Một lý do thôi để quá khứ ngủ yên, được không anh?
Có bình an không sau những ngày giông bão? Có thứ tha nào cho những ngày đã qua? Có nơi nào chờ đợi khi ta không còn định hướng?
Chông chênh lắm ở tuổi 27, mọi thứ đều quá nhạt nhòa, quá khứ chẳng ngủ yên, tương lai thì mơ hồ. Nhiều lúc tự hỏi không biết rồi đây cô sẽ đi đến đâu trên con đường dài ở phía trước. Nhiều lúc tự hỏi ai sẽ nắm lấy tay cô, cùng cô đi trên con đường của mùa thu đang đến, ngồi bên cô nghe gió biển thổi qua từng kẽ tóc, chạy xe khắp chốn phố phường khi hoàng hôn buông xuống. Để mỗi lần đi đâu về, vẫn đón đưa, chứ không hụt hẫng bước xuống bến xe, rồi lại tự mình bắt xe về nhà.
Cô tạo cho mình một vẻ ngoài mạnh mẽ và bất cần, nhưng cô rất muốn mình được trở về ngày xưa. Không quen biết, không có những giận hờn, không có những nhung nhớ, không có sự rời xa, không có hối hận.
Cô vẫn thường hay tự nhủ, cuộc sống còn nhiều thứ, sống không chỉ riêng cho cô, mà còn cho cả gia đình nữa…. nhưng thực sự có lúc muốn gục ngã. Tận sâu thẳm trái tim, cô rất muốn có một vòng tay ấm áp, một bờ vai vững chắc để có thể dựa vào mỗi khi cô thấy mình không còn sức để bước tiếp. Một khoảnh khắc thôi sao mà khó đến thế.
Phải chăng như người ta vẫn hay nói cái gì đến nhanh thì qua đi chóng? Phải chăng với anh, cô chỉ là một chỗ thế chân cho người cũ, nên bây giờ khi chán rồi, thì một lời từ biệt dành cho nhau anh cũng chẳng cần nói ? Để giờ đây cô hoang hoải trong nỗi nhớ mỗi khi mưa lại về trên phố. Nhìn người ta có đôi cùng nhau tíu tít lại xót xa cho mình.
Ảnh minh họa
Cô đặt niềm tin nhầm chỗ, cô không hối hận, bởi tình yêu nào có lỗi. Nhưng giá như anh cho cô một lý do để rời xa, thì có lẽ bây giờ cô không giày vò mình như thế này. Cô và bao nhiêu người con gái nữa, có đáng để phải bị đối xử như vậy không anh? Cô không là tình đầu, nhưng cô đến với anh bằng trái tim chân thật, không tính toán, không so đo. Cô vẫn lắng nghe mỗi khi anh đi cùng cô, nhưng luôn kể về chị ấy – mối tình đầu của anh, về những món ăn chị ấy thích, về nơi đầu tiên anh tỏ tình cùng chị ấy, về những thói quen vốn có của cả hai.
Video đang HOT
Chị ấy bỏ anh đi sau 6 năm yêu nhau, sau tất cả những gì anh đã làm cho chị, nhưng anh không hận, vẫn giữ chị ấy trong tim. Cô không trách cứ, cũng không ghen tuông với hình bóng chị ấy trong trái tim anh. Thế nhưng chính anh, sự không rõ ràng trong mối quan hệ với cô đã làm cô không còn ngây thơ như trước.
Anh và cô, ai nhìn vào, nhìn sự quan tâm ấy cũng nói hai người yêu nhau, như chính những lời nhung nhớ anh vẫn nói với cô qua những cuộc điện thoại và đôi lần gặp nhau. Cả hai gặp nhau nhờ mạng Facebook, rồi sau đó là những cuộc chuyện trò hằng đêm bằng điện thoại. Sau 6 tháng, một ngày đầu năm mới, anh vượt ngàn cây số đến thăm cô, hẹn hò, như thể đã quen từ lâu.
Những ngày ngắn ngủi qua nhanh, anh về với phố núi, cô ở lại với biển. Những cuộc điện thoại, chat facebook lại tiếp diễn. Thế rồi anh đột ngột rời xa cô không một câu nói, như thể chưa từng tồn tại, mà không hề quan tâm, cô cũng là một đứa con gái, cô có cứng đầu đến đâu thì cũng biết đau, biết buồn.
