Một lần lỡ tát vợ, tôi phải trả giá đắt và ân hận suốt đời
Chỉ vì một lần nổi nóng, tức giận vớ vẩn mà anh đã tự tay đạp đổ hạnh phúc bấy lâu của mình. Để giờ đây Đức phải trả cái giá quá đắt và ân hận suốt đời vì lỗi lầm đó.
ảnh minh họa
Lấy chồng hơn chục năm nay Linh luôn là người vợ đảm, dâu thảo của gia đình. Cô luôn là người phụ nữ mẫu mực, mà bao ông chồng khác bắt vợ mình học hỏi theo. Suốt hơn mười năm hàng xóm láng giềng không ai nghe thấy gia đình cô có tiếng cãi vã, đánh đập gì. Chồng cô là một người cũng rất nóng tính, nhưng Linh lại là người biết hiểu và cương nhu đúng lúc. Cô không bao giờ để cho chồng có cơ hội nổi nóng với vợ con.
Đức – chồng Linh làm bên xây dựng nên đi tối ngày, chẳng mấy khi anh dành thời gian cho vợ con. Nhưng với sự khéo léo của Linh, một năm cô cũng khiến chồng cố gắng thu xếp công việc đi du lịch cùng gia đình 3, 4 lần. Biết vợ giỏi giang việc nhà, lại hết lòng yêu chồng nên Đức yên tâm về vợ lắm. Anh chẳng bao giờ phải lo con đói, hay thiếu quần áo mặc trước khi đi làm. Cũng vì có vợ giỏi nên nhiều khi Đức phó mặc mọi chuyện cho vợ, đâm đầu vào công việc, quên mất vợ mình cần gì ở anh.
Thế rồi tai họa đổ ập xuống gia đình yên ấm, hạnh phúc bấy lâu của vợ chồng anh chỉ bởi hành động vô tình của Đức với vợ. Sáng hôm ấy, Linh ốm nên dậy muộn hơn mọi ngày. Cô chỉ kịp làm cơm sáng cho chồng con mà quên mất tối qua là áo cho chồng. Đang vội, sờ đến áo không có, Đức nổi khùng lên với vợ.
- Hôm qua em làm gì mà không là áo cho anh? Cái áo nhăn nhó thế này anh mặc đi làm sao được.
- Em xin lỗi, hôm qua em mệt quá nên quên. Để em đi là loáng cái là xong luôn.
Linh vội vàng chạy vào phòng là áo cho chồng, vội quá cô để bàn là nhiệt độ cao không may nó nóng quá cháy mất một góc áo của chồng. Vừa hay lúc đó Đức vào xem vợ là xong chưa lấy ra mặc. Thấy áo bị thủng một lỗ sau lưng, đang vội đi Đức nổi khùng lên với vợ.
- Cô làm cái quái gì đấy. Cô muốn tôi đi làm muộn à?
- Em xin lỗi, để em lấy cái khác là cho anh.
Vừa chạy ra tủ quần áo lấy, Linh không may va vào cái bằng khen của chồng treo ngay gần đó, nó rơi vỡ toang ra. Đây là món đồ Đức rất trân trọng, thấy vậy Đức điên máu lên tát vợ một cái đau điếng rồi nói như hét vào tai cô.
- Cô bị làm sao ấy? Bao nhiêu đồ cô phá của tôi chưa đủ hay sao? Hay cô lại tơ tưởng đến thằng nào rồi mà hậu đậu thế?
Video đang HOT
- Em xin lỗi, em không có…
- Cô dọn ngay chỗ này đi, bây giờ tôi đi làm. Tối về tôi sẽ nói chuyện tiếp với cô.
Đức vội vã đi làm, bỏ mặc vợ ở nhà. Đang làm điện thoại Đức có tin nhắn. Mở ra xem anh thấy là của vợ nhắn với nội dung “Tối anh về sớm nhé, em nấu cơm mừng con được học sinh giỏi”. Tắt điện thoại đi, Đức lại cắm đầu vào làm việc. Lúc sắp hết giờ làm anh nhận được điện thoại từ mẹ.
- Con đang làm gì đấy, vào bệnh viện x ngay.
