Một lần lầm lỡ, mất anh trọn đời!
Chỉ vì những phút giây lầm lỡ bên người tình cũ, để rồi tôi phải nhận lấy sự khinh rẻ, kinh tởm của chính người chồng dành cho chị…
Anh sẽ không bao giờ reply cho em nữa
Sẽ thôi buồn thôi nhớ những nỗi đau
Sẽ lặng thinh như một vệt nắng chiều
Trong giây lát lóe lên rồi tắt lịm
***
Anh sẽ đi và van em lần nữa
Một lần thôi hãy giải thoát cho anh
Hãy để anh đi tìm hạnh phúc cho mình
Bởi anh đã mất quá nhiều em có hiểu?
***
Anh đã có bến bờ dừng tim mỏi
Gác lại nỗi niềm đau đáu hôm qua
Hãy để anh đi đừng níu chân anh nữa
Đừng rải máu lên lối đi
…bởi em là kẻ vô hồn!
Chiều nay tôi lang thang ngoài phố không biết mình sẽ đi đâu, làm gì? Tôi lại nhớ đến chuyện xảy ra với anh trưa nay… nó đã khiến mắt tôi nhòe đi vì tủi phận.
Trưa nay, khi tôi vừa chợp mắt vì mệt mỏi thì anh đã đánh thức tôi dậy và bắt đầu làm “chuyện ấy”… Đã từ lâu lắm, tôi không còn cảm nhận được sự yêu thương, gần gũi xác thịt của chồng dành cho mình. Tôi nắm chặt lấy những mớ tóc của mình và khóc trong đau đớn. Dường như, tôi không còn cảm nhận được nỗi đau thể xác anh đang gây ra cho mình nữa…
Video đang HOT
Sẽ chẳng bao giờ anh thứ tha cho những lỗi lầm của tôi! (Ảnh minh họa)
Bao trùm lên căn phòng ngủ là sự tuyệt vọng và nỗi nhục nhã ê chề… Nó khiến trái tim tôi nhói đau từng hồi và cảm giác như nghẹt thở. Anh vẫn đè lên tấm thân gầy yếu, mỏi mệt của tôi… nỗi tức giận dâng lên khiến anh lấy cả đôi bàn tay gân guốc, khỏe mạnh của mình cào cấu vào tấm thân mỏng manh của tôi… Anh vừa làm “chuyện ấy”, vừa chửi thề và tát tới tấp vào mặt tôi… để rồi, khi “xong việc”, anh sẵn sàng đạp tôi ra ngoài không thương tiếc.
Đã lâu rồi, anh không thèm dòm ngó gì đến tôi, anh để mặc tôi tự chăm con, làm việc nhà dù tôi đã đuối sức vì mệt với công việc ở cơ quan. Khó khăn lắm anh mới về sớm nhưng ngày nào về nhà, anh cũng chỉ biết online và điện thoại với bạn bè.
Tôi chỉ biết tiền lương của mình, còn lương anh bao nhiêu, tiêu xài như thế nào tôi cũng không có quyền hỏi đến. Có những hôm tôi hết sạch tiền nhưng anh lại không về sớm nên hai mẹ con không có gì để ăn. Tủi nhục lắm, đau đớn lắm… nhưng tôi không dám hé nửa lời để cầu mong sự thương hại từ anh.
Tôi bỏ việc nhà nước ở quê để lên thành phố ở với anh. Lý do khiến tôi quyết định như vậy là vì những ngày vợ chồng tôi ở xa nhau, tôi đã qua lại với người tình cũ trước đây của mình. Khi chồng tôi phát hiện được sự thật đó, tôi cảm thấy nhục nhã và ân hận… có lẽ cả cuộc đời này, sự ám ảnh về những lỗi lầm đó sẽ không bao giờ khiến tôi có thể quên được. Tôi đã đánh đổi cả nhân phẩm và hạnh phúc của mình chỉ vì một phút yếu lòng và sự ích kỉ ấy!
Dù tôi có quỳ lạy van xin anh tha thứ, dù tôi đã khóc cho cạn nước mắt, dù hai vợ chồng vẫn sống với nhau dưới một mái nhà, cùng một đứa con… nhưng với anh, tôi chẳng khác gì kẻ thù. Khi người ta yêu thương và tin tưởng nhau bao nhiêu thì khi biết được người mình yêu thương nhất phản bội, họ sẽ rất khó để thứ tha cho những lỗi lầm đó.
