Một mình chưa bao giờ là ổn cả!
Thôi thì cứ khóc cho đã đi, còn khóc được là vui rồi. Nghe qua hơi nghịch lý nhưng cuộc sống vốn vậy – kiểu như trong áo ngực không có ngực, trong ví tiền lại không có tiền thì cũng dễ chấp nhận thôi mà.
Ngày nào cũng phải cười, cười xã giao, cười gượng gạo, cười cho cả những chuyện buồn, cười ngây cười dại,…(Ảnh minh họa)
Ngày nào cũng phải cười, cười xã giao, cười gượng gạo, cười cho cả những chuyện buồn, cười ngây cười dại,… đến cuối cùng không biết mình cười vì cái gì. Cho hỏi “Có mệt không?”
Lúc nào cũng tỏ vẻ an nhiên, bình thản, mặc kệ trước mắt bao khó khăn, mặc kệ trong lòng bao thương tổn, mặc kệ sau lưng bao dèm pha, cứ vô cảm đi qua, không oán không trách, không khóc không cười. Cho hỏi “Có mệt không?”
À mệt lắm chứ…
Chỉ tại biết chắc rằng, nếu có nói ra cũng không ai quan tâm, nếu có khóc thật to cũng không ai dỗ dành, nếu có gục ngã cũng không có ai đỡ mình dậy hay chờ mình, và nếu không thấy mình thì cũng chẳng ai buồn quay đầu lại tìm kiếm.
Ừ thì không hề muốn nhưng đã đến lúc phải thừa nhận rằng, một mình… chưa bao giờ là ổn cả!
Video đang HOT
Ừ thì không hề muốn nhưng đã đến lúc phải thừa nhận rằng, một mình… chưa bao giờ là ổn cả! (Ảnh minh họa)
Thôi thì cứ khóc cho đã đi, còn khóc được là vui rồi. Nghe qua hơi nghịch lý nhưng cuộc sống vốn vậy – kiểu như trong áo ngực không có ngực, trong ví tiền lại không có tiền thì cũng dễ chấp nhận thôi mà.
Ngày mai – có thể nào tốt hơn được không?
Theo blogtamsu
Vô tâm để vợ đi karaoke một mình, tôi đã phải trả giá quá đắt
Lòng tôi như lửa đốt, đi tới đi lui rồi điện thoại vang lên là vợ tôi gọi. Cô ấy khóc nghẹn bảo tôi đến đón. Tôi phi như bay đến nhà nghỉ nơi vợ bảo thì thấy cô ấy ngồi co rúm và trên người không mảnh vải che thân...
ảnh minh họa
Tôi và vợ là bạn học từ thời đại học. Ngày đó hai đứa ngồi cạnh nhau nhưng vợ tôi khá ít nói, tôi để ý cô ấy vì tính nhu mì cũng như nụ cười rất duyên. Ra trường tôi mới có can đảm tỏ tình và may mắn thay cô ấy bảo cũng đã quí mến tôi từ lâu. Từ đó chúng tôi yêu nhau và sau này là vợ chồng.
Tôi và vợ đều có công việc ổn định. Vợ tôi vào làm chỗ cậu bạn của tôi. Nên tôi cũng rất yên tâm, cả cơ quan của vợ hầu như ai tôi cũng biết mặt vì các dịp liên hoan vợ luôn kéo tôi đi cùng. Dạo này công việc tôi cũng khá bận rộn, suốt ngày họp hành, tiệc tùng tiếp khách nên ít có thời gian bên vợ con.
Cách đây mấy tháng vợ có bảo: "Tối nay cơ quan em liên hoan, hay làm việc xong mình đi cùng cho vui". Vì hôm đó tôi có đoàn Trung Quốc qua làm việc nên đành từ chối: "Tối anh bận tiếp khách rồi, em cứ vui vẻ với mọi người. Nếu đêm về sớm thì anh qua đón". Vợ mỉm cười gật đầu.
Hôm đó tôi đưa vợ đến công ty như mọi ngày, sau đó thì lái xe đến cơ quan. Chiều đến vợ tôi gọi điện cho bố mẹ đón con giúp. Tôi bận rộn với việc tiếp khách và ghi điểm với đối tác để ký hợp đồng nên không thể đến đón vợ sớm như dự định. Đêm đó vợ có nhắn tin là:
-Anh xong việc chưa ạ?