Cô đã có những ngày tháng đắm chìm trong quên – nhớ. Cô hao gầy, mòn mỏi dõi theo anh vô vọng thông qua trang cá nhân của anh. Hôm nay, ba mẹ vào thăm cô. Nhìn lại mái tóc mẹ ngày một bạc hơn, cái áo của ba đã sờn vải vì sương gió, cô òa khóc. Bây giờ cô thôi trách móc, thôi khóc than cho đời mình. Cô lại cười, lại tự mình đứng lên, bởi cô biết cô như vậy cũng chẳng được gì.
Cô cảm ơn anh đã cho cô một bài học về nhân tình, cô cũng không còn trách anh nữa mà chỉ muốn nhắn nhủ một điều, với anh, và với những chàng trai khác: người đến sau không có tội gì để đáng phải bị đối xử như vậy, và nếu như muốn rời xa thì cũng nên cho người ấy một lý do. Ít nhất là như vậy.
Theo VNE
Chồng đánh tôi sảy thai
Đến nước này, tôi nghĩ, thà là ly hôn người chồng đê tiện, vô liêm sỉ này còn hơn là cố gắng sống với anh ta để bảo toàn danh dự.
Tôi và chồng yêu nhau, rất yêu, yêu đến mức chống lại cả sự ngăn cấm của gia đình để đến với nhau. Ngày đó, bố mẹ tôi bảo, nhìn mặt anh không tin tưởng, vì anh có nốt ruồi ở mép, nhìn gian gian, không chung thủy nên bố mẹ ngăn cấm. Tôi không chịu, quyết tâm lấy anh vì lúc đó tình yêu đã khiến tôi bị lu mờ. Tôi yêu anh hơn tất cả, chỉ cần nghĩ tới ngày được về bên anh, sống với anh là tôi vui lắm, hạnh phúc lắm rồi!
Rồi chúng tôi cưới nhau, bố mẹ tôi cũng vui vẻ vì dù sao cũng là ngày trọng đại của con gái. Bố mẹ không muốn làm tôi buồn. Bố mẹ chỉ dặn dò tôi phải sống vui vẻ, hạnh phúc và trân trọng bản thân và gia đình mình. Tôi vui vì cuối cùng bố mẹ cũng yêu quý anh như con cái trong nhà mình, không còn có điều gì khó chịu với anh nữa. Nhưng anh biết chuyện bố mẹ tôi ngăn cấm nên hình như anh đã mang chuyện này để đay nghiến tôi sau này.
Cưới nhau, tôi phải sống chung nhà chồng. Ngày cưới, chúng tôi hạnh phúc với tuần trăng mật ngọt ngào, anh luôn dành cho tôi những điều bất ngờ. Anh lãng mạn, vui vẻ và ga lăng, làm tôi càng cảm thấy hạnh phúc, tự hào vì lấy anh. Nhưng, sau đó một thời gian, công việc của anh không suôn sẻ, anh phải nghỉ ở nhà. Đàn ông ở nhà còn vợ đi làm thường sinh bức bối. Anh khó chịu vô cớ với tôi, tôi không làm chuyện gì phật ý anh, anh cũng khó chịu được. Anh gắt gỏng suốt ngày. Tôi ở chung nhà chồng phải giữ ý tứ, đi làm về mệt vô cùng chồng còn gây sự này kia, còn hoạnh họe. Nấu ăn anh cũng bảo không ngon, anh còn bảo là, khinh anh không đi làm nên cho anh ăn mấy món vớ vẩn. Đúng là việc bất mãn với gia đình đã khiến anh tự biến mình thành người ích kỉ.
Tôi không tin vào điều đó. Khi tôi kêu đau, anh mới hoảng hồn, anh mới đưa tôi đi viện.(ảnh minh họa)
Công việc của tôi tốt, tôi kiếm được tiền, sắm sửa cho gia đình. Tôi cứ nghĩ vì thế mà chồng vui. Tôi mua thêm nhiều đồ ăn, sắm nhiều thứ cho gia đình, sắm cho bố mẹ chồng, tưởng thế là chồng vui. Ai ngờ, anh còn khó chịu hơn, chỉ vì anh luôn so sánh tôi với anh. Anh bảo, anh không kiếm được tiền mà tôi làm thế, tức là tôi chê bai anh, khinh bỉ, coi thường anh. Tôi buồn lắm, vì không biết làm thế nào chồng mới hài lòng.
Tôi cố gắng, gồng mình lên, muốn giữ cho gia đình êm ấm nhưng chồng lại làm tôi phiền lòng thế này. Tôi chẳng hiểu chồng đang nghĩ gì. Vợ vất vả đi làm, không phàn nàn một lời, thế mà chòng cứ kiếm cớ gây sự.
