khung trời riêng của tôi. Nó đủ cả nụ cười, những giọt nước mắt, những tủi thân xấu hổ, những cay đắng riêng chung…
Video đang HOT
Thế rồi, thời gian vẫn cứ trôi, tôi dường như còn bận phải làm nhiều việc lắm, những khoảng trống trong tâm hồn vẫn cứ rộng ra, nhưng lúc này, một mình đồng nghĩa với cô đơn rồi đấy. Bởi càng hòa vào nhiều mối quan hệ công việc, bạn bè, tình yêu, tôi càng sống không đúng với những gì vốn có là của mình, đáng lẽ thuộc về mình. Nhưng đáng tiếc là, tôi lại rơi vào cô đơn, hụt hẫng hơn trước rất nhiều.
Một mình, nhiều lúc thật là tuyệt, nhưng hãy để nó ở một ngưỡng nhất định để nó thật sự có ý nghĩa tốt . Đừng quá tuyệt đối hóa nó lên, bởi như thế, vô tình bạn lại giống tôi đã chọn cho mình khoảng cô đơn đáng ghét.
Một mình, tôi nhận ra sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu ta không biết suy nghĩ tích cực cho chính bản thân.
Tôi một mình và tôi thấy không là cô đơn khi tôi nghĩ về một ai đó, đủ để làm cho tôi phấn chấn hơn lên, và tiếp tục hướng về phía trước một cách vững vàng, tự tin! (thật ra lúc đó tôi thường hay nghĩ về người đàn ông tôi yêu)
Tôi một mình cũng là lúc tôi thôi thúc bản thân hãy cố gắng tiến lên phía trước, vì ở phía trước luôn có một bàn tay chìa ra chờ đón tôi. Let”s go! and let”s to try, life will fine!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bình yên có thật sự?
Cuộc sống tôi lúc này có bình yên thật sự hay không? Hay sự bình yên đó chính là khoảng lặng để rồi cơn bão lớn chuẩn bị bùng lên?
Cuộc sống thật khó hiểu quá. Tôi cảm thấy chưa bao giờ đứng trước em, tôi làm chủ được chính mình... Tôi đang cố gồng mình để tự bảo rằng mình cũng có thể sống cho bản thân mình đấy chứ! Thật ra đối với tôi điều quan trọng không phải là thành công hay thất bại trong cuộc sống và tình cảm đâu em. Mà lúc này tôi nghĩ sống cho có ý nghĩa, ít nhất là đối với riêng bản thân tôi... Trải qua những ngày tháng qua làm tôi cũng hiểu thêm về chính bản thân mình và chính em nữa đó...
Cuộc sống này từ ngày tôi mất em thì tôi đã biết nó thật sự không đơn giản nữa, điều mà tôi đã nhận ra một cách quá muộn màng phải không em? Đúng vậy, tôi cứ tưởng cuộc sống này làm tôi lớn hơn cái t.uổi của mình, nhưng sau mấy hôm qua tôi biết mình đã quá non nớt một cách đáng ân hận...Còn phải trải qua bao nhiêu biến cố nữa trong cuộc đời non trẻ này, còn phải nếm bao nhiêu vị cay đắng nữa trong cuộc sống hỗn loạn xô bồ này. Tôi đã mất em mãi mãi hay chỉ là một trò đùa của tạo hóa?
Tất cả bạn bè tôi, những người biết em và cả những người chưa từng gặp mặt em, họ đều không tin em. Có phải chính tôi đang tin vào một điều thật đơn độc. Tôi tin em như tôi tin vào chân lý, mà đã là chân lý thì đâu bao giờ là sai được đúng không em? Tin mà chính bản thân tôi cũng không thể tìm được một lý do nào... thật lạ!
Tôi cảm thấy chưa bao giờ đứng trước em, tôi làm chủ được chính mình...(Ảnh minh họa)
Bạn bè ư! Có lẽ còn rất dài cho cuộc sống phía trước, có rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ tôi. Tôi có thể sống thành công hơn những gì tôi nghĩ... Giờ đây tôi nói với chính bản thân mình là tôi sống vì tôi, vì chính bản thân mình có lẽ động lực không mạnh mẽ như trước đây nhưng chắc chắn điều đó làm cho tôi thấy dễ chịu hơn. Tôi như thể tôi đang lừa dối chính bản thân mình cũng được, cảm giác đó vẫn quen thuộc với tôi mà, đúng không em! Nhưng chấp nhận điều không hiện hữu trong lòng mình thì thật là khó. Đối với tôi giờ đây, dù có làm, muốn làm hay không nữa thì cũng đâu có ý nghĩa gì đâu, vì trước đó tôi không quyết định và làm chủ chính mình. Thế thôi cứ thác vận mệnh này cho cuộc đời này vậy. Nếu cơn xoáy nào đó cuốn tôi thành tro bụi, và nếu nước mắt em không rơi vì tôi... Tôi nhắm mắt lại để những cơn gió thổi hồn mình trôi dạt... trôi dạt thôi.
Em có biết không, con người tôi thật ra không đơn giản như những gì em tưởng đâu, có thể hình dung rằng trong con người tôi có rất nhiều người nữa, có kẻ si tình, kẻ ích kỉ, kẻ cao thượng và kẻ thấp hèn... Tôi không ngày nào được sống yên ổn và thanh thản. Bọn chúng xâu xé tôi, không lúc nào tôi được yên nghỉ... Trước em kẻ si tình luôn chiếm hết tôi và hắn làm chủ tất cả, sau em có gã cao thượng chịu làm tất cả vì em mà không cần nhận lại...