- Sao vậy mẹ? Mẹ có bệnh gì à. Con sắp về rồi đây.
- Không. Mẹ không sao, nhưng con Linh…
- Vợ con sao ạ?
- Nó bị tai nạn đang cấp cứu, con vào ngay. Mẹ sợ có chuyện gì không hay xảy ra.
Tắt điện thoại Đức phóng như bay điện bệnh viện. Anh lao vào phòng cấp cứu tìm vợ, nhưng bị người nhà ngăn cản. Mẹ anh cho hay Linh đã cấp cứu gần tiếng đồng hồ rồi mà chưa thấy bác sĩ ra. Chiều nó bảo đi chợ mà không biết đi kiểu gì xe nó tông ra đến nỗi này. Vừa hay lúc đó đèn phòng mổ tắt, bác sĩ đi ra vẻ mặt buồn rầu. Thấy vậy Đức lao đến hỏi bác sĩ.
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ, cô ấy không sao chứ?
- Anh bình tĩnh, chúng tôi đã cố hết sức nhưng cô ấy…đã đi rồi. Anh và người nhà đưa cô ấy về lo hậu sự đi.
- Ông nói cái gì? Ông muốn trêu tức tôi à. Ông làm bác sĩ cái kiểu gì đấy?
Đức điên lên vì lời bác sĩ nói, anh lao vào quát tháo vị bác sĩ ấy, khiến người nhà anh phải cố gắng ngăn Đức lại. Bình tĩnh trở lại, Đức thều thào như người sắp chết bước vào phòng cấp cứu nhìn vợ. Anh kéo chiếc khăn phủ lên mặt vợ mà khóc rưng rức. Anh ôm chặt vợ khóc nấc lên.
- Vợ à. Tại anh sáng nay nổi nóng với em nên em mới bị như thế này đúng không? Anh xin lỗi, anh sai rồi. Vợ tỉnh dậy được không? À, em nói tối nay sẽ làm cơm cho anh cơ mà, em dậy đi, dậy làm cơm cho anh đi. – Đức lay vợ như để cô tỉnh dậy. Nhưng càng cầu xin, gào thét bên vợ thì Linh mãi không trả lời Đức, cô cứ nằm im ở đấy khiến Đức đau đớn vô cùng.
Ngày làm đám tang cho vợ anh ôm chặt linh cữu của cô mà khóc, ai nhìn vào cũng xót thương cho Linh và Đức. Gia đình họ đang hạnh phúc là thế, vậy mà…
Kể từ ngày vợ mất Đức xin nghỉ phép một thời gian dài ở nhà giam mình trong phòng tối. Anh luôn day dứt và đau khổ trước sự ra đi của vợ. Anh luôn nghĩ tại anh đã tát vợ, đã nặng lời với vợ nên mới xảy ra cơ sự này. Chỉ vì một lần nổi nóng, tức giận vớ vẩn mà anh đã tự tay đạp đổ hạnh phúc bấy lâu của mình. Để giờ đây Đức phải trả cái giá quá đắt và ân hận suốt đời vì lỗi lầm đó. Làm sao anh có thể tha thứ cho bản thân mình được đây? Tất cả là tại anh, do anh mà vợ mới như thế này.
Theo Một Thế Giới
Vợ chồng và những lần "biến mất" kì lạ của chiếc nhẫn cưới...
Mai đưa tay lên rồi ngắm chiếc nhẫn cưới mà cô cứ tưởng mình sẽ đeo nó suốt đời bên người mình yêu thương, không ngờ cũng có ngày cô phải tháo ra trong nước mắt.
ảnh minh họa
Hồi mới yêu nhau, ai cũng thấy ghen tị với tình yêu của Mai và Việt khi cả hai đều là "trai tài gái sắc", con nhà danh giá và có công ăn việc làm ổn định. Nhiều người lại càng khâm phục Mai vì cuối cùng cô cũng đã buộc được chân "con ngựa hoang" thích đi tìm "cỏ lạ" như Việt. Vì Việt vốn đẹp trai và thích trăng hoa, điều đó khiến Mai giận dỗi và đã chia tay không ít lần. Ấy thế mà cả hai vẫn quay về với nhau bằng một đám cưới mà bố mẹ Việt thì như trút được gánh nặng mà còn Mai thì ăn chắc bằng một câu hứa của Việt: "Cuối cùng anh cũng nhận ra chỉ có em là người mang lại hạnh phúc cho anh, anh sẽ bỏ hết tính xấu và chung thủy với em suốt đời".
