Một lần mượn điện thoại bạn thân, té ngửa khi nhìn thấy thứ đó
Tôi òa khóc giữa quán, bao nhiêu người nhìn tôi bỏ chạy ra ngoài. Tôi cứ chạy, chạy mãi không biết định đi đâu rồi gục bên gốc cây ngồi khóc nức nở. Tại sao lại như vậy, là cô ấy lừa tôi.
Trong cơn say chuếnh choáng, tôi và người bạn rủ nhau đi uống cà phê. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình uống nhiều rượu như vậy. Vì đó là lần tôi cảm thấy tuyệ.t vọn.g trong chuyện tình cảm, chưa từng đau khổ như thế. Và chỉ có người bạn gái thân ấy mới có thể giúp tôi khỏa lấp nỗi buồn. Ngoài người yêu, đó chính là người tôi tin tưởng nhất ở nơi đất khách quê người, vất vả lập nghiệp, kiếm từng đồng sinh sống.
Ngồi trong quá cà phê cho tỉnh táo, để luyên thuyên đủ ba thứ chuyện trên đời. Rằng &’anh ấy chắc chán tao rồi mày ơi. Chắc chắn anh ấy có người khác, vì tôi thấy anh ấy hay giấu tao nghe điện thoại, thấy tao ra thì lại cúp máy ngay. Mày bảo anh ấy không có bồ thì sao lại lười nói chuyện, nhắn tin cho tao đến vậy?’.
Cô bạn thân ôm tôi và an ủi: “Chắc không phải đâu, mày cứ yên tâm đi, đàn ông mà, ai chả có lúc này lúc nọ. Tình yêu cũng phải có một giai đoạn chán nhau. Tao tin anh ấy là người chung tình, mày không phải lo nhé. Sau này, dù mày có quyết định thế nào, tao cũng luôn ủng hộ và ở bên cạnh mày”.
Tự nhiên, men rượu đi đâu hết, tôi tỉnh như chưa bao giờ tỉnh, nhanh nhanh chóng chóng vào kho ảnh của cô ấy. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi cảm ơn người bạn thân thiết nhất của mình, gục đầu vào vai cô ấy mà khóc như một đứ.a tr.ẻ con. Buồn vì những ngày tháng ngọt ngào bên cạnh người yêu đã quá mong manh. Tôi quá yêu anh, yêu điên dại để trao cả thân mình và đã từng phá thai. Những điều tâm tình đó, chỉ có người bạn thân của tôi biết. Nếu không lấy anh, sau này không biết tôi có thể lấy được ai hay không. Tôi giận mình khi thấy anh thờ ơ lại không thể quay đầu. Giận mình vì anh đã buông bỏ tuổ.i trẻ và gồng gánh hết trách nhiệm, thậm chí từ bỏ cả con của mình.
Tối đó, tôi định ngủ lại nhà cô bạn để tâm tình, để chia sẻ cho vơi bớt nỗi lòng. Nhưng chính ngày hôm đó, tôi đã biết một sự thật trời giáng. Không thể tin nổi vào những gì tôi nhìn thấy. Tất cả chuyện này là sao?
Vì bạn ra ngoài đi vệ sinh nên tôi đã mượn điện thoại của cô ấy để nhắn tin cho anh, định giả vờ là bạn thân của tôi nhắn cho dễ nói chuyện. Vì tôi không đủ bản lĩnh dùng số của mình nói hết cõi lòng, đành thông qua người bạn. Nhưng khi tôi vừa bấm số của anh thì một cái tên được hiện lên, khiến tôi lặng người, &’anh yêu’. Điện thoại của cô ấy sao lại lưu tên số của người yêu tôi là &’anh yêu’. Tôi cố gắng dụi mắt, cố xem mình có nhìn nhầm hay không. Chẳng lẽ, tôi bấm nhầm số chứ làm gì có chuyện đó được.
Tự nhiên, men rượu đi đâu hết, tôi tỉnh như chưa bao giờ tỉnh, nhanh nhanh chóng chóng vào kho ảnh của cô ấy. Và chế.t lặng khi nhìn thấy mấy bức hình họ chụp yêu đương, hôn hít tình tứ với nhau.
