Một lần mượn điện thoại bạn thân, té ngửa khi nhìn thấy thứ đó
Tôi òa khóc giữa quán, bao nhiêu người nhìn tôi bỏ chạy ra ngoài. Tôi cứ chạy, chạy mãi không biết định đi đâu rồi gục bên gốc cây ngồi khóc nức nở. Tại sao lại như vậy, là cô ấy lừa tôi.
Trong cơn say chuếnh choáng, tôi và người bạn rủ nhau đi uống cà phê. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mình uống nhiều rượu như vậy. Vì đó là lần tôi cảm thấy tuyệt vọng trong chuyện tình cảm, chưa từng đau khổ như thế. Và chỉ có người bạn gái thân ấy mới có thể giúp tôi khỏa lấp nỗi buồn. Ngoài người yêu, đó chính là người tôi tin tưởng nhất ở nơi đất khách quê người, vất vả lập nghiệp, kiếm từng đồng sinh sống.
Ngồi trong quá cà phê cho tỉnh táo, để luyên thuyên đủ ba thứ chuyện trên đời. Rằng &’anh ấy chắc chán tao rồi mày ơi. Chắc chắn anh ấy có người khác, vì tôi thấy anh ấy hay giấu tao nghe điện thoại, thấy tao ra thì lại cúp máy ngay. Mày bảo anh ấy không có bồ thì sao lại lười nói chuyện, nhắn tin cho tao đến vậy?’.
Cô bạn thân ôm tôi và an ủi: “Chắc không phải đâu, mày cứ yên tâm đi, đàn ông mà, ai chả có lúc này lúc nọ. Tình yêu cũng phải có một giai đoạn chán nhau. Tao tin anh ấy là người chung tình, mày không phải lo nhé. Sau này, dù mày có quyết định thế nào, tao cũng luôn ủng hộ và ở bên cạnh mày”.
Tự nhiên, men rượu đi đâu hết, tôi tỉnh như chưa bao giờ tỉnh, nhanh nhanh chóng chóng vào kho ảnh của cô ấy. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm ơn người bạn thân thiết nhất của mình, gục đầu vào vai cô ấy mà khóc như một đứa trẻ con. Buồn vì những ngày tháng ngọt ngào bên cạnh người yêu đã quá mong manh. Tôi quá yêu anh, yêu điên dại để trao cả thân mình và đã từng phá thai. Những điều tâm tình đó, chỉ có người bạn thân của tôi biết. Nếu không lấy anh, sau này không biết tôi có thể lấy được ai hay không. Tôi giận mình khi thấy anh thờ ơ lại không thể quay đầu. Giận mình vì anh đã buông bỏ tuổi trẻ và gồng gánh hết trách nhiệm, thậm chí từ bỏ cả con của mình.
Tối đó, tôi định ngủ lại nhà cô bạn để tâm tình, để chia sẻ cho vơi bớt nỗi lòng. Nhưng chính ngày hôm đó, tôi đã biết một sự thật trời giáng. Không thể tin nổi vào những gì tôi nhìn thấy. Tất cả chuyện này là sao?
Video đang HOT
Vì bạn ra ngoài đi vệ sinh nên tôi đã mượn điện thoại của cô ấy để nhắn tin cho anh, định giả vờ là bạn thân của tôi nhắn cho dễ nói chuyện. Vì tôi không đủ bản lĩnh dùng số của mình nói hết cõi lòng, đành thông qua người bạn. Nhưng khi tôi vừa bấm số của anh thì một cái tên được hiện lên, khiến tôi lặng người, &’anh yêu’. Điện thoại của cô ấy sao lại lưu tên số của người yêu tôi là &’anh yêu’. Tôi cố gắng dụi mắt, cố xem mình có nhìn nhầm hay không. Chẳng lẽ, tôi bấm nhầm số chứ làm gì có chuyện đó được.
Tự nhiên, men rượu đi đâu hết, tôi tỉnh như chưa bao giờ tỉnh, nhanh nhanh chóng chóng vào kho ảnh của cô ấy. Và chết lặng khi nhìn thấy mấy bức hình họ chụp yêu đương, hôn hít tình tứ với nhau.
