Một lần trót dại, ngày nào tôi cũng canh cánh với nỗi lo mất vợ
“Trâu không uống nước đố ai đè được đầu trâu”, giờ chỉ biết tự trách mình. Tính vợ tôi hiểu, hiền lành, vị tha nhưng lại rất cực đoan trong chuyện tình cảm.
Tôi là một doanh nhân, 37 tuổi, vợ nhỏ hơn tôi một tuổi, là bác sĩ, đang công tác tại một bệnh viện lớn của thành phố. Chúng tôi cưới nhau được 10 năm, có hai con: một gái 9 tuổi và một trai 7 tuổi, cuộc sống rất hạnh phúc. Vợ tôi không đẹp rực rỡ nhưng xinh xắn, dịu dàng, lúc nào cũng nhỏ nhẹ. Em ít nói nhưng khi đã thân thiết rồi sẽ phát hiện ra em rất dí dỏm, chỉ vài câu nói có thể làm mọi người “cười té ghế”.
Em rất lạc quan và tràn đầy lòng thương người, lúc nào cũng biết suy nghĩ cho người khác. Em không phải người quá khéo léo trong giao tiếp nhưng mọi người luôn bị thu hút vì sự chân thật và hiền lành. Em là bác sĩ giỏi , rất chăm chỉ học hỏi. Bệnh nhân rất quý em, họ thường đến nhà tôi sau khi khỏi bệnh, cám ơn rối rít và tặng quà, đôi khi chỉ là những đặc sản quê nhà hay con gà, con cá… Nói thật, thu nhập của em chỉ bằng 1/20 tôi nhưng tôi rất hãnh diện vì có người vợ như em.
Em rất lạc quan và tràn đầy lòng thương người, lúc nào cũng biết suy nghĩ cho người khác (ảnh minh họa)
Mẹ tôi nổi tiếng khó tính, lại chỉ có mình tôi, vậy mà em về làm dâu chỉ một thời gian ngắn mẹ tôi “mê” em ngay, đi đâu cũng khoe con dâu. Bây giờ em đi công tác vài ngày là mẹ trông đứng trông ngồi. Em chăm sóc và dạy con rất tuyệt, chúng ngoan ngoãn, học giỏi, tự lập, lúc nào cũng vui tươi và bắt đầu có nét hài hước giống em. Nhà tôi luôn tràn ngập tiếng cười. Em là chỗ dựa tinh thần cho tôi trong cuộc sống hỗn tạp, trong thương trường như chiến trường này. Bên em tôi thấy bình yên và thanh thản.
Video đang HOT
Tôi rất yêu em, nể em và tự hào khi có em là vợ. Vậy mà giờ một tay tôi sắp sửa phá hỏng mọi thứ. Cách đây hai tuần, trong một lần đi công tác, sau khi uống rượu say tôi đã lên giường với cô trợ lý. Cô ấy bằng tuổi vợ tôi, đẹp, đã ly dị chồng và khá thoáng. Cô này đã làm việc với tôi ba năm nay, rất giỏi giao tiếp, uống rượu không biết say, luôn là người hỗ trợ tôi khi tiếp khách. Tôi không hề có chút tình cảm nào với cô ấy, thậm chí còn hơi coi thường.
Hôm đó, tôi không thể đổ là say rượu không biết gì nhưng thật sự không hiểu nổi tại sao lại để cô ấy đưa về phòng và không kiềm chế như thế. Sáng hôm sau, khi hoàn toàn tỉnh táo, tôi muốn phát điên. Từ khi yêu và cưới vợ đến nay, tôi chỉ có một người phụ nữ duy nhất là vợ. Tuy vợ tôi rất rụt rè, không hề có chút “kỹ thuật” gì nhưng tôi hoàn toàn thỏa mãn với vợ. Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, tôi đã gặp nhiều cô trẻ đẹp hơn, quyến rũ hơn vợ nhưng không hề xao lòng. Vậy mà lần này tôi lại sa ngã…
Sáng nay cô ấy báo là đã hai vạch, quá sớm để đi bệnh viện siêu âm nhưng chắc chắn có thai vì đã cố tình canh ngày. Cô ấy nói yêu tôi từ lâu, muốn có con với tôi, không cần tiền bạc, không cần tôi bỏ vợ, không để vợ tôi biết, chỉ cần ở bên cạnh tôi và có con là đủ. Cô ấy tuyệt đối không phá thai, cũng không nghỉ làm. Nếu tôi ép, cô ấy sẽ đi gặp vợ tôi. Nếu tôi nghi ngờ, sinh ra sẽ cho em bé đi thử DNA. Lúc này tôi biết mình đã sập bẫy.
