Một lần được ăn cùng bữa cơm ở cữ với vợ, người chồng nghẹn đắng cổ họng và quyết định…
Chỉ là một lần tôi vô tình trở về nhà ăn cùng với vợ bữa cơm ở cữ do chính mẹ mình tự tay chuẩn bị. Tôi mới thấu hiểu được cái cực của cảnh làm dâu mà vợ tôi phải chịu suốt thời gian qua.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra là con một trong 1 gia đình khá giả ở thành phố. Biết điều kiện mình hơn người nhưng tôi sống có kỉ luật, có nguyên tắc và khá ngoan. Tôi học chăm chỉ cho đến ngày học đại học. Trước giờ tôi cũng không ham hố bar hay nhậu nhẹt, rồi cuộc đời của tôi cũng có phần may mắn khi tôi vô tình va phải Diễm ở trong khuôn viên trường.
Sự thật mà nói cũng y hệt phim chứ chẳng đùa, tôi cũng không rõ hôm đó Diễm chạy vội đi làm gì mà hất tấp đến thế. Va phải tôi sách vở trên tay em rơi tung tóe luôn. Cũng được dịp làm soái ca khi nhặt giúp em đồ. Em cúi mặt cầm lấy cảm ơn rồi đi mất còn không thèm nhìn tôi lấy 1 cái, có khi em còn chẳng hề biết mặt tôi luôn.
Đúng như tôi nghĩ, sau lần đấy cả tháng trời tôi tìm mà không gặp em. Hôm gặp thì em dửng dưng đi qua tôi, tôi phải gọi em giật lại em mới ngớ người thắc mắc hỏi. Mãi sau đó thì tôi cầm cưa và kiên nhẫn lắm em mới đồng ý. Nhận được cái gật đầu của em tôi vui mừng ra mặt, sau đó chúng tôi có những buổi hẹn hò, những buổi đi xem phim cùng nhau.
(Ảnh minh họa)
Yêu thương nhau 4 năm trời, 2 năm ngày tôi và em học đại học, sau đó tôi ra trường em tiếp tục hai năm tiếp theo. Tôi có đưa em về gia đình mình ra mắt rồi, bố tôi thì có vẻ không quan tâm lắm. Nhưng mẹ tôi lại cực kì soi xét về em. Nhìn em hồi hộp và lo lắng tôi thấy thương mà cũng không làm gì đỡ em được. Dẫu vậy thì mẹ có ra sức phản đối tôi vẫn cố gắng và cưới bằng được em về làm vợ mình.
Video đang HOT
Cứ nghĩ rồi sau này trở thành người một nhà rồi mẹ tôi sẽ quý mến em hơn, với cả cũng sẽ tốt với em hơn. Tôi đã một mực nghĩ như thế. Nhưng rồi mọi chuyện không như vậy, mẹ tôi thì quá thương yêu tôi nên cảm giác như có em xen vào trở nên càng ghét bỏ. Dẫu vậy nhưng lúc tôi có mặt ở nhà với cả mẹ và vợ thì không có chuyện gì xảy ra. Tôi đâu có biết vợ tôi đã phải chịu khổ đến thế nào.
Cưới nhau được vài tháng vợ tôi mang bầu đứa con đầu lòng. Vợ tôi lần đầu mang thai, đã thế từ ngày cưới đến giờ tôi càng ngày càng thấy vợ ốm yếu đi nhiều. Tôi bàn với vợ là thôi lần đầu tiên mang bầu nên cứ ở nhà với bố mẹ cho khỏe chứ đâu có thiếu thốn gì đâu mà phải đi làm cho mệt. Nghe thấy vậy vợ cứ xin tôi đi làm, nhưng tính tôi thì kiên quyết bắt vợ ở nhà nên cô ấy cũng đành phải nghe theo. Tôi đâu có hay chính từ ngày đó là vợ tôi phải chịu cảnh khổ sở đến vậy.
