Một mái nhà tranh…
Sáng đưa con ra trường mẫu giáo, bạn đã chờ ở cổng phân bua: “Nhanh nhanh tui nói chuyện chút. Mất số rồi, không gọi được!”.
Hóa ra chuyện bạn nhờ là tới xem giùm hoàn cảnh bà hàng xóm tuổi gần sáu mươi của bạn. Bà không chồng, có một con gái 27 tuổi rồi nhưng “chưa dám lấy chồng” vì phải nuôi mẹ. Cô ấy làm công nhân xa nhà, lương tháng ba triệu, gửi về mẹ triệu rưỡi. Bà mẹ bệnh tim mười năm nay, trước cũng buôn gánh bán bưng, từ khi phát bệnh, không chạy chợ được nữa thì đi bán vé số. Bán mấy tháng bị giựt đến chục lần. Vậy mà trong một lần chạy mưa, bà bị té, nứt đốt sống phải nằm một chỗ mây thang nay. Con gái đi làm tận Bình Dương, không ai chăm sóc bà. Mọi sự từ ăn uống, giặt giũ, vệ sinh… của bà đều trông vào hàng xóm. Nơi xóm quê quạnh quẽ đông người già, lắm con nít, ít người trẻ này, người làm việc hiếm ấy có ai khác ngoài vợ chồng bạn?
Bạn bè từ thời trung học, biết nhau ngoài trường ngoài lớp, rồi ai cũng lấy chồng, bận cơm áo gạo tiền. Gặp nhau thì gật đầu chào chứ nhà cửa làm sao biết được. Ừ thôi, làm một chuyến sang thăm người phụ nữ bệnh tật kia, cũng là thăm bạn mình một chút.
Mà nè, chồng bạn nghe nói hồi trước làm nghề mua dừa tươi, té giập đốt sống, nay… hạnh phúc chứ? Ôi dào… chả êm thấm lại sinh con bé ba tuổi này à? Nhưng tới nhà đừng cười nhé, “Một mái nhà tranh hai quả tim chì đấy”.
Video đang HOT
Tưởng bạn nói chơi, để nhân đôi thêm hạnh phúc của mình khi cuộc sống này vốn đã quá nhiều bất hạnh. Vậy mà…
Mái tôn lỗ chỗ, vách đất chục năm đã khoe bộ xương tầm vông chỗ bóng nhẫy, nơi đã bị mối ăn. Những sợi rơm vàng của vách đất bong ra phất phơ trong cơn gió trưa xào xạc. Đứa con ba tuổi của bạn thấy khách lạ cứ dựa vào vách bứt rơm nhai nhai trông hồn nhiên lạ. Chồng bạn xoa tay tặc lưỡi “Nhà cửa thế này mà cũng mời bạn về chi em…”. Úy… em và T. bạn bè mười mấy năm rồi, nay mới có dịp tới nhà đó. “Ừ, tui cũng có nghe T. nói về chị. Mà T. vợ tui tốt lắm nghen, vợ chồng người ta thiếu gì kẻ gặp hoạn nạn là bỏ nhau, nhưng T. là người vợ hiếm có đó. Hồi trước tụi tui sắp xây nhà rồi nhưng tui bị nạn. Chạy chữa hết cả tiền. T. vay cả quỹ lương trị bệnh cho chồng. Chắc ông trời thương người vợ tốt nên tui đi đứng lại được. Giờ tui làm việc nhẹ nhẹ cũng có đồng ra đồng vào…”.
Việc “nhẹ nhẹ” của anh là ra bến ghe vác tro, vác khoai, vác dưa… Đến lò mì vác bột, vác xác mì. Mỗi tấn hai lăm ngàn. Anh vac ngày bốn tấn là cái lưng biểu tình râm ran lại rồi. Hai con, đứa lớp 6 tự đến trường, đứa mẫu giáo theo mẹ học. Con người ta học bán trú, học ngày hai buổi. Còn bé chỉ một buổi vì “hơn ba triệu một tháng, trừ nợ lương còn lại hai triệu. Bé học bán trú kham không nổi, bồ ạ! May là ổng không nằm một chỗ, giờ được vầy là tui mừng lắm rồi. Kệ, rồi cũng qua hà!”.
Bạn buông câu kết nhẹ hều.
Lòng tôi nhẹ tênh. Cảm ơn người bạn cũ, cảm ơn mái nhà tranh và hai quả tim… chì của bạn. Còn ai nữa như bạn, để biết rằng trong cuộc sống này, được khỏe mạnh và có nhau bên đời là hạnh phúc đích thực?
Theo PNO
Đau khổ vì phải sống trong cái vỏ bọc mạnh mẽ
Người ngoài nhìn em thường ghen tỵ vì họ bảo em xinh đẹp, tài giỏi, đi xe xịn nhưng đêm về, em gặm nhấm nỗi đau riêng mình em.
Em không biết bắt đầu từ đâu để độc giả cũng như em có thể diễn tả được những nỗi đau đã và đang xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. Em sinh ra và lớn lên trong một gia đình chỉ có mẹ. Cha em mất khi chưa kịp nhìn thấy mặt em, rồi gia đình xảy ra nhiều biến cố nhưng mẹ đã cố gắng cho em học đại học. Trong lúc là sinh viên, em phải làm đủ thứ nghề để sống và trang trải cho việc học .
