Một mình, đâu có nghĩa là trong lòng không có ai…
Một mình, đâu có nghĩa là trong lòng không có ai…Em vẫn đứng nơi cuối con đường chờ một người….chỉ cẩn là giây phút người cần đến..hãy cứ quay về nơi bình yên mãi thuộc về người…
Cơn ác mộng ấy bắt em xa vòng tay anh..thì người ơi làm sao em có thể…(Ảnh minh họa)
Khi cuộc sống không bao giờ tốt đẹp như mình mong muốn..người ta thường ước rằng cuộc sống sẽ đẹp như một giấc mơ mà quên mất rằng có những giấc mơ là cơn ác mộng… đêm qua..em có một giấc mơ kéo dài tận sáng…một giấc mơ em muốn choàng tỉnh,,chứ không bao giờ muốn ngủ vùi trong đó..
Cơn ác mộng ấy bắt em xa vòng tay anh..thì người ơi làm sao em có thể…
Nếu giấc mơ ấy là hạnh phúc đi chăng nữa..em cũng xin được choàng tỉnh..bởi với em hiện thực mới là tất cả..giấc mộng có đẹp và dài đến bao nhiêu đi chăng nữa thì bắt buộc ta cũng phải tỉnh giấc..
Em cho phép mình đôi chút yếu đuối tìm đến những giấc mộng đẹp nhưng không cho mình ngủ vùi trong giấc mộng ấy..
Cơn ác mộng đêm qua..em xin cho vào quên lãng..vì trong mơ..em đã chọn cách hôn lên trán anh một nụ hôn tha thứ..
Cho em giả ngu ngơ người yêu nhé.biết quá nhiều em sẽ chằng có đủ can đảm mà bước tiếp..cũng chằng có đủ mạnh mẽ để chấp nhận mọi thứ..
Xin cho em giả vờ mình chẳng biết gì..dù em biết nhiều hơn thế..vì em trao anh cả tình yêu vẹn trọn….có buông tay nhau..thì tình yêu ấy khó có thể tan vỡ
Âu cũng chỉ vì tình cảm là điều quá khó nói… “hỡi thế gian tình là gi?” câu hỏi thiên thu mà thánh nhân còn chưa thể trả lời..
Thì làm sao người phàm mắt thịt như chúng ta có thể trả lời hoàn chỉnh cái khái niệm tình yêu ấy….
Video đang HOT
Em không hề hối hận vì đã yêu người,,cũng chưa từng làm sai điều gì hay làm chuyện có lỗi với người…chỉ là…con đường người đi và con đường em chọn…khiến chúng ta không thể sánh bước bên nhau…..nhưng em mong ước đến cuối cùng ta lại gặp được nhau ở phía cuối con đường người nhé…em người con gái chọn cách bước một mình dù bao người đưa tay chờ nắm….cũng chỉ vì muốn nắm một bàn tay khác….
Nhưng giờ đây em hiểu…tình yêu chỉ cần cho đi và không nhất thiết phải được nhận lại….em làm đau nhiều người rồi chịu đau vì một người.nên nào dám mở miệng than đau với bất kỳ ai…
Âu cũng chỉ vì tình cảm là điều quá khó nói… “hỡi thế gian tình là gi?” câu hỏi thiên thu mà thánh nhân còn chưa thể trả lời..(Ảnh minh họa)
Đừng thương hại em…đừng vì thương hại mà ở lại với em như một thói quen anh cần có..đến lúc muốn đi hãy cứ nói với em câu tạm biệt..bàn tay này sẽ không níu bước chân người thêm giây phút nào đâu..
Vì đã từ lâu rồi..trái tim em không còn là của em..nên nó đã thôi loạn nhịp vì một chàng trai nào..cũng thôi đau nhói vì một ai kia…
….
Hãy cứ đi trên con đường người chọn..và nắm lấy bàn tay người muốn nắm…
Đừng vì sợ em đau buồn mà ngại nói lời chia ly…
Em vẫn đứng nơi cuối con đường chờ một người….chỉ cẩn là giây phút người cần đến..hãy cứ quay về nơi bình yên mãi thuộc về người…em không hứa sẽ lại bước bên người..những sẽ hứa luôn là nơi yên tĩnh nhất để người về sau những vất vả bon chen….
Theo blogtamsu
"Vì tôi cũng có con trai, tôi cũng muốn con trai tôi ngẩng cao đầu mà sống"
Bởi vì tôi cũng có con trai, trong lòng của con trai tôi là người cha cừ nhất, tôi cũng muốn con trai tôi ngẩng cao đầu mà sống.
ảnh minh họa
Hôm đó tôi đi qua một đám đông náo nhiệt, đến một cái quán nhỏ gần bến xe. Tôi mua một chai nước khoáng rồi đứng đó uống. Một lát sau, có một người đàn ông trung tuổi dẫn trước cậu con trai hơn mười tuổi bước vào nói: "Ông chủ, bán cho tôi bao thuốc 5 tệ".
"Có ngay!", ông chủ vừa đáp vừa lấy ra bao thuốc đưa cho người đàn ông kia. Nhưng lúc đó người đàn ông lục lọi khắp các túi áo túi quần cũng không tìm thấy tiền, chỉ nghe thấy người đàn ông đó tự nói một mình: "Chết rồi! Tiền của tôi bị người ta trộm mất rồi!"
Người chủ quán khinh bỉ liền lấy lại bao thuốc. "Khoan đã!", người đàn ông lưỡng lự một chút, sau đó từ trong túi quần rút ra một tờ 50 tệ đưa cho người chủ quán. Sau đó người chủ cửa hàng trả lại tiền còn thừa cho người đàn ông đó.
