Một lần sa ngã, tôi đã mất quá nhiều!
Vợ chồng tôi kết hôn vì tình yêu nhưng cuộc sống với nhiều lo toan đã đẩy chúng tôi ngày càng xa nhau.
Do chúng tôi đều xuất thân nghèo khó nên làm giàu là khát vọng lớn nhất của chồng tôi. Công việc và tiền trở thành mục đích và lẽ sống của anh.
Anh làm việc như điên. Vừa làm kế toán cho một công ty nước ngoài, anh vừa nhận thêm sổ sách về làm thêm. Tích lũy được ít vốn, anh hùn với người bạn mở công ty kinh doanh linh kiện máy tính. Mối bận tâm lớn nhất của anh là đi tìm đối tác, kiếm khách hàng và không thiếu những… cuộc nhậu. Ngày nào anh cũng về nhà sau 10 giờ đêm, không nồng nặc mùi rượu thì cũng đầy mệt mỏi, căng thẳng.
Chúng tôi chỉ nói được với nhau dăm câu, đại loại “Anh ăn cơm chưa? Công việc hôm nay có tốt không?…” là anh đã than mệt cần yên tĩnh hoặc chìm vào giấc ngủ. Có những lúc tôi gặp chuyện không vui ở công ty nhưng không thể chia sẻ cùng chồng như lúc trước được. Tôi cô đơn, trống trải, thèm nghe những lời yêu thương, một vòng tay ấm áp, một nụ hôn nhẹ lên trán của chồng như ngày xưa. Ngay cả chuyện vợ chồng, anh cũng “đánh nhanh rút gọn”, chẳng màng đến cảm xúc của tôi.
Chuyện buồn của tôi không qua mắt được một cậu đồng nghiệp trẻ hơn tôi hai tuổi. “ Sao dạo này chị ít cười nói, làm phòng mình cũng buồn theo? Trông chị buồn quá, có chuyện không vui hả chị? Mắt chị thâm quầng, chị bị mất ngủ phải không? …”. Những câu hỏi đầy quan tâm ấy đã khiến tôi cảm thấy như được an ủi, chia sẻ phần nào. Tôi dần mở lòng, kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện. Mỗi lần như thế, cậu ấy lắng nghe rất chân thành và luôn tỏ thái độ đồng cảm làm tôi thấy mình đỡ trống trải. Thế là chẳng biết từ lúc nào tôi có nhu cầu tâm sự với cậu ấy, không gặp là tôi thấy buồn buồn, nhớ nhớ. Cậu ấy cũng vậy. Sự đam mê công việc, sự hờ hững của chồng càng lúc càng đẩy tôi đến gần cậu ấy hơn và chúng tôi đã vượt qua giới hạn.
Dù không cố ý để xảy ra chuyện đó, nhưng tôi biết mình đã mang tội “ngoại tình” và đeo nặng mặc cảm tội lỗi. Tôi sợ phải đối diện với chồng, đâm ra sợ chồng yêu thương. Lúc đó, tôi có ý nghĩ điên rồ là ước gì chồng tôi cục cằn, thô lỗ hay vô trách nhiệm với gia đình thì tôi đỡ áy náy hơn. Đằng này, anh vẫn là một người cần mẫn, kiếm tiền để vun vén cho gia đình. Cứ thế, tôi luôn phải sống trong sự phập phồng, hoang mang sợ chồng phát hiện và sự mặc cảm của một người đàn bà hư hỏng.
Video đang HOT
Những áp lực này khiến tôi trở nên cáu gắt, vui buồn bất thường nên gia đình thỉnh thoảng lại xảy ra xung đột. Chồng tôi cứ tưởng ở công ty tôi xảy ra chuyện nên anh an ủi, động viên tôi cố gắng vượt qua. Chồng càng qua tâm, tôi lại càng thấy mình có lỗi và cuộc sống êm ấm của gia đình tôi đã không thể như trước kia được. Đã nhiều lần tôi muốn thú tội với chồng nhưng không dám nói ra. Tôi sợ anh không bỏ qua, đòi ly hôn, trong khi tôi vẫn rất yêu anh.
Chỉ một lần sa ngã, tôi mất mát quá nhiều thứ, phải chịu cái án treo lơ lửng trên đầu. Quan trọng hơn, sự tự tin, lòng tự tôn của tôi cũng đã biến mất.
“Ngoại tình” là cụm từ mà tôi tin rằng tất cả – dù đàn ông hay phụ nữ, dù vợ chồng mới cưới hay đã đi gần hết đời người đều ghét, bởi nó chà đạp, phản bội lại tình yêu, lòng tin của vợ chồng dành cho nhau. Vì lẽ đó, mặc nhiên ngoại tình được xem là kẻ thù số một của hôn nhân. Tôi chỉ mong đừng ai vì một chút xao lòng mà phải trả giá bằng cái “án treo” như tôi.
Theo VNE
Mẹ chồng chi chục triệu đồng 'đốt vía' con dâu
Lấy chồng 3 năm, tôi chưa sinh được con. Mẹ chồng lúc nào cũng cau có khó chịu với tôi. Dù tôi không làm gì mẹ tôi cũng nói không ra gì cả. Mẹ tìm mọi cớ để nói tôi, cáu gắt với tôi và bắt tôi làm đủ thứ việc.
Từ một người con dâu tôi trở thành một cô giúp việc chuyên nghiệp trong nhà. Việc gì cũng tới tay tôi, không làm thì không xong với mẹ chồng. Vì mẹ coi chuyện tôi không sinh được con là cái tội.