Mới cưới nhau về, vợ chồng Mai đã nhận được món quà giá trị từ bố mẹ Việt là căn hộ chung cư cao cấp tại trung tâm thành phố đáng mơ ước. Hạnh phúc tưởng chừng quá viên mãn của đôi uyên ương có lẽ không ai ngờ sẽ có ngày sự thật trơ trẽn được phơi bày.
Mai thường đến công ty và điều khiến cô sung sướng là những người đồng nghiệp luôn phải ghen tỵ vì chiếc nhẫn cưới mà Mai đeo ở tay. Ngoài giá trị hạnh phúc ra thì giá trị về kinh tế cũng không hề nhỏ. Mai đưa tay lên ngắm nghía tình yêu trên tay và mãn nguyện về nó.
Một năm trôi qua, Mai thấy chồng thường xuyên về nhà muộn và bao giờ về nhà cũng lăn ra ngủ như chết. Trong lúc ngủ lại cười nham nhở, lúc thì vừa nhắm mắt vừa đưa tay quơ quơ vật gì đó vô hình rồi ôm trọn vào người.
Buổi sáng đi làm, Việt lại ra đứng trước gương thắt cà vạt rồi huýt sáo líu lo như vui vẻ lắm và quay ra vợ hôn một cái và khi đưa tay lên vai thì Mai bất chợt thấy chiếc nhẫn cưới không còn trên tay của anh nữa.
Mai hoảng hốt hỏi: "Nhẫn cưới đâu sao anh không mang? Đeo nhẫn cưới là tôn trọng vợ đó nghe. Anh mà làm mất là chết với em". Việt hơi lúng túng trả lời trong vội vã: "Anh vẽ bản thiết kế mà thấy vướng nên tháo bỏ trong cặp này em! Thôi anh đi làm đây".
Mai xách giỏ đi chợ thì gặp ngay chị vợ của anh cùng cơ quan Việt kể: "Thằng Việt nhà em cũng hóm hỉnh thật! Hôm trước đi ăn cưới mà mới thấy mấy em xinh tươi là nó đưa tay ra sau lưng tháo nhẫn cưới bỏ tọt vào túi quần rồi còn bảo chồng chị là có em nào hỏi thì nói em chưa có người yêu nha anh!". Mai nghe xong rồi nghĩ trong sượng sùng: "Chẳng lẽ bao ngày qua dù đã lấy nhau về, mình vẫn không"cải tạo" được tính trăng hoa của chồng?".
Mai hụt hẫng về nhà, càng nghĩ cô càng ấm ức rồi nhận ra một cách mơ hồ "bệnh mãn tính" của chồng lại bắt đầu trỗi dậy. Ngoài câu chuyện mà cô nghe ở chợ về chồng thì Việt còn giấu mình những chuyện gì nữa. Tối đến, thấy chồng lại đeo nhẫn cưới, Mai lại có phần yên tâm và lại không nghi ngờ chồng nữa. Nhưng một vài ngày sau lại tháo ra khỏi tay và lý do lại khác rằng "anh để ở cơ quan." Lúc này thì Mai thấy chồng mình thực sự có vấn đề.
Rồi cô bắt đầu nghi ngờ chồng khi anh quay trở lại dùng facebook, một thói quen của hai người lúc còn yêu nhau rồi cả hai đểu bỏ khi quyết định kết hôn. Nhưng hôm nay, Việt lại tiếp tục chơi lại khiến Mai càng có cơ sở để vạch tội chồng trăng hoa khi Việt suốt ngày cầm điện thoại bấm lia lịa không nghỉ mà mỗi lần hỏi mục đính thì Việt chỉ nói bâng quơ: "Công việc thôi em".
