Một lần vô tình đưa vợ đi họp lớp, chồng sững sờ phát hiện điều đau lòng…
Sơn thần người ra, có gì đó trong lòng cuồn cuộn mà Sơn vẫn chưa rõ chính mình. Cuộc nói chuyện sau đó của cả hai một từ cũng không lọt khỏi tai Sơn
Hôm nay, Sơn bận rộn tối tăm mặt mày với đống tài liệu vẫn chưa được duyệt. Anh cau có và bực dọc ra mặt. Sơn chẳng thèm bắt điện thoại của ai, chỉ cắm đầu vào máy laptop làm cho xong dự án tâm huyết lần này. Từ 6h đến hơn 9 giờ tối, Sơn như kẻ quên hết mọi việc xung quanh, một mình mày mò tại văn phòng đã tắt gần hết đèn. Hoàn thành xong cũng đã gần 10 giờ đêm. Lúc đứng dậy vặn vẹo thân thể đau nhức Sơn mới tình cờ cầm điện thoại lên. Gần mười cuộc gọi của vợ. Sơn lắc đầu ngán ngẩm, vội vơ áo khoác, vừa đi vừa gọi cho vợ.
Đầu dây bên kia một hồi lâu mới bắt máy. Sơn nhíu mày khó chịu, tiếng nhạc xập xình bên kia khiến Sơn nhăn nhó. Khó khăn lắm Sơn mới nghe được giọng của Liên, vợ anh. Giọng cô bình thường, nhưng những người bên cạnh cô lại lè nhè say xỉn. Sơn cáu gắt hỏi vợ đang ở đâu, chỉ nghĩ đến cảnh cô đi đứng không vững vì bia rượu là anh lại nóng cả lòng. Anh ghét nhất chính là phụ nữ say xỉn. Cũng vì vợ bảo hôm nay là buổi họp mặt mười năm bạn bè đại học nên anh mới cho vợ đi. Anh cũng không muốn đi rước vợ, nhưng thấy cô ấy nói mãi nên đành đến rước. Một ngày đã mệt mỏi, lại phải đi đón vợ say mèm, Sơn bỗng phát cáu.
Đến nơi, là một quán ăn uống cũng sang trọng, nhưng không kém phần đông vui. Anh cứ nghĩ vợ uống chắc đã say rồi nên quyết định đi vào tìm vợ. Sơn hỏi số phòng rồi mặt hầm hầm đi vào. Quán có thiết kế hơi khó tìm phòng, lại đang rất đông khách nên Sơn cứ vòng đi vòng lại mấy hồi mới tìm ra. Nhưng trước khi rẽ sang đường đến phòng họp lớp của vợ, Sơn bỗng thấy bóng vợ phía trước. Cô đang loay hoay bấm điện thoại, hình như đang cố gọi cho anh. Nhưng điện thoại của anh thì lại đang để trong xe.
Anh định gọi Liên thì có cô nàng nào đó đã đến nói chuyện với vợ anh trước. Sơn chợt sững lại một chốc, không phải đó là Lan, cô bạn ngày trước mà Sơn từng chê với vợ là “chẳng được cái gì ngoài cái khoản chảnh chọe” hay sao? Vậy mà giờ đây khi đứng cạnh vợ anh, cô nàng nổi bần bật. Vợ anh xuề xòa, xuống sắc bao nhiêu thì cô ấy lại tươi tắn, biết ăn diện và chăm chút bản thân bấy nhiêu. Sơn thần người ra, có gì đó trong lòng cuồn cuộn mà Sơn vẫn chưa rõ chính mình. Cuộc nói chuyện sau đó của cả hai một từ cũng không lọt khỏi tai Sơn
- Sao Liên lại ra đây?
- À, mình gọi về cho chồng, mà sao gọi mãi không được, lo quá!
- Có gì đâu mà lo, cậu ta lớn rồi chứ có phải con nít đâu. Lâu ngày mới có dịp đi ăn chơi vui vẻ mà cứ cầm điện thoại miết.
- Ừ mình quen cầm ấy mà
- Mà cậu lo chăm chút mình đi chứ. Hoa khôi Liên ngày trước đâu rồi? Gì mà da dẻ nhợt nhạt, người lại đầy thịt, chút son phấn cũng không có. Cậu cứ thế này chồng tòm tèm ra đấy!