Người đàn ông cầm số tiền mà người chủ quán trả lại đếm qua loa rồi đút vào túi. Vừa đi được mấy bước anh ta bất ngờ phát hiện 45 tệ vừa nãy giờ chỉ còn 35 tệ. Người đàn ông đó quay lại nghi ngờ người chủ quán: "Số tiền này không đúng, thiếu mất 10 tệ rồi ông chủ".
Khuôn mặt người chủ quán liền biến sắc nói:
"Chẳng phải vừa rồi anh đếm đã đủ rồi sao? Sao bây giờ lại nói thiếu là thế nào? Anh lâu rồi chưa được động chân động tay đúng không? Nếu còn biết tốt xấu thì mau cút khỏi đây!". Người chủ quán hung dữ quát tháo ầm ĩ. Cậu bé sợ quá chỉ còn cách níu ống tay áo của cha nói nhỏ: "Cha! Chúng ta mau đi thôi!".
Người đàn ông nhẹ nhàng bỏ tay cậu con trai xuống, nói chuyện với người chủ quán: "Trả lại tiền cho tôi, sau đó xin lỗi nếu không tôi sẽ báo công an".
Người chủ quán bật cười lớn tiếng: "Chưa bao giờ thấy tên nào không biết sống chết như này, muốn tôi xin lỗi? Ông điên rồi sao? Ông mày đây chưa khi nào biết xin lỗi ai".
Người đàn ông không thèm để ý người chủ quán, quay người về phía tôi nói: "Người anh em, có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một chút không? Tôi phải gọi điện báo công an!". Tôi lưỡng lự một chút, nói: "Chẳng phải chỉ là 10 tệ thôi sao, hay là thôi đi, chuyện nhỏ này không đáng, hay là bỏ đi".
Người đàn ông đó lắc đầu, lúc đó lại có vài người khách vào quán mua đồ, anh ta liền kéo mọi người lại và nói: "Mọi người đừng có mua đồ ở đây, cái quán này chỉ chuyên ăn quỵt tiền của khách hàng, vừa rồi tôi còn bị lừa mất 10 tệ".
Mấy người khách đó nghe anh ta nói vậy liền quay người lại đi chỗ khác. Người chủ quán thấy anh ta làm hỏng hết chuyện làm ăn của mình liền chửi vào mặt anh ta, còn định đem gậy ra làm gì đó, bé trai đứng đằng sau cha khóc thét lên.
Lúc đó tôi không chịu được nữa liền rút ra tờ 10 tệ đưa cho người đàn ông đó và nói với anh ta: "Số tiền này cho anh, anh không nói lại được họ đâu, mau đi đi".
Nhưng người đàn ông đó kiên quyết từ chối. Anh ta lớn tiếng nói với cậu con trai: "Con trai, chúng ta không sợ người xấu, hôm nay nếu anh ta không trả tiền, thì sẽ không xong với cha đâu".
Người chủ quán nghĩ đi nghĩ lại: "Nếu mình cứ làm ầm lên ở đây thì sau này chuyện buôn bán chắc chắn sẽ khó khăn, đến lúc đó thì thảm rồi, vì 10 tệ có đáng không?". Băn khoăn một lúc người chủ quán lấy ra 10 tệ nói: "Tôi phục anh đấy, tiền đây, mau cút đi!"
Người đàn ông nhận lấy 10 tệ, nhưng vẫn chưa chịu rời đi, anh ta nhìn thẳng vào chủ quán nói: "Anh vẫn chưa chịu xin lỗi!"
Người chủ quán tức gần chết, nhưng nhìn thấy người đàn ông kiên quyết không bỏ qua nếu anh ta không xin lỗi, thế là anh ta liền cười cười nói nói: "Anh trai, cho tôi xin lỗi, xin lỗi anh nhé, xin anh bỏ qua cho".
Người đàn ông lộ rõ nụ cười như vừa thắng trận trở về rồi dắt tay cậu con trai bước ra khỏi quán. Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi đuổi theo người đàn ông đó hỏi: "10 tệ có phải là số tiền to tát gì đâu, anh tại sao phải làm to chuyện như vậy, sao còn bắt người chủ quán xin lỗi?"
Người đàn ông đó nhẹ nhàng nói: "Tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu tôi nhượng bộ, hình ảnh của tôi trong lòng con trai sẽ sụp đổ. Tôi dù nghèo nhưng cũng nhất định phải giữ sự tôn nghiêm của một người cha".
Tôi nhìn cậu bé một lúc rồi nghĩ người đàn ông đó nói không sai, nếu anh ta khuất phục trước sự khiêu khích của người chủ quán, thì hạt giống tâm hồn nhỏ bé của con trai anh ta sẽ giống như một hạt giống bỏ đi.
Người như vậy thật đáng kính phục! Tôi chào tạm biệt hai cha con rồi quay đi, đồng thời tôi vội vàng nhét trả anh ta 10 tệ vừa nãy đã trộm được ở bến xe.
"Thật sự thì tôi chính là tên ăn trộm đáng chết, nhưng từ giờ phút nói chuyện với người đàn ông đó tôi đã quyết định thay đổi bản thân bởi vì tôi cũng có con trai, trong lòng của con trai tôi là người cha cừ nhất, tôi cũng muốn con trai tôi ngẩng cao đầu mà sống".
Theo Motthegioi
Học cách quên Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp. Một buổi tối, tôi đi thăm người bạn từng bị vu cáo hãm hại. Lúc ăn cơm, anh nhận được một cuộc điện thoại, người đó muốn nói cho anh biết ai đã hãm hại...