Tối hôm đó, khi Việt đi tắm, Mai vớ lấy chiếc điện thoại may mà facebook đang ở chế độ "nhớ mật khẩu". Mai từ từ mở ra rồi tá hỏa khi tên Facebook chồng đã đổi thành "chàng trai cô đơn" thay vì trước đây là Hoàng Việt.
Mai tiếp tục mở hộp tin nhắn của chồng thì cô lại ngán ngẩm khi có nhiều cô gái cùng nhắn tin đến cho chồng một lúc. Người thì rủ đi café, đi shopping, đi xem phim...ai cũng nghĩ Việt đang online nên "hồi hộp" chờ câu trả lời.
Rồi Mai choáng váng khi đọc một dòng tin nhắn của chồng với bạn đồng nghiệp: "Chết rồi mày ơi, hôm trước vợ tao hỏi nhẫn cưới mà hình như tao nhớ là tao đã đeo lại sau khi tháo để xuống gầm bàn khi nàng thư ký của công ty đối tác tới làm việc rồi mà? Làm sao đây?". Việt trong nhà tắm đi ra, anh chưa hề hay biết chuyện gì, còn Mai ngồi đó, nhìn bộ mặt tráo trở của chồng.
Mai nhìn thẳng vào mặt chồng mà hỏi: "Anh sao có thể khốn nạn đến thế? Có vợ rồi mà vẫn chứng nào tật nấy", rồi cô đưa điện thoại lên trước mặt anh. Việt giật phắt chiếc điện thoại, giận dữ:"Sao em lại lén xem trộm điện thoại anh? Em không biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác sao?". "Riêng tư sao? Nếu tôi còn là con ngốc thì sao tôi biết quyền riêng tư của anh là trăng hoa và theo gái."- Mai vừa khóc vừa nói.
Việt đang lung túng thì Mai lại nói tiếp: "Đã nhiều lần tôi muốn đề cập đến chuyện sinh con nhưng bao giờ anh cũng chối từ vì lý do kiếm tiền. Có người vợ nào khốn khổ như tôi không?". Vừa nghe xong lời vợ nói, Việt đưa tay giáng vào mặt cô một cái tát đau đớn. Mai ôm mặt òa lên khóc. Việt nghe rồi hét toáng lên và vứt luôn chiếc điện thoại vào tường làm vỡ vụn: "Cô xem hết tin nhắn rồi sao? Tôi là thế đó, sao cô vẫn ngu xuẩn mà đâm đầu vào làm gì cho khổ?"
Mai cố nói trong yếu ớt: "Anh quên ngày xưa anh đã hứa thế nào với tôi rồi sao?". Việt cười rồi ngước lên trời: "Cô là trẻ con hay sao mà đi tin lời hứa đó. Lúc tôi hứa là lúc tôi yêu cô thôi, giờ thì chán, chán mọi thứ ở cô rồi. Cô hiểu chưa?".
Mai ngồi thụp xuống bên giường, nếu hôm nay cô không tận mắt đọc những tin nhắn của chồng thì không biết anh còn giữ bộ mặt trơ trẽn đó đến bao giờ nữa. Giờ thì cô đã hiểu hết rồi, chồng mình sẽ không biết ăn năn hối cải vì thói trăng hoa đâu. Chỉ trách bản thân cô quá dại khờ khi đi tin những lời hứa của anh ngày xưa. Cô đã thua rồi.
Mai đưa tay lên rồi ngắm chiếc nhẫn cưới mà cô cứ tưởng mình sẽ đeo nó suốt đời bên người mình yêu thương, không ngờ cũng có ngày cô phải tháo ra trong nước mắt. Chồng cô đã mắc "bệnh mãn tính" chẳng thể chữa được nữa thì cô cũng đành ly hôn thôi.
Theo blogtamsu
Bi kịch của cuộc đời tôi bắt đầu từ khi vợ quay về... Lúc đầu vợ tôi tưởng người quen ôm con giúp tôi, nên khách sáo chào hỏi. Về sau vợ tôi biết cô ấy là nhân tình của tôi, đang sống cùng tôi, thế là vợ tôi nổi cơn điên lao về cô ấy. Năm 26 tuổi tôi kết duyên với một người phụ nữ bằng tuổi. Nhưng cuộc hôn nhân chẳng được bao...