Cuộc sống dần ổn định khi em ra trường và tìm được việc làm tại ngân hàng ở cái tuổi 27 cũng đủ để mọi người xung quanh ghen tỵ. Có thể nói, nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ. Theo đánh giá của những người bạn xung quanh, em vừa xinh đẹp, tài giỏi, khéo ngoại giao, biết cách đi vào lòng người. Về vật chất, em đi xe đẹp, mặc đồ hiệu... Ai cũng nghĩ rằng em rất nhiều anh chàng theo đuổi, chỉ có em bỏ họ và không bao giờ có khái niệm ngược lại vì em luôn tạo cho mình lớp vỏ bọc mạnh mẽ, luôn cười nói vui vẻ với cấp dưới, không cuộc vui nào của mọi người vắng em.
Nếu cuộc sống chỉ trải hoa hồng thì vui biết bao nhưng chuyện tình cảm đối lập hoàn toàn. Khi còn là sinh viên, em đã quen và yêu gần 5 năm. Vẫn nghĩ khi ra trường sẽ có kết quả tốt nhưng cuộc đời không ai nói trước được phải không? Gia đình nhà chàng phản đối vì lý do nhà em nghèo. Em quyết định chia tay trong nước mắt vì lòng tự trọng bị tổn thương. Em đã rất đau khi chỉ một tuần sau chia tay, anh ta đi lấy vợ theo lời gia đình.
Gần một năm sau khi ra trường, em quen anh Việt kiều là đối tác của cơ quan. Anh giúp đỡ em rất nhiều, yêu thương em thật lòng. Em quen một năm thì anh ta cầu hôn nhưng trớ trêu thay, ngày anh về nước cũng là ngày em biết anh đã có vợ và con gái. Trời đất như sụp dưới chân em, đau khổ vì bị lừa dối, em muốn bỏ mặt mọi thứ. Để mặc ngoài tai những lời xin lỗi, xin được tha thứ, em quyết định chuyển nhà, chuyển chỗ làm.
Từ đó, tim em như đóng băng, không muốn yêu ai, quen ai, đi về như cái bóng. Thậm chí, em không tin vào đàn ông và sống bất cần đời. Gần 2 năm sau, khi vào làm tại ngân hàng, em đã biết anh. Em không quan tâm anh vì mọi người trong công ty nói anh này toàn lợi dụng phụ nữ. Anh ta đã dùng mọi cách để theo đuổi em, luôn có mặt những lúc em khó khăn nhất. Khi gia đình em có chuyện, anh đã tự nguyện đi về trong đêm mưa cùng em với khoảng cách rất xa. Tấm chân tình của anh ta đã làm em cảm động. Vì em cho mình cái quyền khi yêu phải tin tuyệt đối, em đặt hết niềm tin vào tình yêu này, không toan tính thiệt hơn bởi em nghĩ tiền có thì xài chung. Giá như chuyện chỉ dừng lại tại đây. Khi em nghe bên tai những lời nói không hay và vô tình em bắt gặp anh ta đi với người khác thì em hiểu ra đâu là sự thật. Anh lại giải thích, khóc lóc xin tha thứ.
Tim em như vỡ vụn. Rồi anh ta gặp tai nạn. Em không thể bỏ được nên quay lại chăm sóc, dồn hết tiền bạc để anh ta an tâm ở nhà dưỡng bệnh một tháng. Vẫn nghĩ mọi chuyện đã qua nhưng ngựa quen đường cũ, anh ta vẫn có những mối quan hệ không tên, tha thứ rồi chia tay rất nhiều lần. Ttrước khi đi du lịch nước ngoài hai ngày cũng là ngày em chia tay trong nước mắt khi lại bắt gặp anh ta tay trong tay với người khác. Nhưng anh ta giải thích là chỉ gặp để chia tay. Em đã quyêt định chấm dứt khi mọi thứ sẵn sàng cho đám cưới. Giờ chia tay cũng gần hai năm, anh ta cũng không còn làm tại cơ quan, không liên lạc nữa.
Em dặn lòng sẽ không nhớ, không buồn nhưng không có cách nào em quên được? Lý trí bảo đừng nhớ nhưng lòng vẫn không thể quên. Đáng sợ hơn, em đã chai lì với tình cảm. Em dồn hết sức cho công việc. Đêm nào em cũng khóc, không thể tìm ra lối thoát cho mình. Tại sao vậy? Dù biết anh ta không phải là người tốt, không thật lòng yêu mình.
Em phải sống trong vỏ bọc nhưng có ai hiểu được sau lớp vỏ bọc mạnh mẽ là một người hoàn toàn trái ngược. Em sợ cảm giác phải về nhà, đối diện với bốn bức tường. Em đã cố tỉnh táo, làm cho mình thật bận để quên đi mọi thứ, từ học anh văn, học lên cao hơn nhưng em không thể nào thoát ra được. Em chỉ cần một người yêu thương thật lòng nhưng... xã hội này?
Theo VNE
Chưa từng sống mà đã chết là bất hạnh lớn nhất đời người! Sống cho mình luôn là phương châm của tôi vì không ai có thể thay tôi sống được. Không thể nhìn ai ăn mà tôi thấy no bụng được. Bạn hay tôi, dù sống theo kiểu nào thì trăm năm sau cũng chui xuống đất hết thôi. Tôi không muốn tới lúc hấp hối mới hận rằng trước đây mình sống chưa đủ....