Tôi đau đớn khi nghe những lời đay nghiến lạnh lùng từ anh: “Nếu muốn con có cha mẹ thì cô phải chấp nhận cuộc sống như hiện tại và không được phản ứng gì… Nếu tôi không chịu đựng được nữa, tôi sẽ quậy tung lên để trả thù gã kia và nói cho mọi người biết về sự thật này. Còn nếu cô không chấp nhận được cuộc sống như thế này thì cô hãy xéo đi và để lại đứa con cho tôi. Cô muốn theo thằng nào thì theo hay đi đâu đó chết cho khuất mắt tôi càng tốt”… Tôingậm đắng nuốt cay với những lời lẽ độc ác và khinh rẻ của chồng dành cho mình.
Thương con bao nhiêu, tôi càng cảm thấy xấu hổ và có lỗi với gia đình mình bấy nhiêu! Tôi còn yêu anh lắm! Thương anh lắm! Cảm thấy xấu hổ thay cho anh khi phải chứng kiến cảnh vợ mình ôm ấp bên một gã khác… Tôi biết mình còn yêu anh rất nhiều… nhưng vì những lầm lỗi ấy đã không cho tôi thêm một cơ hội nào để lấy lại được sự trân trọng, yêu thương và tin tưởng của chồng mình!
Có lẽ, anh cũng rất muốn quên đi quá khứ “nhơ bẩn” của vợ… nhưng cuộc sống không dễ dàng như người ta nghĩ… Bây giờ, mỗi khi anh gặp gỡ những người bạn gái của mình, tâm sự, chia sẻ về nỗi đau anh phải trải qua, dường như nó gợi lại trong anh những yêu thương xưa cũ bên tôi… nhưng cũng chính vì điều đó đã khiến anh càng ghét bỏ và căm thù tôi hơn bao giờ hết!
Tôi thật sự rất đau khổ… nhưng tôi không biết làm gì để cứu rỗi cuộc sống chồng vợ của mình lúc này nữa?
Theo VNE
Nỗi lòng làm mẹ đơn thân ở tuổi 16
Lấy hết can đảm, tôi kể với bố mẹ mọi chuyện. Gần như ngay lập tức, bố mẹ tôi bay ra Bắc. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, nhìn thấy tôi, bố mẹ chỉ khóc. Tôi đã trở thành đàn bà ở cái tuổi 16 như thế.
Chào các bạn, tôi là một bà mẹ đơn thân. Biết đến mục tâm sự này cũng khá lâu rồi nhưng hôm nay tôi mới đủ can đảm chia sẻ về câu chuyện của cuộc đời mình. Mong những bạn gái, những ai đang lầm đường có thể một lần nhìn lại mà ra quyết định đúng đắn hơn.
Tôi đã từng là một đứa con ngoan, trò giỏi, được thầy cô yêu mến, bạn bè nể phục và bố mẹ thì hết sức chiều chuộng. Tôi ưa nhìn, năng động, lại luôn vui vẻ lạc quan. Từ bé đến lớn tôi luôn được bao bọc kĩ lưỡng nên chẳng biết đến vất vả là gì. Có lẽ chính vì cuộc sống quá xuôi chèo mát mái ấy mà tôi cứ ảo tưởng cho mình là giỏi giang bản lĩnh lắm.
Nhưng sóng gió chỉ đến và thử thách cái bản lĩnh kém cỏi ấy của tôi khi tôi bắt đầu lên lớp 9. Gia đình gặp biến cố lớn, bố mẹ và anh chị buộc phải vào Sài Gòn sinh sống để tôi một mình ở nhà với ông bà một thời gian rồi chuyển vào sau. Cuộc sống cũng không có gì đáng nói nếu tôi không gặp người đó.
Khi ấy anh là thầy giáo trẻ mới chuyển về trường cấp 3 của tôi công tác, phụ trách ngay lớp tôi. Tôi là lớp trưởng nên thường xuyên trao đổi với thầy về nhiều việc. Tôi quý thầy, coi thầy như người anh lớn của mình. Thầy cũng rất quý tôi, luôn quan tâm chăm sóc cho tôi từng chút một.