- Ôi dào, sinh con rồi là thế này mà.
Video đang HOT
- Mình vẫn chưa muốn sinh con đâu, qua ba mươi rồi sinh. Sinh xong lại như cậu thì còn gì mà sống nổi! Nản thế không biết!
Lan cong môi tự đắc, kéo dài câu cuối khiến Liên chỉ biết cười trừ, tay xoa xoa đầu ngại ngùng.
- Thế chồng cậu đâu? Anh ấy không đến rước à?
- À có chứ, có chứ
- Chồng mình nhiều khi chẳng cần gọi, tự canh giờ rồi đến luôn, mình chẳng cần phải chầu chực gọi nhắc đâu
Lúc này, Liên đã thấy Sơn đang đứng bên vách tường chỗ ngã rẽ. Cô mừng rỡ gọi chồng. Sơn cứ thần người ra, đến khi thấy khuôn mặt vui mừng của vợ cạnh bên mới giật mình. Lan thấy Sơn bèn kéo anh vào nhập hội ăn uống vẫn chưa chịu tan tiệc bên trong. Sơn không từ chối được, vào ngồi cạnh vợ. Suốt khoảng thời gian ngồi cùng bạn của vợ, Sơn cứ thấy lòng mình nóng đến khó chịu. Đến giớ phút này thì anh đã hiểu đó là gì.
Bạn bè của Liên ai cũng ăn mặc đẹp đẽ, trang nhã, da dẻ tươi tắn, rạng rỡ lắm. Còn Liên lại chỉ lấy vội một bộ váy mà cô ấy mua cách đây đã mấy năm ra mặc. Liên cũng không son phấn gì mấy, cũng chưa một lần Sơn mua tặng vợ bất kì món mỹ phẩm nào. Nhìn những cô bạn ngày trước của Liên mà Sơn đã từng gặp qua, rồi nhìn sang vợ mình, Sơn thấy có gì đó ươn ướt nơi khóe mắt. Thước phim dài trong ký ức của Sơn như chầm chậm tua lại.
Đó là hình ảnh Liên của hơn 10 năm về trước, là một hoa khôi của toàn khối khi ấy. Cô xinh đẹp, quyến rũ ở tuổi 20. Là hình ảnh anh yêu thương và chiều chuộng vợ đủ điều. Là bao lần anh hãnh diện với bạn bè khi có người yêu vừa giỏi giang lại xinh đẹp. Là anh nghĩ mình là người hạnh phúc biết nhường nào.
Còn trước mặt anh, lại là người phụ nữ ăn mặc cũ kỹ, nhan sắc đã chẳng còn mặn mà. Là hình ảnh cô ấy cúi đầu ái ngại khi bạn bè bàn đến chuyện làm đẹp, quần áo, nhan sắc. Là những lần anh bỏ mặc vợ lo toan hết mọi chuyện trong nhà. Là một lần đưa đón như hôm nay vợ cũng phải năn nỉ vài ngày anh mới đồng ý. Là những vô tâm hoàn toàn trái ngược với quá khứ
Sơn không hề để tâm suốt 7 năm qua vợ mình đã tần tiện chắt chiu thế nào. Tất cả cũng chỉ vì gia đình anh đã từng trải qua sóng gió đến mức khổ sở chật vật. Dù bây giờ mọi chuyện đã ổn định nhưng Liên vẫn chưa một lần chi tiêu gì cho bản thân. Mặc cho từng bộ đồ anh khoác trên người, đôi giày anh đang mang đều là vợ lựa chọn kỹ càng, anh một lần cũng chưa để ý rằng trong tủ đồ của vợ có những gì. Anh cũng không thắc mắc tại sao trước ngày họp lớp vợ cứ mở tủ rồi lại đóng lại trầm ngâm mãi. Anh đã không đủ yêu thương để nhận ra…
Sơn vẫn trầm ngâm một lúc lâu trước khi bước vào nhà. Liên tỏ ra bối rối
- Hôm nay có phải em làm anh mất mặt không?
