Một lòng một dạ chăm sóc mẹ chồng, tôi thẫn thờ và sụp đổ hoàn toàn khi đọc di chúc rồi lại bất ngờ khi dọn dẹp phòng của bà
Con dâu mãi là người ngoài, còn con gái dù cho có vô tâm thế nào cũng vẫn là đứa con mà mẹ thương nhất. Tôi chẳng thiết tha gì nữa, tôi cũng chỉ là một “ao nước lã”, không hơn không kém, và thầm oán trách bà.
Chồng tôi hay đi công tác xa nhà, nên việc nhà cửa, chăm sóc mẹ đều đến tay tôi. Là người đã nếm trải đủ mọi thứ đắng cay, vất vả trên đời, nên tôi không nề hà gì cả. Tôi toàn tâm toàn ý chăm lo, sắp đặt mọi việc trong nhà, mẹ chồng rất hài lòng, chưa bao giờ tôi làm bà phật ý hay phải to tiếng với con dâu.
Em gái chồng lấy chồng xa, thi thoảng mới về thăm nhà. Thế nhưng mỗi lần về, cô ấy đều không hỏi thăm sức khỏe của mẹ, chỉ ăn uống rồi đảo quanh nhà một lượt xem có thứ gì tốt, cái gì ngon thì mang về nhà chồng. Việc chăm sóc mẹ già ốm yếu, cô ấy nói thẳng: “Em nói thật, em lấy chồng rồi như bát nước đổ đi, bây giờ việc trong nhà phiền chị làm cho em với”.
Mẹ chồng tôi vô tình nghe được, nhưng bà không nói gì, chỉ quay đi, thầm lau nước mắt. Lời em chồng nói, tôi nghe vậy rồi cũng không nghĩ gì nhiều, vì trong lời cô ấy nói cũng có một phần đúng.
Mẹ chồng lâm bệnh nặng. Chồng tôi bận công tác nên cuối tuần mới về được. Việc đưa bà đi khám, làm các xét nghiệm, rồi ký cam kết để làm phẫu thuật cho bà, cũng đều một tay tôi làm. Thật ra có một lần tôi gọi điện cho em chồng nhưng cô ấy luôn tìm cách né tránh để không phải về giúp tôi chăm mẹ. Vậy là từ đó về sau, mỗi lần mẹ chồng tôi lên bệnh viện để chữa trị, tôi chỉ gọi điện thông báo cho cô ấy, chứ không nhờ cô ấy về chăm bà nữa.
Thời gian đằng đẵng trôi đi, 4 năm sau thì mẹ chồng tôi mất. Bà ra đi trong cảnh cô đơn tận cùng. Con trai chưa về kịp, con gái chờ chồng tan làm mới đến được. Tôi càng nghĩ càng thấy thương bà, tình cảm tôi dành cho bà sâu nặng như với chính mẹ đẻ của mình vậy. Tuy không đẻ không nuôi, nhưng bà thương tôi như con gái, vả lại mọi việc trong gia đình bà đều tin tưởng giao phó cho tôi làm. Nghĩ đến việc không còn mẹ chồng trên đời, lòng tôi đau như cắt.
Đọc di chúc xong, tôi thầm oán trách mẹ chồng (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tang lễ xong, anh em nhà chồng ngồi lại với nhau và đọc di chúc của bà. Mẹ chồng tôi có 1 ngôi nhà đang ở và 1 miếng đất đã mua ngoài thành phố. Ngôi nhà ở quê thì cho vợ chồng tôi, còn miếng đất ngoài thành phố để lại cho em chồng. Tôi thẫn thờ nghĩ ngợi: thì ra là như vậy. Con dâu mãi là người ngoài, còn con gái dù cho có vô tâm thế nào cũng vẫn là đứa con mà mẹ thương nhất. Tôi chẳng thiết tha gì nữa, tôi cũng chỉ là một “ao nước lã”, không hơn không kém, và thầm oán trách bà.
Mấy hôm sau, tôi vào dọn dẹp phòng ngủ của mẹ chồng. Khi lật đệm lên để dọn giường, tôi thấy một cái gói nhỏ và một tờ giấy rơi ra. Tôi mở ra xem. Trong cái gói nhỏ màu đỏ là một xâu nhẫn vàng ta, mỗi chiếc 1 chỉ vàng.Tôi đếm đi đếm lại, tổng cộng có 20 chiếc nhẫn. Tờ giấy nhỏ là một bức thư viết bằng bút chì, nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy:
“G. con, nếu con có đọc được bức thư này, hãy mãi nhớ về mẹ nhé. Số phận mẹ hẩm hiu, chồng mất sớm, các con đẻ thì mỗi đứa một nơi chẳng mấy khi về thăm mẹ. Mẹ chẳng biết trông cậy vào ai ngoài con. Mọi việc trong nhà con quán xuyến chu toàn đâu ra đấy, mẹ không chê trách chuyện gì. 2 cây vàng này mẹ dành dụm cả đời, bây giờ mẹ cho con làm vốn để tiếp tục làm ăn, rồi phòng khi cơ nhỡ…”.
Mắt tôi nhòe đi. Mẹ nghĩ cho tôi như vậy mà tôi còn thầm oán trách bà. Nghĩ lại mà tôi thấy có lỗi với mẹ quá!
Giả câm, giả điếc để yên cho chồng ngoại tình
Biết anh ngoại tình nhưng tôi không thể nào căm ghét cô gái ấy.