Tôi òa khóc giữa quán, bao nhiêu người nhìn tôi bỏ chạy ra ngoài. Tôi cứ chạy, chạy mãi không biết định đi đâu rồi gục bên gốc cây ngồi khóc nức nở. Tại sao lại như vậy, là cô ấy lừa tôi. Cô ấy chính là người đã cướp mất người yêu của tôi, vậy mà lại giả tạo buông những lời ngọt ngào, động viên tôi không nên nghi ngờ anh. Cô ta chính là kẻ đã xen vào cuộc tình này để anh cứ úp úp mở mở không dám công khai mối quan hệ, lợi dụng tôi, lừa dối tôi?
Giờ tôi như người mất hồn, sống không ra sống. Sự mất mát này, sự phản bội này mãi mãi không bao giờ quên. (ảnh minh họa)
Tại sao vậy, chúng tôi là bạn thân, bạn rất thân mà. Tôi đã yêu anh, rồi anh mới quen cô ấy. Sao hai người họ lại nhẫn tâm chà đạp lên tôi. Chuyện tôi yêu anh như thế nào, có thai với anh rồi phá thai, cô ấy là người biết hơn cả nỗi đau ấy. Vậy mà giờ đây, người bạn thân nhất của tôi lại lừa tôi, cướp mất tình yêu của tôi?
Bạn thân ư, tôi chẳng dám tin vào điều đó. Người yêu ư, làm sao tôi có thể yêu được ai nữa? Họ coi tôi là gì khi đã phối hợp với nhau lừa tôi, biến tôi thành kẻ bù nhìn trong mắt họ. Cay đắng hơn tôi còn suốt ngày nhỏ to tâm sự, thủ thỉ tâm tình với chính cô bồ của người yêu.
Giờ tôi như người mất hồn, sống không ra sống. Sự mất mát này, sự phản bội này mãi mãi không bao giờ quên. Tôi biết, tình yêu rồi cũng có ngày nhạt phai, con người rồi cũng thay lòng nhưng anh là người tôi yêu nhất, cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Nếu họ giả dối mà phản bội tôi thì thử hỏi, trên đời này tôi còn biết tin ai nữa.
Theo Khampha
Tôi bị chồng lừa dối vì quá tin tưởng anh
Ngày quen anh, tôi vừa trải qua một nỗi đau. Người yêu cũ của tôi đang vui vẻ, hạnh phúc bên tôi bỗng bỏ đi lấy vợ. Ngày anh lấy vợ, tôi không hề hay biết. Đến khi gặp bạn anh chuẩn bị đi đám cưới, cho tôi xem thiệp cưới anh, lòng tôi quặn thắt. Nước mắt trào không kiềm được, tôi không thở nổi.
Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy. "Chúc anh hạnh phúc" là tất cả những gì tôi có thể nhắn cho anh. Một dòng tin cuối dành cho anh cũng như dấu chấm cho một chuyện tình buồn không có hồi kết. 21 tuổi, tôi đã trải qua cú sốc đầu đời không thể nào quên như thế.
"Đau đớn hơn, anh đã ngoại tình trong suốt cả một thời gian dài mà tôi không hay biết. Có thời điểm hai người đó bên nhau, anh vẫn gửi lời yêu lời nhớ cho tôi. "
Chồng đến với tôi một cách tình cờ như định mệnh. Kỷ niệm lần đầu hẹn hò riêng của chúng tôi là cùng nhau đi ăn tối, đi dạo, trò chuyện. Tôi ngưỡng mộ bản lĩnh và sự trưởng thành của anh. Hiển nhiên rồi, vì anh hơn tôi 7 tuổi. Anh có nét đàn ông từng trải rất riêng khiến tôi yêu. Cùng nhau trải qua bao sóng gió, cùng nhau vui buồn, cùng nhau chia sẻ, có lúc chúng tôi cũng suýt lạc mất nhau. Rồi chúng tôi lại nắm chặt tay nhau, cùng vượt qua tất cả.