Tất cả chỉ thực sự sup đổ khi tôi mang thai. 16 tuổi, làm mẹ ở cái tuổi 16 ư? Tôi chưa từng nghĩ đến (Ảnh minh họa)
Có lẽ sự cô đơn thiếu vắng tình cảm gia đình của tôi đã khiến thầy mềm lòng chăng? Còn với tôi, choáng ngợp trước sự hiểu biết, thâm trầm cùng sự dày dặn kinh nghiệm trong cuộc sống của thầy, tôi nhanh chóng nghĩ đó là tình yêu.
Ngày qua tháng lại, sau bao lần thầy xuống nhà tôi kèm tôi học (tôi là thành viên duy nhất trong đội tuyển học sinh giỏi của thầy), thì chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì, tôi đã trở thành đàn bà ở cái tuổi 16 như thế.
Từ ngày đó trở đi, tôi yêu thầy bằng con tim non nớt và suy nghĩ ngô nghê của một đứa học trò. Tôi cứ nghĩ sau này chỉ vài năm nữa thôi, chúng tôi sẽ có thể ở bên nhau một cách đường đường chính chính.
Tôi không phủ nhận là thời gian đó mình đã hư hỏng đến như thế nào. Bởi ông bà tôi ở cách đó gần 2 cây, chỉ có mình tôi trông nhà, nên gần như tối nào thầy cũng qua và nói muốn kèm tôi học. Nhưng sự thực là làm gì thì có lẽ mọi người đều đoán được.Ttôi như kẻ bị mù chỉ tin vào mình thầy, chỉ nghe lời duy nhất của thầy, đáp ứng mọi yêu cầu của thầy, vì nghĩ rằng là tình yêu thì phải thế.
Tất cả chỉ thực sự sup đổ khi tôi mang thai. 16 tuổi, làm mẹ ở cái tuổi 16 ư? Tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi nói chuyện với thầy mong tìm ra cách giải quyết nào đó, nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi thầy ráo hoảnh coi như đứa bé đó chẳng liên quan gì đến thầy.
Thầy phân tích cho tôi thấy tốt nhất là tôi nên lặng lẽ bỏ đứa bé đi, đừng dại dột mà làm rùm beng mọi chuyện. Tôi hiểu những gì thầy nói, tôi biết thầy nói đúng. Ở vùng quê này thì ai tin được một thầy giáo đường hoàng đạo mạo lại có thể làm cho một con bé (đã từng) rất giỏi giang man bầu cơ chứ? Ai có thể chấp nhận được một đứa con gái như tôi?
Tôi có trách thầy không? Có chứ. Nhưng có lẽ tôi trách bản thân mình nhiều hơn. Tôi ngu ngốc và quá non dại, để bây giờ cái giá phải trả là quá đắt cho cái sự kém cỏi đó.
Sau khi nói chuyện với thầy xong, tôi chỉ cười nhạt và không bao giờ có ý định đến tìm thầy một lần nào nữa. Người đàn ông tôi đã từng nghĩ là tôi yêu, yêu bằng cả trái tim dại dột, u mê của mình, giờ chỉ còn là nỗi chán chường và thất vọng trong tôi.
Lấy hết can đảm, tôi kể với bố mẹ mọi chuyện. Gần như ngay lập tức, bố mẹ tôi bay ra Bắc. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, nhìn thấy tôi, bố mẹ chỉ khóc. Ngay khi nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt khắc khổ của bố mẹ, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra tôi là đứa con bất hiếu đến nhường nào.
Rất nhanh sau đó, tôi chuyển trường vào Sài Gòn. Tôi ra đi trong lặng lẽ, không kịp chào tạm biệt cả những bạn bè thân, cũng không có cơ hội gặp lại thầy một lần nào nữa.
Thời gian mang bầu Sún (tên con trai tôi) là thời kì tôi đau khổ nhất. Tôi học lớp 11 mà phải đến trường với cái bụng bầu vượt mặt. Không phải nói chắc mọi người cũng đoán được phần nào tôi ê chề nhục nhã ra sao.
Thật may khi ngôi trường tôi theo học đồng ý chấp nhận tôi. Các bạn bè cũng không dò xét nhiều mà đối xử với tôi rất đúng mực. Ở cái thành phố hoa lệ này, có lẽ họ cũng không quá bận tâm về một con bé mang bầu ở cái tuổi trẻ măng như thế.
Gia đình luôn khuyên tôi nên tạm nghỉ một năm, đợi sinh xong rồi tinh tiếp. Nhưng tôi sợ rằng khi tôi rời xa trường học, tôi sẽ sụp đổ. Tôi sợ hãi những khoảng thời gian nhàn rỗi của mình vì khi ấy, những kí ức về thầy, về quãng thời gian buông thả ấy cứ hiện lên giày vò và cắn xé tôi.