Tôi òa khóc giữa quán, bao nhiêu người nhìn tôi bỏ chạy ra ngoài. Tôi cứ chạy, chạy mãi không biết định đi đâu rồi gục bên gốc cây ngồi khóc nức nở. Tại sao lại như vậy, là cô ấy lừa tôi. Cô ấy chính là người đã cướp mất người yêu của tôi, vậy mà lại giả tạo buông những lời ngọt ngào, động viên tôi không nên nghi ngờ anh. Cô ta chính là kẻ đã xen vào cuộc tình này để anh cứ úp úp mở mở không dám công khai mối quan hệ, lợi dụng tôi, lừa dối tôi?
Giờ tôi như người mất hồn, sống không ra sống. Sự mất mát này, sự phản bội này mãi mãi không bao giờ quên. (ảnh minh họa)
Tại sao vậy, chúng tôi là bạn thân, bạn rất thân mà. Tôi đã yêu anh, rồi anh mới quen cô ấy. Sao hai người họ lại nhẫn tâm chà đạp lên tôi. Chuyện tôi yêu anh như thế nào, có thai với anh rồi phá thai, cô ấy là người biết hơn cả nỗi đau ấy. Vậy mà giờ đây, người bạn thân nhất của tôi lại lừa tôi, cướp mất tình yêu của tôi?
Bạn thân ư, tôi chẳng dám tin vào điều đó. Người yêu ư, làm sao tôi có thể yêu được ai nữa? Họ coi tôi là gì khi đã phối hợp với nhau lừa tôi, biến tôi thành kẻ bù nhìn trong mắt họ. Cay đắng hơn tôi còn suốt ngày nhỏ to tâm sự, thủ thỉ tâm tình với chính cô bồ của người yêu.
Giờ tôi như người mất hồn, sống không ra sống. Sự mất mát này, sự phản bội này mãi mãi không bao giờ quên. Tôi biết, tình yêu rồi cũng có ngày nhạt phai, con người rồi cũng thay lòng nhưng anh là người tôi yêu nhất, cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Nếu họ giả dối mà phản bội tôi thì thử hỏi, trên đời này tôi còn biết tin ai nữa.
Theo Khampha
Hai lần nghỉ sinh nở, tôi đều bị chồng tính tiề.n ăn
Tôi nói với chồng đưa thêm ít tiề.n từ trước tôi gửi anh để đầu tư. Chồng nói hết rồi, không tính tiề.n khi đẻ 2 đứa nằm một chỗ, không đi làm thì lấy tiề.n đâu ra mà ăn.
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng năm 24 tuổ.i sau khi tìm hiểu anh hơn 3 tháng. Chồng hơn tôi 13 tuổ.i, là con trưởng, chỉ có mình anh là con trai nên muốn cưới ngay để sinh con sớm. Gia đình nhà chồng đều là công chức. Ngày đó tôi còn đi làm hợp đồng, cưới được 4 ngày anh nói lấy tôi đã phải chịu nhiều thiệt thòi quá: công việc tôi chưa ổn, bố mẹ tôi chia tay nhau, gia đình không tương xứng. Cưới nhau về, chồng nói ngân hàng đang huy động vốn, bắt cán bộ phải gửi tiề.n và.o, tôi đưa cho chồng hơn 250 triệu để gửi theo như lời anh, bởi tôi muốn bù đắp cho sự thiệt thòi của anh.