Khi tình cảm ổn định, chúng tôi phải xa nhau hơn nửa năm để anh bắt đầu làm lại sự nghiệp của mình. Tôi chờ đợi, tin rằng hai chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau. Rồi anh nói lời cầu hôn. Tôi tưởng mình là người con gái hạnh phúc nhất khi từ bây giờ trở đi, anh là người bạn đời của tôi. Có lẽ cuộc sống của tôi sẽ rất tốt khi có anh - một người đàn ông chín chắn, trưởng thành bên cạnh. Ngày chính thức trở thành vợ anh, tôi mới 23 tuổi. Quá sớm khi một cô gái mới bước vào đời đã chạm chân vào cánh cửa hôn nhân, nhưng nếu người bạn đời là anh, tôi không bao giờ nghĩ rằng quá sớm để hối hận.
Vợ chồng tôi ở xa gia đình, cùng nhau lập nghiệp ở cái thành phố "đất hẹp người đông". Chúng tôi thuê một căn phòng trọ vừa đủ cho hai vợ chồng son. Những cãi vã, giận hờn của đôi vợ chồng mới cưới là điều không tránh khỏi. Công việc của anh không như tôi, không phải là công việc văn phòng để làm đúng 8 tiếng rồi về nhà. Nhiều lần anh phải đi công tác một, hai ngày, đôi khi là đi tiếp khách nên về trễ. Tôi thì trong tuần có 3 tối đi làm về là đến lớp học để hoàn thành chương trình liên thông. Dần dần số lần anh đi công tác nhiều hơn, số ngày tôi phải ở nhà một mình nhiều hơn. Số lần anh về nhà trễ không ăn cơm nhà nhiều hơn, số lần tôi ăn cơm một mình cũng nhiều hơn. Tôi đăng ký thêm một khóa học ngắn hạn 3 tháng để lấp đi khoảng trống không phải ở nhà một mình.
Bao nhiêu người khuyên tôi nên kiểm tra anh xem có đúng đi công tác không. Tôi phẩy tay cười xòa, vì tôi tin tưởng chồng không phải là người như vậy. Anh vẫn yêu thương tôi, vẫn là người đàn ông mẫu mực của gia đình. Những ngày anh ở nhà, vợ chồng tôi vẫn có những bữa cơm đầm ấm. Anh nấu ăn khéo hơn tôi, đôi khi xuống bếp làm món ăn ngon cho vợ. Những ngày đi công tác, anh vẫn thường xuyên nhắn tin yêu thương và nhớ tôi. Với người đàn ông như vậy, làm sao tôi có thể nghi ngờ? Nếu nghi ngờ, tôi sẽ là một người vợ không tốt.
Gần một năm sau ngày cưới, vợ chồng tôi mua được một căn nhà nhỏ. Đó là số tiền dư từ những ngày làm việc cực khổ của chồng, từ vay mượn thêm hai bên gia đình và ngân hàng. Tôi cảm thấy mình may mắn khi có một người chồng luôn nghĩ về tương lai, về gia đình như thế. Tôi thấy mình cần phải học anh, để trở thành một người vợ tốt hơn, xứng đáng với anh hơn. Tôi biết mình còn con nít, nhưng tôi sẽ trưởng thành theo từng ngày, để làm vợ làm mẹ một cách tốt nhất.
Rồi niềm hạnh phúc vỡ òa, vì ngay sau đó tôi có thai. Ngày tôi biết mình có thai, anh đang đi công tác xa nhà hai tuần. Sợ anh lo lắng không yên tâm công việc, tôi chờ đến ngày anh về mới thông báo với anh. Trái với niềm vui của tôi, anh có vẻ lo lắng nhiều hơn. Hay tại tôi hay tưởng tượng phản ứng của anh sẽ khác, nên tôi có chút hụt hẫng? Anh là đàn ông, còn phải lo lắng nhiều cái, có con, sẽ thêm rất nhiều thứ phải lo. Nghĩ thế, tôi thấy anh đúng là người đàn ông của gia đình.
