Một lần thử làm chồng
Sau những ngày thử thách với vai trò trụ cột gia đình tôi càng hiểu và yêu chồng hơn. Không phải ngẫu nhiên, người đàn ông mang vác trọng trách thuyền trưởng của gia đình.
Tôi cũng như rất nhiều người phụ nữ khác thường kêu ca và than phiền về sự vất vả, mệt nhọc của mình khi phải làm rất nhiều việc cùng lúc trong gia đình. Cùng chồng quản lý doanh nghiệp tư nhân của gia đình, lo việc gia đình, chăm sóc con cái… Dù đôi lúc chồng tôi cũng tham gia phụ giúp nhưng tôi thấy vẫn bất công vì mỗi khi từ nơi làm về, trong khi tôi cơm nước, nhà cửa, con cái thì anh đắm mình trước màn hình vi tính, ngồi lỳ trong phòng làm việc chỉ chờ đến giờ ăn. Tệ hơn nữa là anh hay về nhà sau bữa ăn tối với nồng nặc mùi rượu, còn tôi quá bận bịu tới mức không có thời gian để hội họp bạn bè, chăm sóc bản thân.
Vợ chồng tôi có một công ty kinh doanh vận tải tại Hà Nội, địa bàn hoạt động khá rộng. Anh là giám đốc, còn tôi chỉ là nhân viên quản lý một bộ phận nhỏ. Vẫn biết công việc của anh có phần áp lực hơn nhưng với hàng núi việc nhà mà anh chỉ đảm nhận việc đưa đón hai con đi học là quá nhẹ nhàng. Chẳng những vậy, nhiều khi anh còn cáu gắt tôi một cách vô cớ. Thời gian anh dành cho con cái cũng ít, ngay cả chuyện vợ chồng cũng rất thất thường khiến tôi không thể vừa lòng.
Ảnh minh họa
Tôi quyết định tự tìm công bằng cho mình bằng một ý tưởng táo bạo và đòi chồng thực hiện bằng được, đó là đổi vị trí của vợ chồng trong một thời gian. Tức là, tôi sẽ chịu trách nhiệm điều hành công việc của doanh nghiệp như anh đang làm, tất nhiên vẫn có sự hỗ trợ của anh, kiêm thêm việc đón con.
Còn anh, tất nhiên sẽ làm 1 nhân viên như tôi cùng với đó là đảm nhận tất cả việc nhà còn lại mà không có sự trợ giúp của tôi. Tôi hoàn toàn tự tin mình có thể làm được vì việc ở doanh nghiệp tôi nắm rõ và đã cùng chồng làm trong khoảng thời gian khá dài. Việc hoán đổi vị trí này không chỉ để chứng tỏ khả năng của tôi mà còn để cho chồng thấy sự vất vả, hy sinh của tôi để anh có thể thông cảm và chia sẻ cùng. Chồng tôi sau hồi suy nghĩ lưỡng lự cũng gật đầu đồng ý nhưng không khỏi ái ngại. Tôi mừng thầm trong lòng và lên kế hoạch cho những ngày đầu tiên “làm chồng”.
Những ngày đầu, đúng như thỏa thuận, anh dậy sớm nấu ăn sáng cho cả nhà, chuẩn bị cho vợ và con để đi học. Tôi chỉ việc dậy ăn sáng và đưa con đi học, sau đó đến công ty bỏ mặc anh loay hoay với chuyện chợ búa, bếp núc vốn chẳng bao giờ làm lại càng thêm vụng về. Ngồi vào vị trí của anh, tôi chẳng thấy có gì khó khăn để anh phải đi sớm về muộn, thức đêm khuya hay suy nghĩ gì nhiều. Nắm chắc phần thắng trong bụng sẽ thay đổi được chồng sau đợt này, tôi đem kể với mấy người bạn. Bọn họ ủng hộ tôi thấy rõ và dự định sẽ bắt chước tôi để “điều chỉnh” lại chồng.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tuần tiếp theo đến, nhưng hình như chồng tôi ngày càng đảm đang hơn với vai trò của mình và rất vui vẻ làm việc nhà, thậm chí còn tranh cả phần đón con của tôi. Cảm giác như anh làm tất cả các công việc một cách rất nhẹ nhàng, nhàn nhã. Còn tôi lại bắt đầu choáng với những núi công việc ập đến bất ngờ. Nào là đi tiếp đối tác, ký hợp đồng, tham gia các buổi tiệc tùng khiến tôi về muộn, thậm chí say khướt vì trước giờ tôi ít uống rượu. Rồi giải quyết những sự cố xảy ra như tai nạn vận tải, lỡ hẹn với khách hàng phải hủy hợp đồng dẫn đến tổn thất, tìm đối tác mới và mở rộng thị trường…
Tóm lại đó là những công việc tôi đã từng biết đến nhưng không biết nó lại áp lực như thế này. Đặc biệt trước tình hình kinh tế khó khăn chung, vấn đề làm ăn và cạnh tranh cũng rất khó khăn. Tôi phải cùng lúc lo ổn định kinh doanh và đảm bảo lương cho hàng trăm nhân viên. Tôi bắt đầu dày lịch làm việc mỗi ngày, đến thời gian nói chuyện với con cũng khó, cũng không có ham muốn chuyện chăn gối. Đã thế, những công việc lớn nhỏ bên nội, bên ngoại cũng đều đến tay tôi khi tôi đang là “chồng”.