Mẹ cũng không cần biết nguyên nhân là do ai, chỉ cần người ta đồn là tôi không biết đẻ, thế là mẹ bắt đầu trở mặt với tôi. Thật ra, câu chuyện này tôi cũng không rõ nguyên nhân là do ai, hay do hai vợ chồng tôi không hợp nhau, không thể có con. Khám xét thì bác sĩ phán là hiếm muộn, cả hai cùng vậy. Nên tôi cũng không biết, nguyên nhân là do mình hay do người khác.
Cứ như thế tôi từng ngày mong ngóng có đứa con, suốt 3 năm trời tôi sống trong hi vọng và rồi lại tuyệt vọng. Có lúc tôi muốn bỏ cuộc khỏi gia đình này nhưng chuyện bỏ chồng không giống như bỏ một món đồ không cần dùng tới. Tôi thương chồng, muốn được có anh ở bên, muốn được bên anh, được yêu thương anh nên không đành lòng bỏ. Anh cũng chịu áp lực từ gia đình nhiều lắm, chỉ là anh thương tôi nên không muốn than vãn.
Có lẽ, chuyện của tôi cũng nhiều người gặp phải nhưng họ cũng từ bỏ gia đình này từ lâu rồi, không kiên trì được như tôi nhất là khi tôi bị đối xử giống như người ngoài hành tinh vậy. Tôi thương chồng, anh cũng thương tôi, nguyên nhân chỉ có thể là đây khi tôi tiếp tục cuộc sống này.
Ảnh minh họa
Nhưng thời gian gần đây, chồng không cho tôi có được cảm giác thoải mái như trước nữa. Anh bắt đầu nghe lời bố mẹ. Vì mẹ anh bảo, nhiều trường hợp không hợp nhau, lấy vợ khác, người ta có thể có điều kiện sinh con, đẻ cái. Mẹ anh động viên anh từ bỏ tình yêu này, từ bỏ vợ chồng, hôn nhân, để có thể tiến tới một cuộc hôn nhân khác, biết đâu có hi vọng...
Thời gian đó, anh thay đổi hoàn toàn thái độ. Từ một người chồng yêu vợ, chăm vợ chu đáo, anh trở nên lạnh lùng. Có lẽ, cách duy nhất anh làm được là lãnh cảm với tôi, để tôi dần chán và chủ động rời xa anh chứ không phải là anh không còn yêu tôi nữa.
Thú thực, một người chồng như anh, với tôi, đó là một điều may mắn. Dù bây giờ anh thay lòng nhưng tôi không bận tâm. Tôi cũng muốn giải thoát cho anh nếu như anh không còn muốn giữ tôi ở bên cạnh nữa. Dù sao, có thể tôi ra đi sẽ là đường tốt cho anh.
Thế mà, khi tôi quyết định ra đi, mẹ anh không một lời phàn nàn. Bà còn dở giọng nói tôi này kia, bà còn bảo động viên tôi lấy người khác rồi sẽ có con, rồi con trai bà cũng sẽ sinh được con. Như thế là gọn gàng, là tốt cho cả hai người. Đôi khi tình yêu là phải hi sinh vì nhau, sự hi sinh ấy biết đâu lại tốt. Nghe mẹ nói mà tôi buồn hết cõi lòng. Dù sao thì tôi cũng tính chuyện ra đi, trả lại thế giới này cho anh. Vì sống với gia đình anh, được anh yêu thương thì còn cố được, bây giờ, ngay cả người chồng mình tin tưởng cũng không yêu được mình thì còn tính toán thiệt hơn làm chi.
Tôi định giấu chuyện này, không muốn nói cho gia đình mình biết, vì sợ họ sẽ sốc. Tôi định đi một nơi xa nà đó, lập nghiệp và có thể có cơ hội thì lấy chồng, sinh con, thậm chí là sinh con. Thi thoảng sẽ tìm hiểu xem chồng mình có thể có con và có sống hạnh phúc không vì tôi vẫn còn yêu thương anh.
Nhưng mẹ chồng tôi lại làm một việc mà tôi nghĩ, cả đời này tôi sẽ không bao giờ đoái hoài gì tới bà nữa và cũng không coi bà là mẹ chồng của tôi, mẹ chồng tôi cũng vậy.
Trước ngày tôi li hôn, mẹ chồng tôi mời thầy cúng về, cúng &'đốt vía', gọi là xua khỏi nhà cái &'tà khí' mà mẹ cho là tôi chính là người mang về nhà. Mẹ muốn con trai mẹ lấy vợ mới và sinh con, không còn có hình bóng của tôi hay bị tôi ám ảnh, bị tôi ám quẻ nữa. Nhìn mẹ mà tôi buồn lòng, nghĩ chán nản vô cùng.
Mẹ làm cái chuyện đó, thuê mất chục triệu bạc làm một cái lễ linh đình, cúng gia tiên, vừa báo việc tôi không còn là con dâu nhà này, vừa báo việc đốt vía cho tôi. Trời ạ, trên đời lại có bà mẹ chồng như vậy sao, đây là việc đầu tiên tôi biết được. nếu thực sự thế này, tôi nghĩ, thời gian qua mình đã quá uổng công sống ở gia đình này vì chồng và cố gắng mọi việc để là con dâu của gia đình. Tôi đúng là đã quá bất hạnh khi làm dâu nhà mẹ chồng tôi. Giờ thì còn gì luyến tiếc, ra đi ngày nào sớm ngày ấy thôi...
Theo VNE
Anh ta phá nát đời tôi rồi cướp con khiến bé chết thảm Tôi lững thững ra mộ con như một người mất hồn. Nhìn những vòng hoa trắng trắng trên mộ con, lòng tôi xót xa và muốn ngã gục. Vì sao mẹ con tôi phải luôn chịu sự xa cách? Trước đây là cách một hàng rào, một cái cổng và bây giờ là ba tấc đất? Cách đây 5 năm tôi gặp phải...