Anh vẫn thường xuyên đi công tác vì tính chất công việc, nhưng ở nhà nhiều hơn. Việc học của tôi cũng đến học kỳ cuối, không còn phải thường xuyên có mặt ở lớp. Về nhà mới, thời gian ở cùng nhau của vợ chồng tôi nhiều hơn. Những bữa cơm ấm áp có vợ có chồng từ đó cũng nhiều hơn. Vợ chồng tôi vẫn giữ thói quen cuối tuần cùng nhau đi siêu thị để mua thức ăn cho tuần tiếp theo.
Mang thai được 4 tháng, trong một lần vô tình mượn điện thoại chồng lên mạng, tôi thấy tin nhắn yêu thương của một người con gái gửi đến. Tim tôi nhói lên quặn thắt. Không nói nên lời, tôi đành im lặng. Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Chờ chồng ngủ say, tôi lén xem điện thoại của anh - một việc làm mà suốt thời gian quen nhau và cưới nhau, tôi chưa bao giờ làm. Tin nhắn đó đã bị anh xóa đi. Vào trang cá nhân của cô bé, tôi biết được người đó nhỏ hơn tôi. Xem hình ảnh của cô ấy, tôi nhận ra mối quan hệ của hai người không phải là đơn giản. Sáng hôm sau, tôi yêu cầu anh giải thích rõ, tôi không thể chấp nhận chuyện như vậy. Anh nổi nóng với tôi và quát rằng không có gì. Tôi nuốt cơn giận đi làm mà trong lòng quặn đau. Tôi phải làm gì với anh đây?
Rồi sự thật cũng là sự thật với nỗi đau của một người 25 tuổi: Chồng tôi, người tôi yêu thương nhất đang ngoại tình. Đau đớn hơn là anh đã ngoại tình trong suốt cả một thời gian dài mà tôi không hay biết. Có những thời điểm anh nói đi công tác hay về trễ, là đang đi cùng người ấy. Nhìn những hình ảnh vui vẻ của anh cùng người ấy, tin nhắn yêu thương hứa hẹn, lời nói sống bên tôi không có cảm giác như bên người ấy, tim tôi như chết lặng.
Lời yêu anh trao cho tôi, nay tại sao lại có thêm người khác. Có những thời điểm hai người đó bên nhau, anh vẫn gửi lời yêu lời nhớ cho tôi. Sao anh lại tàn nhẫn với tôi như vậy? Tôi không mảy may nghi ngờ, ngay cả dịp lễ anh cũng nói đi làm, công việc chưa giải quyết xong, ráng làm cho xong... tôi tin như một con ngốc. Thậm chí khi anh nói đi làm, tôi còn không dám gọi điện vì sợ phiền anh đang làm. Tôi thật là ngu ngốc.
Khi tất cả đã rõ ràng, anh xin tôi một cơ hội để quay về với tôi và đứa con còn đang trong bụng. Tôi không muốn để anh ra đi vì còn yêu anh nhiều lắm. Tôi thật sự còn yêu anh nhiều và còn rất nhiều điều tôi muốn làm cho anh. Tôi chấp nhận tha thứ cho anh và hy vọng anh sẽ thật sự chấm dứt tất cả để quay về, làm lại từ đầu như lời anh nói. Nhưng tôi không biết có thể lại đặt niềm tin vào anh nữa không, khi niềm tin của tôi đã một lần bị đánh cược.
Theo VNE
Hai lần nghỉ sinh nở, tôi đều bị chồng tính tiền ăn Tôi nói với chồng đưa thêm ít tiền từ trước tôi gửi anh để đầu tư. Chồng nói hết rồi, không tính tiền khi đẻ 2 đứa nằm một chỗ, không đi làm thì lấy tiền đâu ra mà ăn. Ảnh minh họa Tôi lấy chồng năm 24 tuổi sau khi tìm hiểu anh hơn 3 tháng. Chồng hơn tôi 13 tuổi, là...