Có lẽ là phụ nữ nên tôi không đủ bản lĩnh và sức khỏe để chèo chống cũng như gánh vác được khối lượng công việc dày đặc. Đầu tôi lúc nào cũng nặng nề những công việc, những áp lực khiến tôi căng thẳng rồi trở nên khó tính, cáu bẳn với mọi người xung quanh. Nhưng điều đáng nói là chồng tôi biết rõ những khó khăn và những gì tôi đang phải đối mặt nhưng không mảy may có ý định dừng “cuộc thử nghiệm” của tôi lại. Tôi vì sĩ diện bản thân không thể tự mình nói ra lời “đầu hàng”.
Ngước nhìn đồng hồ chỉ 10 giờ đêm, ba bố con đang nằm ngủ ngon lành bên nhau, còn tôi lại lặng lẽ ôm máy tính sang phòng làm việc mà thấy mệt mỏi vô cùng, có lẽ đã tuần nay tôi chưa có giấc ngủ ngon khiến tôi thèm khát trở về vai trò người vợ như trước đây.
Thiếp đi vì mệt mỏi và thèm ngủ, tôi nhìn thấy người chồng đang phải đi tiếp đối tác, khách hàng và say khướt mỗi khi về khuya cũng chẳng sung sướng gì. Tôi hiểu những lần anh vội vã đi sớm về khuya là bởi hàng núi công việc vây quanh anh cần giải quyết. Những giờ dài ôm máy tính trong phòng làm việc cũng không phải giải trí mà để lo cơm áo cho cả gia đình và hàng trăm nhân viên cùng những gánh nặng của người đàn ông trong gia đình đã làm anh già đi rất nhiều. Và điều làm tôi rơi lệ là nỗi buồn khi không có nhiều thời gian dành cho vợ con và nhận lại sự lạnh lùng của người vợ…
Bất giác tôi thấy một hơi ấm cuộn khắp cơ thể, một bàn tay nhấc bổng tôi khỏi phòng làm việc. Sự êm ái của một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi giúp tôi chìm trong giấc ngủ say sưa hơn bao giờ hết. Hóa ra, chồng vẫn luôn theo tôi, quan tâm tôi dù tôi ở vị trí nào đi chăng nữa. Có lẽ điều mà tôi nhận được sau “thí nghiệm” của mình không phải sự thay đổi từ người chồng mà chính là sự đổi thay của chính bản thân và cảm nhận được sự vất vả cũng như trách nhiệm của chồng.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ say, tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn sáng thật ngon cho gia đình thân yêu của mình và bắt đầu với vai trò một người vợ, người mẹ hiền đúng nghĩa!
Theo giadinhvietnam.com
Mẹ chê vợ lười chảy thây đòi "thay dâu", con trai báo 1 tin bà vội quay sang nịnh nọt
Tôi nghe mẹ chồng nói 1 tràng mà choáng váng hết cả người. Hẳn bà đã "ngứa mắt" tôi từ lâu rồi nhưng giờ mới "bùng nổ". Tôi đang không biết nói gì cho phải thì chồng tôi lại là người lên tiếng trước.
Tôi và chồng đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố học tập rồi ở lại lập nghiệp. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đến nay đã bước sang năm thứ 6. Tôi và anh có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh lắm. Cuộc sống đi lên từ 2 bàn tay trắng khó khăn và gian nan thế nào chắc mọi người cũng hiểu. Năm ngoái chúng tôi vừa mua được căn hộ 1,5 tỷ làm chỗ an cư lâu dài. Đó là thành quả sau nhiều năm cố gắng phấn đấu của vợ chồng tôi.
Hai tháng trước mẹ chồng tôi bị bệnh, phải nằm viện cả nửa tháng. Dù bà đã xuất viện về nhà nhưng sức khỏe bà suy sút nhiều. Bà vẫn luôn lủi thủi một mình ở quê vì bố chồng tôi mất đã lâu, chị và em gái chồng đều lập gia đình cả rồi. Chồng tôi ngỏ ý muốn đón bà lên ở cùng, tôi cũng vui vẻ đồng ý.