Nói rồi Liên cúi đầu vuốt vuốt bộ váy cũ kỹ của mình. Sơn thấy tim mình co thắt. Tự dưng anh lại muốn ôm vợ, như những cái ôm đã lâu lắm rồi anh không dành cho cô từ thuở hai đứa còn yêu nhau
- Chính anh mới là người làm em mất mặt. Vợ ơi, em vất vả rồi. Từ nay, sẽ không thế nữa.
Liên tỏ vẻ không hiểu, nhưng cứ bị Sơn ôm ghì lấy nên cũng chẳng nói được gì. Sơn tự nhủ, cô không cần hiểu, chỉ cần anh nhận ra là đủ rồi. Và cũng thật may mắn vì Sơn đã nhận ra điều ấy, trước khi quá muộn.
…
Các ông chồng à, đừng quên rằng người vợ bên cạnh các anh ngày hôm nay chính là người các anh đã từng đắm say. Cô ấy đã từng xinh đẹp, quyến rũ khi vẫn chưa làm vợ các anh. Cô ấy chấp nhận đánh đổi nhan sắc và cả tuổi thanh xuân để cho các anh một gia đình đúng nghĩa. Đừng quên rằng vì các anh mà cô ấy trở nên “xập xệ” như lời các anh nói. Để rồi các anh lại thiết tha với những điều đẹp đẽ ngoài kia mà bỏ mặc cô ấy. Như vậy có công bằng không?
Hãy nhớ rằng, bản lĩnh của một người đàn ông không phải là có bao nhiêu tiền tài hay bồ bịch xinh đẹp. Mà đó chính là cách họ khiến người vợ đi cạnh mình xinh đẹp và hạnh phúc như thế nào. Nhớ nhé, các ông chồng!
Theo GĐVN
Bạn bè chồng tới nhà chơi, vô tình lúc ăn cơm tôi cúi xuống nhặt đũa và phát hiện
Tôi và Lâm làm đám cưới trước sự chứng kiến và chúc phúc của hai bên họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp. Ai cũng nói Lâm may mắn khi lấy được người vợ như tôi. Lâm chẳng đẹp trai, giàu có gì cho cam, anh thậm chí còn kém xa nhiều người đàn ông từng theo đuổi tôi. Nhưng anh lại thể hiện tình yêu với tôi chân thành nhất.
Vì tôi, Lâm hứa từ bỏ hết mọi thói quen xấu. Anh đã cai thuốc chỉ vì tôi nói không ngửi được mùi thuốc lá. Tôi cứ tưởng yêu người đàn ông luôn yêu thương chăm sóc mình sẽ thấy an toàn và an tâm vì thế tôi đã gật đầu khi Lâm cầu hôn.
ảnh minh họa
Lấy nhau về tôi mới biết hôn nhân không như mơ. Lâm bắt đầu bộc lộ hết những cái xấu mà trước đây anh ta đã cố tình che giấu để lấy được lòng tin của tôi. Anh không chỉ hút thuốc mà còn cờ bạc, rượu chè. Nhiều lần chán nản, tôi đã từng nghĩ tới việc ly hôn, nhưng mẹ đẻ tôi nói, giờ tôi đã mang thai chẳng lẽ muốn con sinh ra không có được gia đình trọn vẹn. Nghe lời mẹ tôi đành nuốt nước mắt vào trong và tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này.
Tôi đã tự động viên mình phải cố gắng vì anh sẽ thay đổi khi có con cái. Nhưng suốt thời gian mang bầu, chồng hôm nào cũng đi sớm về muộn. Anh tụ tập với hội bạn chè chén suốt ngày, rồi cờ bạc, đi bar... Nhiều đêm, nằm một mình mà nước mắt tôi cứ rơi. Cứ nghĩ tới chồng là tôi không còn muốn làm gì cả, đầu như muốn nổ tung. Cộng thêm việc thiếu thốn tiền bạc và sự lạnh lùng của anh, tôi không biết mình sẽ phải chịu đựng đến khi nào.