Tôi năm nay 30 tuổi còn chồng hơn tôi 5 tuổi. Sau khi kết hôn, được sự giúp đỡ của bố mẹ hai bên và tiền tiết kiệm của 2 đứa, chúng tôi mua được nhà riêng rồi chào đón một cô công chúa rất đáng yêu.
Tưởng rằng cuộc sống cứ thế êm ả trôi, nhưng một tai nạn ập đến biến tôi từ một người phụ nữ khỏe mạnh, chăm chỉ, năng động thành một phế nhân. Vậy là gánh nặng kinh tế dồn lên vai anh - người đàn ông mà tôi dành cả cuộc đời để yêu thương.
Từ sau tai nạn, không còn khả năng lao động, chỉ quanh quẩn ở nhà khiến tính tình tôi trở nên hay cáu gắt, chuyện chăn gối cũng giảm đi gần nửa...
Thế nhưng, chồng tôi vẫn cần mẫn làm việc, chu toàn trong việc chăm sóc hai mẹ con tôi. Nhiều khi tôi nghĩ anh còn quá trẻ để phải chịu đựng một phế nhân như tôi.
Tôi thấu hiểu được những cực khổ anh đã gánh chịu nên nhiều lần đề nghị ly hôn để anh danh chính ngôn thuận tìm người con gái có thể chăm sóc anh cả đời bởi chính tôi cũng cảm thấy bất lực về bản thân mình.
Ảnh minh họa
Tôi có suy nghĩ đó vì tôi thấy rằng anh có quyền được một lần sống cho riêng mình. Còn mẹ con tôi thì đơn giản thôi, tôi định đưa con về ngoại ô sống cùng ông bà ngoại. Bố mẹ tôi làm doanh nghiệp nên tôi cũng không quá khó khăn về mặt kinh tế.
Anh từ chối lời đề nghị của tôi và cứ cần mẫn như thế bên mẹ con tôi. Tôi hạnh phúc vì trời ban cho mình một người đàn ông quá tuyệt vời. Nhưng rồi, cái gì đến cũng đến, tôi tình cờ phát hiện anh ngoại tình do một lần thấy chiếc áo sơ mi của anh có mùi lạ.
Rồi tôi thuê thám tử theo dõi, cài định vị trên xe anh thì quả nhiên anh có bồ thật. Một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, hiện đang là giáo viên hợp đồng của một trường cấp 3. Cô gái nhìn cũng xinh xắn, dễ thương.
Lần này tôi quyết định nghiêm túc đề nghị ly hôn. Nhưng tôi bất chợt nhận ra vấn đề là tôi quá yêu chồng, tôi thấy sợ cuộc sống khi rời xa anh. Ngay cả khi mình là người bị phản bội, tôi cũng lo sợ mình sẽ làm anh tổn thương. Tôi không nghĩ mình có quyền tước đi tự do hay ngăn cấm tình yêu của anh cho dù tôi là vợ.
Và cho dù cô gái đó đang phá hoại hạnh phúc gia đình, tôi vẫn không thể căm ghét cô gái ấy. Nếu nhìn lại, đúng là tôi thua kém cô ta một cách toàn diện. Cô ấy trẻ đẹp, trí tuệ và đầy sức sống. Quan trọng là, cô ấy khiến cho chồng tôi thấy hạnh phúc, mãn nguyện khi ở bên. Tôi cảm nhận được điều đó với linh cảm của một người vợ.
Những ngày sau đó anh vẫn vậy, vẫn dịu dàng, chu toàn với tôi. Trước khi ra khỏi nhà đều hỏi tôi muốn ăn gì để bảo cô giúp việc đi chợ, anh cũng không quên hôn lên trán tôi. Tôi sống giữa một mớ hỗn độn giằng co...
Có lần cô giúp việc đưa đi mua sắm, tôi giả vờ mù khi bắt gặp chồng và người tình ngại ngùng bên nhau. Tôi giả vờ điếc khi họ lén gửi lời thương nhớ và giả vờ không biết gì khi phát hiện ra tôi và cô gái đó cùng nhận những món quà giống nhau từ cùng một người đàn ông trong ngày lễ....
Tôi giam mình trong nỗi cô đơn và chịu đựng. Tôi nhìn vào hạnh phúc của anh ấy để khóc. Từ những bức ảnh thám tử gửi về, đúng là chồng tôi yêu cô ta thực sự. Có lẽ điều duy nhất khiến anh chưa rời xa mẹ con tôi là vì nhờ bố tôi một tay đỡ đầu nên anh mới có được ngày hôm nay, có lẽ anh còn cảm giác mang ơn gia đình tôi...
Vậy nhưng, tôi lúc này không còn xứng với anh ấy nữa. Anh ấy cần được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân với một người khuyết tật như tôi.
Sáng hôm ấy, trời mưa nặng hạt, sau khi chồng đi làm, tôi lặng lẽ nhờ cô giúp việc dọn đồ đạc cá nhân và gọi xe đưa con về nhà ngoại. Tôi sẽ tự tháo chiếc vòng kim cô trên đầu hai đứa để anh ấy được đến với tình yêu xứng đáng thuộc về anh ấy.
'3 thêm, 2 bớt' giúp đàn bà sau ly hôn tô thêm phấn, dặm thêm son kiêu hãnh với đời Người đàn bà sau ly hôn phải biết những điều này để sống kiêu hãnh suốt quãng đời còn lại, không sợ bị bất cứ tổn thương nào nữa mà sẽ sống vui vẻ mỗi ngày. Dưới đây là những điều đàn bà sau ly hôn nên biết để thoát khỏi ám ảnh quá khứ, tự tin tô thêm phấn dặm thêm son...