Tôi thương con tôi, tôi thương gia đình tôi, nên tôi lại càng phải cố gắng hơn gấp bội. Tôi chăm chỉ đi học ở trường, tập thể dục đều đặn, về nhà lại học tiếng Anh, nghe nhạc và cố gắng không để mình rơi vào trạng thái trầm cảm. Quãng thời gian đó nếu không có tình yêu của ba mẹ và anh chị, có lẽ tôi đã chẳng thể vượt qua được.
Đến cuối năm lớp 11, tôi sinh bé Sún. Nếm trải nỗi đau đớn tột cùng ấy, tôi mới càng thấy trân trọng sinh mạng của mình, trân trọng gia đình và cuộc sống này nhiều hơn. Thật may mắn, bé Sún lớn lên dù không có tình yêu của bố nhưng cũng rất ngoan ngoãn và kháu khỉnh. Con đáng yêu và rất quấn bà ngoại.
Gia đình tôi tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến khoảng thời gian đó nữa, cũng không bao giờ hỏi tôi về thầy - về cha của Sún. Nỗi vất vả khi làm một người mẹ đơn thân không phải ai cũng có thể hiểu, nhất là khi tôi lại làm mẹ ở cái tuổi quá trẻ như vậy. Nhưng tôi biết mình không được phép mềm yếu, mình có gia đình bên cạnh, mình phải cứng cỏi lên để có thể chăm sóc được con. Thời gian đó, tôi tạm nghỉ học để ở nhà chăm sóc cho con cứng cáp hơn một chút.
Nhưng cuộc đời chưa chịu dừng lại ở đó. Vào một buổi chiều, ba mẹ tôi đi làm về và bị tai nạn giao thông. Họ đột ngột qua đời. Khi đó tôi đang học cuối năm lớp 12 và bé sún đã được gần 2 tuổi.
Không thể diễn tả được nỗi đau tột cùng của anh chị em tôi khi đột ngột mất đi 2 người thân yêu nhất ấy. Riêng với tôi và con, nó chẳng khác gì rơi xuống vực sâu mà không cách nào lên được. Tôi đã làm khổ ba mẹ quá nhiều, chưa bù đắp được một ngày nào mà giờ ba mẹ đã vội ra đi.
Bây giờ khi đang ngồi đây và viết những dòng này, tôi vẫn đang khóc. Nhưng không còn là giọt nước mắt yếu đuối của ngày ấy. Tôi chỉ muốn cho ba mẹ thấy là tôi đã vượt qua nỗi đau đó như thế nào và sống ra sao để ba mẹ có thể yên lòng.
Hết năm học lớp 12, tôi một mình đem con ra Bắc, mặc cho lời ngăn cản quyết liêt của anh chị. Nhưng tôi quyết tâm thực hiện mong mỏi của ba khi còn sống, đó là tôi có thể đỗ được vào trường đại học KTQD. Vừa chăm con, vừa ôn thi, đó là khoảng thời gian cơ cực gian khó nhất đối với một đứa con gái vốn chưa bao giờ phải chịu khổ về vật chất như tôi.
Tôi gửi con ở một nhà trẻ tư nhân, sáng đi dạy thêm, chiều đi chạy bàn, tối về nhà lại vừa chăm con vừa ôn thi. Ấy thế mà tôi cũng đỗ, đỗ vào ngành cao điểm nhất trường hẳn hoi. Ngày biết tin mình đỗ đại học, tôi ôm con ngồi khóc suốt cả một đêm. Cuộc sống của mẹ con tôi giờ sẽ đi tiếp về đâu đây?
Phòng trọ nghèo nàn, thiếu thốn đủ mọi mặt, vậy mà trời thương con tôi vẫn lớn lên kháu khỉnh và khỏe mạnh. Con đáng yêu, nghe lời và sống rất tình cảm. Anh chị tôi thương em, bảo tôi để con cho anh chị nuôi vài năm cho đến khi tôi học xong. Nhưng thằng bé quấn mẹ, không thể xa tôi được 1 tuần.