Chồng tôi ngỏ ý muốn đón bà lên ở cùng, tôi cũng vui vẻ đồng ý. (Ảnh minh họa)
Bà lên ở cùng, thú thật tôi muốn làm dâu hiền dâu thảo lắm. Nhưng khổ nỗi công việc của tôi bận rộn quá, sáng đi sớm, tối mịt mờ mới thò mặt về tới nhà. Đến con trai còn phải chồng đón về, tắm rửa, cho ăn. Thường 9 giờ tối tôi mới có mặt ở nhà, sau khi mọi người đã ăn tối xong xuôi.
Ban đầu không thấy mẹ chồng nói gì nên tôi thầm yên tâm. Nào ngờ được đúng 1 tháng sau, bà không hề báo trước đòi họp gia đình. Rồi trước mặt cả hai vợ chồng tôi, bà tuyên bố thế này:
- Cả tháng nay tôi không nói gì vì tôi muốn quan sát thêm và đợi chị tự sửa đổi. Nhưng tôi nhận ra chị chẳng hề có ý thức gì cả. Chị đi sớm về muộn, để mặc nhà cửa, con cái cho chồng lo, thậm chí chị còn chưa tự mình vào bếp lần nào. Cuối tuần được nghỉ cũng không dọn dẹp mà lăn ra ngủ. Tôi không hiểu chị làm vương làm tướng gì mà bận như vậy. Từ đó tôi có thể kết luận rằng chị quá lười, chỉ giỏi bắt nạt chồng. Còn con trai tôi hiền quá, nhu nhược đến ngu muội mới để chị đè đầu cưỡi cổ như vậy.
Có mặt tôi ở đây mà chị cũng đâu thèm nể nang gì chứng tỏ chị mặt dày, bố láo thế nào rồi đấy. Tôi tuyên bố không chấp nhận chị là con dâu nữa, để con trai tôi lấy vợ mới, tôi có dâu khác. Còn thằng T. (tên chồng tôi) mày nhất định muốn hầu hạ, đội vợ lên đầu thì tốt nhất đừng có người mẹ này nữa!
Tôi nghe mẹ chồng nói 1 tràng mà choáng váng hết cả người. Hẳn bà đã "ngứa mắt" tôi từ lâu rồi nhưng giờ mới "bùng nổ". Tôi đang không biết nói gì cho phải thì chồng tôi lại là người lên tiếng trước. Anh thở dài, nhẹ nhàng nói với mẹ mình:
- Mẹ à, thật sự công việc của vợ con bận như thế đấy chứ không phải vợ con lười đâu. Con cũng quên chưa nói với mẹ, căn nhà này đều là tiền của cô ấy làm ra mua cả. Chứ lương con 6 triệu, ăn sáng với tiêu vặt và gửi về biếu mẹ sợ còn thiếu. Kinh tế trong nhà chủ yếu do vợ con lo liệu, con kém cỏi chẳng gánh vác được gì đành cố gắng lo việc nhà cho vợ yên tâm phấn đấu vậy. Vợ con cũng vất vả lắm, chẳng sung sướng gì đâu, mong mẹ thông cảm cho cô ấy.
Nào ngờ được đúng 1 tháng sau, bà không hề báo trước đòi họp gia đình. (Ảnh minh họa)
Tôi nghe chồng nói vội quay sang nhìn anh cảm kích. Nhưng buồn cười nhất là thái độ của mẹ chồng tôi. Sau khi "tiêu hóa" xong mớ thông tin con trai vừa cung cấp bà lập tức xin lỗi tôi rối rít, thái độ biến đổi chẳng khác "tắc kè hoa" là mấy. Rồi còn trách chúng tôi không nói rõ ngay từ đầu, chứ theo lẽ thường ai chẳng nghĩ là "đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm".
Quả thực tôi cũng vì sĩ diện của chồng nên không nói gì ra ngoài bao giờ, để mặc mọi người tự nghĩ rằng chồng tôi làm ra tiền mua nhà. Mẹ chồng có hiểu lầm cũng là điều bình thường.
Từ sau cái tối họp gia đình đó, mẹ chồng thay đổi hẳn thái độ với tôi. Bà chăm con, cơm nước, việc nhà cho tôi đâu ra đấy. Tôi đi làm về muộn bà còn hâm nóng thức ăn, chuẩn bị sẵn nước tắm cho tôi, cuối tuần thì để tôi thoải mái ngủ nghỉ. Tôi không trách bà nịnh nọt gì mình cả, vì tôi hiểu con người ai cũng phải có giá trị nhất định mới mong người khác tôn trọng được.
Theo D.T/Khám phá
Nghề khó nhất trên đời chính là: Làm vợ Làm vợ khó lắm, phải đâu chuyện đùa, chẳng biết làm thế nào để vừa lòng trăm cái miệng trong thiên hạ nữa. Cái gì cũng là lỗi của vợ: 1. Vợ ra mắt nhà chồng bằng việc vào bếp. Chồng ra mắt nhà vợ bằng việc "phải" ăn uống no say. 2. Vợ về nhà chồng phải "tự nhiên như ruồi", lao...