“Trâu không uống nước đố ai đè được đầu trâu”, giờ chỉ biết tự trách mình. Tôi không sợ tai tiếng nhưng rất sợ mất vợ. Tính em tôi rất rõ, hiền lành, vị tha nhưng lại rất cực đoan trong chuyện tình cảm. Trước tôi, em đã có người yêu, hai người đính hôn chờ em ra trường sẽ cưới. Khi phát hiện ra anh chàng bác sĩ đó có quan hệ với một cô trình dược viên, em lập tức cắt đứt mặc cho anh ta khóc lóc van xin, gia đình hai bên khuyên nhủ (mẹ của hai người là bạn học). Lúc đó tôi là bạn của anh họ em, chứng kiến em đau đớn, gầy sọp đi nhưng vẫn cương quyết. Tôi thấy mà xót xa cho em.
Sau này khi yêu em, tôi luôn hứa với lòng sẽ không bao giờ làm em khổ nữa. Vậy mà giờ lại xảy ra chuyện này. Em đến với tôi trinh nguyên trong đêm tân hôn và đến giờ vẫn quan niệm chuyện ấy là thiêng liêng, chỉ có thể xảy ra giữa vợ chồng yêu thương nhau. Em đã vài lần nhắc nhở: “Em tin tưởng anh, không bao giờ quản lý hay ghen tuông. Đừng bao giờ để em phát hiện ra anh làm chuyện có lỗi với em dù chỉ một lần, em sẽ không bao giờ tha thứ”. Bình thường em rất nhẹ nhàng, ít khi tuyên bố điều gì nhưng đã nói là như đinh đóng cột.
Giờ em mà biết chuyện tôi đã làm, lại thêm cái thai thì sẽ ra sao? Tôi không tin lắm cái thai là của mình nhưng nếu đúng thì sao? Làm sao giải thích với em? Làm sao em tin tôi không hề có quan hệ tình cảm và chỉ có một đêm đó? Nói tôi bị gài ư? Giống trong tiểu thuyết hơn là thực. Tôi, một người đàn ông 38 tuổi đời, luôn tự tin vào bản lĩnh, sự thành đạt và từng trải của mình, giờ quay cuồng trong hối hận và lo sợ mới thấy mình kém cỏi đến mức nào.
Nói thật, từ hôm xảy ra chuyện đến nay tôi không dám gần gũi vợ, phần cảm giác tội lỗi, phần sợ lây bệnh cho vợ. Tôi không biết mình có sạch sẽ không, nếu lây bệnh cho em thì tội lỗi tôi càng chồng chất. Em là người cực kỳ thông minh và nhạy cảm, tôi biết khó giấu được lâu nhưng thú nhận là đồng nghĩa với “đâm” em một dao, là làm em đau khổ, là tôi sẽ mất em… Cuộc sống không có em và các con, tôi sống làm sao? Tôi phải làm gì đây?
Theo NgoiSao
"Bố ơi, mẹ đã chết rồi..."
Cúi xuống nhìn ánh mắt trong veo của con khi nói câu đó mà lòng người bố, người chồng vừa mất vợ là tôi đây đau thắt.
Năm nay tôi mới 27 tuổi. Tôi lấy em, vợ của tôi, khi chúng tôi vừa tròn 22. Em và tôi là mối tình đầu của nhau, chúng tôi quyết định làm đám cưới vì khi đó em mang bầu nhưng không vì thế mà tình cảm của tôi dành em ít đi. Thậm chí tôi còn yêu em nhiều hơn cả thủa ban đầu vì nhờ em mà tôi có đứa con trai kháu khỉnh và rất đẹp trai.