Vậy là tôi vừa đi học, vừa đi làm, vừa chăm con. Nhiều lúc nghèo đến mức tôi chỉ có thể ăn cơm trắng qua ngày, dành tiền mua sữa cho con. Con thiếu thốn, chưa bao giờ biết đến một bộ quần áo đẹp, chưa bao giờ được tôi đưa đi chơi, vậy mà con không hề đòi.
Có lẽ con cũng thương mẹ con vất vả và hiểu hoàn cảnh của mình nên rất yêu tôi. Nhiều đêm nằm ôm con, nghĩ về lời con trẻ thỉnh thoảng lại hỏi con không có bố hả mẹ, mà tôi ứa nước mắt. Tôi cũng mong mỏi cho con một cuộc sống đủ đầy, một gia đình hoàn chỉnh, nhưng có lẽ chưa phải là lúc này.
Tôi thương con tôi phải lớn lên dưới mái nhà trọ nghèo nàn chật chội, với sự bận rộn của mẹ, với thiếu thốn đủ đường. Càng thương con, tôi lại càng điên cuồng lao đầu vào học và đi làm. Vốn tiếng Anh cũng khá nên tôi xin vào làm cho một công ty du lịch, đi tour quanh Hà Nội, nhận tiền tips từ khách du lịch nước ngoài.
Với tiền lương làm thêm và sự giúp đỡ của anh chị cũng đủ cưu mang mẹ con tôi chật vật đi hết 4 năm dài. 4 năm đó, công việc gì tôi cũng đã từng thử, có đêm chỉ ngủ 2,3 giờ đồng hồ từ gia sư, rửa bát thuê, chạy bàn, PG, đến bán hàng, phụ bếp, gì tôi cũng đã từng làm.
Và trong một lần đi gia sư, tôi đã gặp chị. Chị là mẹ của học sinh tôi dạy và cũng là một người mẹ đơn thân. Biết hoàn cảnh của tôi, chị thương lắm. Chị giúp đỡ tôi rất nhiều mà bây giờ tôi vẫn chưa sao trả nghĩa cho chị hết được.
Tôi thương con tôi phải lớn lên dưới mái nhà trọ nghèo nàn chật chội, với sự bận rộn của mẹ, với thiếu thốn đủ đường. Càng thương con, tôi lại càng điên cuồng lao đầu vào học và đi làm (Ảnh minh họa)
Chị coi tôi như em gái, cho tôi vào làm trong công ty của chị, vô tình lại là nơi phù hợp với ngành nghề tôi đang học. Vậy là mới năm thứ 3 thôi, tôi đã có công việc với đồng lương đủ nuôi con mà không cần nhờ đến anh chị nữa.
Bây giờ, khi đã ra trường được 2 năm, nhờ sự cố gắng của bản thân và sự giúp đỡ của chị, tôi đã là trưởng bộ phận, đã có đủ tiền để nuôi con, thuê cho con một cái nhà tốt hơn, mua cho con hộp sữa tốt hơn. Vì yêu cầu công việc, tôi cũng chú trọng đến ngoại hình nhiều hơn và ít nhất cũng đã trở thành một trưởng bộ phận năng động, trẻ trung và xinh xắn như mọi người nhận xét.
Và khi cuộc sống đang dần ổn định như thế thì tôi lại gặp lại thầy. Thầy xuất hiện trước mắt tôi một cách tình cờ khi thầy đưa cháu trai đến xin việc. Chúng tôi gặp nhau, nhanh chóng nhận ra nhau, rồi cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản để đối diện với nhau.
Hận thù trong lòng tôi sớm đã không còn. Tôi chỉ nhìn thầy như một người bạn đã quá lâu không gặp, không chút tò mò về cuộc sống của thầy, cũng không còn bất cứ cảm xúc nào nữa. Và khi đó, tôi biết rằng, tôi đã có đủ dũng khí để gạt lại quá khứ sau lưng mà sống tiếp.
Có lẽ hạnh phúc sẽ mỉm cười với mẹ con tôi, sớm thôi...
Theo VNE
Nếu em buông tay, anh sẽ hạnh phúc chứ? Thật lòng đấy anh, chỉ cần anh nói nếu em buông tay, anh sẽ hạnh phúc, thì dẫu có tiếc nuối hay tổn thương, dẫu có khó khăn để vượt qua rào cản tâm lý, em sẽ vẫn bằng lòng. Có thể mọi người sẽ nói em thật ngốc, bởi vì ngoan ngoãn đứng sang một bên khi anh muốn ra đi mà...