Tôi bị buồng trứng đa nang, may mắn lại đậu thai ngay chu kỳ đầu chữa trị. Bác sỹ và các kỹ thuật viên trong khoa sản rất giữ gìn cho tôi vì ít ca nào may mắn như vậy. Cách một ngày tiêm một mũi, mỗi mũi thuố.c trị giá 250 nghìn đồng, tiêm hết 3 tháng đầu tiên. Bác sĩ đã mắng tôi rất nhiều vì muốn giữ thai phải nằm một chỗ, đằng này ngày vẫn xách xe đi làm (vì làm trong bệnh viện). Tôi về nói với chồng, xin nằm ở nhà dưỡng thai, anh nói: Tại sao con gái ngân hàng đi làm từ ngày chửa đến ngày đẻ có nghỉ đâu, đây lại đòi nghỉ nằm nhà, vớ vẩn. Tôi lại cặm cụi đi làm, ngày nào đau quá, xách xe đến viện nằm rồi chiều tối về lo cơm nước cho bố chồng và chồng. Mang thai 2 lần thì cả 2 lần điều trị, bác sĩ đều không biết đến mặt mũi chồng tôi ra làm sao. Chồng chưa bao giờ biết chăm vợ một ngày. Mang thai đứa thứ 2, phải truyền dịch nhiều, tôi mua mía và khoai luộc sẵn mang vào viện ăn qua bữa, đến tối lại về nhà, lo việc nhà bình thường. Chồng không đưa được cho vợ lấy một nghìn đồng để lo thuố.c men điều trị. Tất cả đều tự tôi xoay xở.
Hết cữ đứa thứ 2 tôi bắt đầu buôn bán, nghĩ mình có ít vốn đưa cho chồng ngay từ ngày đầu mới cưới, tôi hỏi chồng đưa cho ít một để buôn bán. Đó là những ngày không bao giờ quên của tôi. Lấy hàng về, bán trong bệnh viện được một ít, còn tồn nhiều quá, tôi mang ra chợ bán. Mua một miếng bạt trải hàng ra, đầu tiên là vỉa hè, sau đó là cổng trường mầm non, cuối cùng là chợ. Buôn bán cũng có khách nhưng thời gian đầu lúc nào cũng ngồi trên đống lửa, sau này quen dần, tôi cứ lấy thêm ít một để mở rộng mặt hàng. Rồi cuối cùng, quyết định thuê một căn nhà để mở cửa hàng bán. Tôi về nói với chồng đưa thêm ít tiề.n để đầu tư. Chồng có nói: "Tiền mày gửi tao hết rồi", tôi giật mình nói còn nhiều mà. Chồng bảo tôi lấy giấy bút ra mà tính. Tôi lẩm nhẩm thấy vẫn còn, chồng nói: "Mày không tính tiề.n khi đẻ 2 đứa nằm một chỗ, không đi làm thì lấy tiề.n đâu ra mà ăn. Mày không tính tiề.n ăn của mày à"? Tôi chỉ biết cười khẩy, thương cho mình, thương cho chồng khi anh là cán bộ tín dụng trong một ngân hàng lớn. Anh không hề chia sẻ với vợ, lại còn tính tiề.n ăn của vợ khi nằm đẻ một chỗ, hay chỉ vì tôi sinh hai đứa con gái nên anh như thế?
Tất cả những gì tôi trải qua khi sống cùng chồng đều là đơn thương độc mã, cố gồng gánh cắn răng chịu đựng để cố gắng bù đắp cho sự thiệt thòi của anh khi lấy mình, sự thiệt thòi mà không người đàn ông chân chính nào nghĩ tới. Đọc đến đây, các bạn sẽ thắc mắc bố mẹ đẻ của tôi ở đâu, làm gì, sao không bên cạnh chăm sóc giúp đỡ? Tôi là con một, không có anh chị em ruột. Bố mẹ chia tay nhau, tôi ở Bắc, bố ruột ở Đà Nẵng và mẹ ở miền Nam. Bố tôi đã đi bước nữa, mẹ làm ăn ổn định ở Nam, không có ý quay về Bắc, nhà cửa đã ổn định hết, bà ngoại không muốn thay đổi khi có cuộc sống an nhàn.
Cuộc đời tôi còn nhiều chuyện kỳ lạ lắm, hiện tại tôi đã l.y hô.n, nhận nuôi 2 cô con gái và lại bắt đầu cuộc sống mới với đôi bàn tay trắng.
Theo VNE
Cám ơn anh vì đã dạy em biết thế nào là 'mạnh mẽ' Em tự hỏi sẽ ra sao nếu chúng ta mất thêm 10, hay 20 năm nữa, khi một sáng thức dậy bên giường và chúng ta chỉ còn nhìn nhau như cặp vợ chồng xa lạ có những đứa con... ảnh minh họa Cho người em đã từng yêu, Cám ơn anh vì đã bỏ em. Nếu điều ấy không xảy ra sớm...