Thế rồi, một hôm anh uống say về, tôi và chồng lại to tiếng. Anh kéo tôi lăn từ trên giường xuống đất, không tiếc lời chửi bới, mạt sát và còn định đánh tôi. Ai ngờ lúc đó vì bị ngã xuống đất, bụng tôi đau kinh khủng, tôi chỉ còn biết ôm bụng khóc òa lên. May mà có mẹ chồng nghe tiếng cãi nhau ngó lên xem nhìn thấy mới vội vàng đưa tôi đi bệnh viện cấp cứu. Con trai tôi sinh non, may mắn là bé khỏe mạnh nếu không chắc tôi chết mất. Hôm đó, Lâm quỳ xuống giường bệnh của tôi xin lỗi, anh hứa từ giờ sẽ bỏ hết rượu chè, cờ bạc, làm một người chồng, người cha tốt. Tôi quyết định tha thứ và tin anh thêm một lần nữa.
Đúng là sau khi tôi xuất viện, chồng đã thay đổi hẳn. Anh không còn đi tụ tập, về khuya nữa, cũng chịu khó chăm sóc tôi và con. Tôi mừng lắm vì nghĩ cuối cùng gia đình cũng được êm ấm. Nào ngờ, bi kịch thực sự xảy ra khi con trai tôi mới được hơn 5 tháng tuổi.
Hôm đó, chồng mời rất nhiều bạn bè tới chơi. Ăn thì ít nhưng uống thì nhiều. Mới ngồi vào mâm một lúc thôi nhưng anh đã bắt đầu ngà ngà say. Tôi còn bận dỗ con ngủ nên cũng kệ anh, thôi thì có ngày vui cứ để anh thoải mái một hôm. Dỗ con trai ngủ xong, tôi ra bàn ăn tụ tập với mọi người. Vì bên cạnh chồng đã có một cô gái trẻ mà anh giới thiệu là em gái nuôi đang ngồi nên tôi chuyển qua ngồi phía đối diện với anh. Đang ăn thì tôi làm rơi một chiếc đũa xuống gầm bàn. Tôi bèn cúi xuống nhặt. Ai ngờ đập vào mắt là là hình ảnh bàn tay chồng đang đặt trên đùi em gái nuôi vuốt ve, họ đang làm cái trò gì vậy? Ngẩng mặt lên tôi thấy cô em gái đó cũng đang liếc nhìn mình ra vẻ thách thức. Dù giận phát điên tôi cũng cố nín nhịn xuống để không khiến chồng mất mặt.
Tàn buổi liên hoan, mọi người bắt đầu ra về, riêng cô gái kia thì nán lại cuối cùng. Chồng tôi say mèm đã vào phòng nằm trước. Cô em nuôi mở miệng đầu tiên:
- Em biết chị đã nhìn thấy, đúng, em và anh ấy đang yêu nhau, em mong chị sớm buông tha anh ấy để bọn em đến với nhau.
- Cô thật là loại không biết xấu hổ!
- Chẳng ngại nói cho chị, chồng chị chán chị lâu lắm rồi. Lần nào gặp em anh ý cũng thổ lộ biết bao tâm sự. Mà thôi, em cũng không muốn nói nhiều với chị làm gì, chị em mình khéo còn gặp nhau dài dài.
Nói xong, cô ta ra về, vừa đi vừa cười khoái chí, còn tôi thì hoàn toàn suy sụp. Thú thực khi nghe giọng điệu cong cớn của cô nhân tình tôi chỉ muốn lao vào đập cho cô ta một trận cho hả dạ. Nhưng nghĩ lại không phải tội lỗi bắt nguồn từ ông chồng quý hóa của tôi hay sao. Tôi lặng lẽ vào phòng thu dọn hết đồ đạc rồi bế con về nhà mẹ đẻ. Từ hôm đó chồng gọi điện, qua nhà tìm rất nhiều lần nhưng tôi đều không gặp. Tôi đã viết đơn ly dị gửi cho anh ta chờ ngày gặp nhau ở tòa. Tôi chịu đựng thế là quá đủ rồi, giờ tôi sẽ tiếp tục sống cuộc sống của mình và lo cho con. Còn loại chồng thế này, không có còn hơn.
Theo Webtretho
Một lần máy giặt bị hư, chồng phát hiện điều đau lòng không ngờ Thế là Quang lao vào giặt cho xong. Xả nước rồi Quang bắt tay vào giặt. Cũng chính lúc vò đồ thế này Quang mới giật mình, thấy có gì đó trong lòng khó chịu vô cùng. Hôm nay có một buổi tiệc mừng công của phòng Quang vì đã giành được một dự án béo bở. Mọi người ăn uống say xỉn...