Hôm rồi, tôi ốm mệt, không đi làm, ở nhà cũng không nấu cơm được, thế mà mẹ chồng tôi cũng không nấu, anh cũng không nấu luôn. Anh bảo mẹ anh không phải nấu cơm khi tôi ở nhà, trong khi tôi ốm như vậy. Tôi không thể nào cố gắng được, vì thật sự, tôi cảm thấy khó khăn lắm! Tôi phải mò xuống bếp nấu nướng cho cả nhà chồng. Bực quá vì chồng đòi hỏi khó tính, tôi quyết không nấu cơm, ai thích ăn gì thì ăn. Thế mà chồng gắt gỏng tôi, chửi bới tôi không thể nào chịu được.
Mấy ngày sau đó, tôi biết mình có bầu. Hóa ra là hiện tượng bầu bí nên ốm như vậy. Tôi thông báo tin này với chồng, tưởng chồng sẽ vui mà cưng chiều tôi, nào ngờ chồng phán một câu khiến tôi cảm thấy thất vọng vô cùng: "Bầu bí gì thời buổi này, tiền thì không có, người làm thì không, bầu bí thì ai chăm?". Nghe anh nói vậy, tôi chán quá. Sao người chồng tôi yêu bây giờ lại đổ đốn như thế. Tôi không thể tin là anh lại khiến tôi phiền lòng thế này. Có con, lẽ ra anh phải vui sướng chứ, sao anh lại có thái độ như vậy. Anh không yêu giọt máu của anh đang nằm trong bụng tôi sao?
Tôi càng nghĩ càng thương con. Đứa con chưa hình thành đã bị bố hắt hủi, thật sự con quá khổ. Những ngày sau đó, anh không những không quan tâm mà còn gây áp lực cho tôi. Anh mặc tôi thích làm gì thì làm, tự lo cho thân mình. Tôi muốn ăn mấy đồ chua, thèm món này, món kia mua về nhà thì anh bảo là không có tiền còn không biết tiệt kiệm, hay là cậy làm ra tiền thì tiêu pha không tiếc tay. Tôi buồn vì những suy nghĩ của anh. Một người chồng vô tâm, không nghĩ đến con mình, lại còn chửi mắng vợ, không biết lo cho vợ thì thôi lại còn ý kiến.
Tôi muốn li hôn, ngay lập tức, không còn lưu luyến gì người đàn ông
này nữa. Các bạn nghĩ xem, tôi có nên tiếp tục không. Tôi bế tắc quá rồi! Hãy cho tôi lời khuyên... (ảnh minh họa)
Cuộc sống như vậy liệu có đáng để tôi gắn bó với gia đình này hay không? Vợ chồng tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản từ khi nào, hay là từ khi anh không kiếm ra tiền, có lẽ là như vậy?
Có lần, anh nói tôi quá đáng trong bữa ăn, thường là tôi nhịn nhưng hôm đó, tôi nhất định không chịu nhịn nữa, tôi đã cãi lại anh. Anh vì sĩ diện với mẹ và sĩ diện với bản thân mình, anh chửi tôi, mắng tôi và tát tôi làm tôi té ngửa, ngã xuống đất. Lúc đó tôi chưa thấy dấu hiệu gì, chỉ thấy hơi đau bụng. Vì quá mệt, tôi đã khóc và không nói gì nữa. Tôi lên giường nằm nghỉ và lúc đó, tôi cảm nhận dòng máu chảy ra trong người mình. Tôi đã sảy thai.
Tôi không tin vào điều đó. Khi tôi kêu đau, anh mới hoảng hồn, anh mới đưa tôi đi viện. Nhưng mọi thứ đã quá muộn, anh đã giết con mình, chính anh đã đẩy tôi ngã và làm con tôi ra nông nỗi này. Tôi thật tình không chấp nhận được người đàn ông này. Tôi không nói gì, chỉ biết khóc vì cảm thấy có lỗi với con, sai lầm chính là do tôi, chính tôi đã chọn nhầm chồng và chọn nhầm cha cho con.
Tôi muốn li hôn, ngay lập tức, không còn lưu luyến gì người đàn ông này nữa. Các bạn nghĩ xem, tôi có nên tiếp tục không. Tôi bế tắc quá rồi! Hãy cho tôi lời khuyên...
Theo VNE
Tình cũ đến phá tan đám cưới tôi Và sau ngày hôm đó, chồng tôi coi tôi không ra gì, anh nhìn tôi bằng con mắt khác, giống như tôi là kẻ lừa dối anh vậy. Thế là, đến ngày cưới, tôi mời anh ta tới. Chẳng hiểu sao anh ta lại hành động như một tay giang hồ như vậy. (ảnh minh họa) Tôi đã chia tay tình cũ 2...