Nhưng cũng có những lúc tôi thấy lo toan vụn vặt, như là tương lai, sự nghiệp và t.iền bạc thì lúc đó tôi thấy mình thật kém cỏi nếu không muốn gọi là thấp hèn. Và cũng có lúc tôi muốn chiếm đoạt em, muốn em mãi mãi thuộc về tôi, lúc ấy kẻ ích kỉ trong tôi làm chủ tất cả... Thời gian qua tôi sống kiềm nén, trói buộc và cũng vì thế bị giằng xé... Đó mới chính là con người thật của tôi, tôi thú nhận trước em, người đầu tiên bởi vì tôi không dám nói như thế trước ai hết. Tôi nói với em hi vọng rằng em hiểu được tôi, và thế cũng có nghĩa là tôi rất tin tưởng em...
Trước khi quen biết em tôi thật sự không nghĩ là mình theo con đường văn chương này đâu, không nghĩ là mình sống chui rút vào trong một thế giới lý tưởng do chính mình tạo ra...để rồi hôm nay tôi nhận thấy cuộc đời này không có gì là lý tưởng thì tôi lại không thể chấp nhận được nên trong lòng đau khổ, Cái khổ mà tự mình tạo ra cho mình rồi mình nhận lấy thật là khủng khiếp.
Thiên nhiên quê nhà đã nuôi sống tâm hồn tôi, mà về nơi đó tôi cảm thấy mình được an ủi và bình yên...(Ảnh minh họa)
Em có biết thứ gì đã nung nấu cho tôi cái văn chương như hôm nay không? Hôm đó vào buổi chiều khi Mặt trời vừa khuất, tôi một mình ngoài cánh đồng, bước từng bước thật chậm, đôi chân không dẫm lên cỏ nghe mát lạnh, tay đưa ra nâng niu những bông lúa bắt đầu chín... tôi rơi nước mắt. Em biết vì sao không? Trước một không gian lớn như vậy, tôi một mình hòa vào thế giới của những thứ vô tri vô giác mà thấy tâm hồn mình được bầu bạn, chia. Tôi nói như thế là để em biết rằng thiên nhiên quê nhà đã nuôi sống tâm hồn tôi, mà về nơi đó tôi cảm thấy mình được an ủi và bình yên...
Và không chỉ như vậy! Em chính là nguồn cảm hứng thứ hai để tôi yêu thơ, yêu những ngôn từ diễm lệ, mềm mại để diễn tả lòng mình, nhịp đ.ập của trái tim mình với em. Từ đó tôi đã không thể bỏ được cái văn chương ấy. Và không ngờ hôm nay nó làm nên sự nghiệp cho tôi...
Có điều này tôi muốn nói với em, chỉ nói ra để em biết chứ không phải có ý trách em. Biết trước mình không được thi tốt nghiệp, chắc em biết là tôi buồn, nhưng em có biết được cái cảm giác đó không, em chưa từng trải qua, em chỉ hình dung như thế thì rất đơn giản. Nó day dứt và khó chịu lắm. Lúc đó em là người rất quan trong trong lòng tôi, tôi rất cần những lời an ủi, chia từ em. Nhưng không! em đã không nói gì để tôi tin rằng mình có thể tiếp tục. Nỗi buồn đó tôi giấu rất kĩ trong lòng mình...
Nếu em nói gì đó với tôi chắc tôi thấy lòng mình được nhẹ nhàng hơn, có niềm tin hơn trong cuôc sống này... Còn hôm nay có một chuyện làm tôi không vui nữa... chính ở gia đình tôi. Học hành, thành công hay thất bại giờ đây tôi cảm thấy không quan trọng nữa, cái tôi cần ở gia đình là những lời an ủi chia sẻ chứ không phải những lời dạy dỗ không. Vì tôi biết mình phải làm gì và học để làm gì, tôi có thể điều chế được mình. Nhưng không! tôi chưa từng được người nào đó an ủi mình, chia sẽ với mình những nỗi buồn, mà nó cứ day dứt mãi trong lòng tôi... Tôi cần em làm như thế? Giờ thì không phải nữa rồi... Khi mọi chuyện xem như là quá khứ...
Cách nhìn trong cuộc đời này thật đa chiều thì mình mới cảm thấy không bị cuộc sống cám dỗ. Thay đổi hoặc là trưởng thành như em nói có vẻ có lí đấy. Nhưng em hãy nhớ một điều, 10 năm sau hay 20 năm hay lâu hơn nữa thì tôi, người mà em quen biết. Vẫn là tôi... và những lời tôi nói và hứa với em mãi mãi có giá trị.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khoảng lặng giữa hai nhịp đ.ập Trong tình yêu của chúng tôi luôn có những khoảng lặng. Khoảng lặng giữa hai nhịp đ.ập, đủ lâu để hai trái tim có thể hiểu được nhau mà không cần nói thành lời. 1. Người con gái của trái tim tôi Tiểu Thiên Thiên: "Hai con trâu qua cầu làm gãy cầu, hic hic." - Just now via Mobile Web. Nhìn màn...