- Em cứ vui với mọi người đi, hôm nay chắc anh không đón em được rồi lát em chịu khó đi tắc xi về nhé.
- Dạ, ông xã uống ít rượu thôi nhé, em đi hát với mọi người đây. Hôn anh.
- Hôn em.
Tôi yên tâm bàn bạc về hợp đồng và các dự án. Hơn 11 giờ đêm, cứ đinh ninh vợ đã về nên tôi lái xe về nhà, lên phòng thì không thấy vợ đâu, nhà cửa im lìm, gọi điện thì thuê bao. Tôi gọi cho cậu bạn thì cũng nhận được tiếng đáp trả tương tự. Tôi gọi cho 1 chị bạn cùng công ty vợ thì chị ấy đáp trong tiếng ngái ngủ:
- Bọn chị về được 1 lúc rồi, cái Lan ngồi xe sếp về, em gọi cho sếp xem sao nhé.
Tôi hoang mang quá, ruột gan như lửa đốt. Lúc đó tôi có nghi ngờ giữa họ có chuyện gì. Tôi vừa giận vừa lo, lỡ có tai nạn thì sao? Một lúc sau chuông đổ, là số của vợ tôi. Cô ấy khóc nấc nghẹn ngào:
- Ông xã à, anh đến đón em đi, nhanh lên.
Tôi phi như bay đến nhà nghỉ mà vợ bảo, xông vào thấy vợ đang ngồi co ro còn gã bạn khốn khiếp đã bỏ về. Vợ tôi bảo hôm nay cô ấy uống phải loại rượu ngoại pha coca nên xỉu lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy thì thấy nằm trên giường không mảnh vải che thân và người gây ra chuyện đó chính là gã bạn khốn khiếp của tôi.
Hắn ta dở trò đồi bại đó vì mến vợ tôi từ lâu và nghĩ cô ấy sẽ không dám nói với chồng. Khi biết vợ tôi lục được điện thoại và gọi điện cho tôi nhân lúc hắn vào nhà tắm thì gã ta đã nhanh chóng xin lỗi vợ tôi rồi bỏ về. Nhìn vợ khóc đến ngất đi, tôi chỉ biết mặc quần áo rồi ôm cô ấy vào lòng dù rất giận và cảm thấy điên tiết.
Hôm sau tôi gặp gã ta và đánh cho 1 trận tơi bời. Vợ tôi bị chính sếp mình cũng là người bạn thân thiết của tôi hiếp nên rất sốc. Cô ấy cứ ngồi lì trong phòng không chịu đi đâu. Tôi vừa thương vừa giận. Tôi cố trấn an vợ, nhưng cô ấy cứ khóc đến gầy rộc người. Từ ngày đó gia đình tôi không còn tiếng cười vui vẻ nữa. Tôi không ngờ chỉ vì mình vô tâm không đến đón vợ được mà lại xảy ra chuyện tồi tệ này và phải trả giá đắt.
Thú thực giờ tôi chỉ muốn cô ấy quên đi mọi chuyện và sống thật tốt để chồng con không phải lo lắng. Tôi thương vợ rất nhiều, càng thương càng hận gã bạn khốn nạn kia. Mỗi lần thấy sự suy sụp của cô ấy thì tôi chỉ muốn giết hắn. Tôi thèm gia đình mình được bình yên vui vẻ như trước đây. Tôi chỉ mong vợ sớm khỏe và vui vẻ trở lại: "Vợ à, anh thương em nhiều lắm. Mọi chuyện qua rồi, anh mong em quên nó đi và sống thật hạnh phúc bên bố con anh, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Bố con thương và yêu em nhiều".
Theo Iblog
Chồng chưa bao giờ là chính mình khi ở bên cạnh tôi Tôi buông tay để anh đi về phía chị, thật lòng chúc phúc cả hai nếu chị cũng yêu anh thật lòng. ảnh minh họa Giờ thì em biết vì sao anh yêu chị. Em hơn chị nhiều điều, trẻ hơn chị, tài giỏi hơn chị và có phần xinh xắn, cuốn hút hơn chị, nói chung mọi người đều nhận xét em...