Tôi đã vô cùng hạnh phúc khi em cho tôi một cậu con trai kháu khỉnh. (Ảnh minh họa)
Cuộc sống của chúng tôi lẽ ra sẽ là những ngày êm đềm hạnh phúc vì không phải lo tài chính hay công việc. Cũng may mắn vì ra trường cả hai vợ chồng đều được làm đúng chuyên ngành với thu nhập ổn định. Chúng tôi đã có 3 năm đầu thật vui vẻ bên nhau. Niềm hạnh phúc ngày đó với tôi là tan làm về được nhìn thấy vợ con, cả gia đình an nhiên bên nhau.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, tới năm thứ tư vợ chồng bên nhau thì vợ tôi bắt đầu mệt mỏi, chán ăn và hay bị ho về đêm. Lúc đầu vẫn nghĩ do vợ làm việc quá sức và sức khỏe vốn không tốt nên tôi khuyên em nghỉ ngơi, cắt thuốc nam về uống để bồi bổ sức khỏe. Thế nhưng 3 tháng sau bệnh tình của em ngày càng nặng hơn, cơ thể dường như không hấp thụ được nên em ngày càng gầy. Chỉ trong một thời gian ngắn em sút đến 5 kg. Nhìn em mà người làm chồng như tôi xót xa.
Tôi tạm gác mọi công việc để đưa em đi khám, điều kỳ lạ là đi tới đâu cũng không xác định được bệnh của em rốt cuộc là bệnh gì, các bác sỹ chỉ kết luận là các cơ quan của em là phổi, tim, gan đều đang mất dần chức năng, nếu chữa thì sẽ chữa từng cơ quan để giảm đau cho em nhưng nếu may mắn thì em chỉ sống được thêm 3 năm nữa. Nghe điều này mà tôi ngã quỵ tại bệnh viện, tôi không nói với em, vẫn nén lòng động viên em cố gắng với hy vọng tin vào những điều kỳ diệu mà báo chí vẫn đề cập hàng ngày.
Tôi bên em và biết em cảm nhận được tình hình sức khỏe của mình, em quan tâm và bên tôi, bên con nhiều hơn, nói nhiều hơn về những điều mà em dự định, về tương lai của con và tôi. Nhìn em cố gắng uống thuốc hàng ngày và cơ thể ngày càng héo mòn của em mà tôi thấy mình bất lực. Cả nhà tôi lo chạy chữa cho em, từ thuốc nam tới thuốc tây mà cơ thể em cứ ngày càng kiệt quệ, em không hấp thụ được bất kỳ chất dinh dưỡng nào nên em cứ xuống cân, có tháng xuống hẳn 2 cân mà tôi không có cách nào khác là cứ nhìn em như thế. Có những buổi tối nhìn em nén đau nói chuyện với con mà nước mắt tôi rơi lúc nào không biết.
Em chống chọi với bệnh của mình được hơn 1 năm, vào tháng 3 năm nay em đã phải ngồi xe lăn, mọi sinh hoạt cá nhân của em tôi đều làm giúp nhưng tôi vẫn nuôi hy vọng. Vào thời gian đó không phải tôi động viên em nữa mà là em động viên tôi về niềm tin cuộc sống, rằng tôi mới có 27 tuổi và cuộc sống tương lai của Bảo An - con trai chúng tôi. Ngày qua ngày như thế, người vợ xinh đẹp của tôi giờ chỉ còn da bọc xương, và tôi nhận ra rằng đã rất lâu rồi em không còn soi gương nữa.
Và em ra đi, vào một ngày mưa giữa tháng 6, buổi sáng trước đó tôi đưa em đi cân thì em chỉ còn 35 kg... Tôi ôm con trai đứng trước bàn thờ của vợ và tự hứa với em rằng, tôi sẽ làm tất cả để con trai của em và tôi nhất định sẽ trưởng thành theo cách tốt nhất như em đã luôn cố gắng.
Theo Khampha
Trót dại "quan hệ" với bạn của người yêu Chúng tôi yêu nhau được khoảng 1 năm thì xuất hiện một người bạn của Trường từ trên Sài Gòn về đây học. Anh ấy tên là Thảo. Biết tôi yêu Trường song Thảo vẫn ngỏ ý làm quen tôi, ngày nào anh cũng viết thư bày tỏ tình cảm, tôi biết là sai nhưng hình như trong lòng vẫn nhen lên cảm...