Nhà tôi ít người nhưng lại xây đến 6 tầng, trước giờ mẹ tôi đều thuê người giúp việc theo giờ để dọn dẹp. Nhưng vợ về sống với gia đình tôi là khoản thuê giúp việc đã bị cắt bớt. Vợ tôi mang bầu nhưng vẫn phải làm nhiều việc, thấy tôi giúp mẹ tôi lại xỉa xoi vợ nên tôi cũng chỉ cố gắng giúp vợ khi mẹ không có ở nhà. Chứ còn không thì tôi chỉ biết nhìn rồi thương vợ chứ không thể làm gì hơn.
Rồi vợ tôi sinh cho tôi 1 cậu con trai kháu khỉnh. Thời gian vợ tôi ở cữ mẹ tôi chăm sóc vợ tôi cẩn thận lắm. Tôi nhìn thấy mẹ hỏi han vợ từng tý một. Nên tôi chưa từng nghĩ mẹ sẽ đối xử tệ với vợ mình. Để rồi cho đến thứ 5 tuần trước tôi làm xong việc sớm nên cố gắng tranh thủ về ăn bữa cơm trưa với vợ của mình đang ở cữ. Mẹ tôi có dặn bố mẹ đi chùa từ trưa nên tôi sợ vợ tôi ăn một mình lại buồn.
Nhưng rồi vừa mở mâm cơm mẹ tôi chuẩn bị cho vợ tôi. Cái thứ gì thế kia, cái quái gì xảy ra ở đây vậy, nhà tôi đâu có nghèo đến mức phải ăn chay như thế. Vợ tôi vừa sinh, cô ấy cần được tẩm bổ để có sữa cho con bú mà mẹ tôi lại cho vợ tôi ăn rau luộc, nước canh, nước mắm với đậu phụ sao? Tôi nhìn mâm cơm mà mẹ cẩn thận chuẩn bị cho người vợ đang ở cữ của mình trước khi đi lễ chùa mà rơi nước mắt.
Tôi ôm vợ vào lòng khóc vì cảm thấy mình thật có lỗi với cô ấy. Ngay tối hôm đó khi bố mẹ về, tôi đã xin bố mẹ cho tôi ra ở riêng, tôi cũng đã chuẩn bị 1 căn phòng trọ dù nhỏ ngay buổi chiều đó. Mẹ tôi kiên quyết giữ tôi và vợ ở lại, nhưng cái cách mẹ đối xử với cô ấy thật sự tôi không thể làm ngơ càng không thể để tiếp tục như thế. Nhưng mẹ là người sinh thành ra tôi, có công nuôi dưỡng sao tôi có thể trách bà được. Chỉ còn cách duy nhất là sống riêng thì vợ tôi mới bớt khổ. Càng nghĩ lại bữa cơm ngày đó mà tôi vẫn cứ rơi nước mắt vì thương vợ mình. Sống khổ đến vậy mà vợ chưa từng than vãn khổ cực với tôi lấy 1 lần. Thật sự tôi thấy mình có lỗi, tôi phải đối xử thật tốt với mẹ con cô ấy để bù đắp suốt quãng thời gian qua đã vô tâm của mình.
Theo blogtamsu
Chứng kiến vợ ở cữ phải ăn hết bát cơm thừa cho lợn trước mặt mẹ mình, ông chồng hiền...
"Đói à, đói thì ăn đi, tọng cho hết đi". Vừa nói mẹ chồng Nga vừa dí đầu con dâu xuống bát cơm thừa cho lợn. Đúng lúc ấy thì chồng nga đi làm về tới nơi...
Vừa nói mẹ chồng Nga vừa dí đầu con dâu xuống bát cơm thừa cho lợn. Đúng lúc ấy thì Luân đi làm về tới nơi, chứng kiến cảnh đó người chồng sợ mẹ đã có quyết định bất ngờ
Ngày Nga yêu Luân bố mẹ cô hoàn toàn đồng ý vì thấy Luân là chàng trai hiền lành thật thà, duy tính tình hơi nhút nhát tí. Tuy nhiên 30 tuổi Luân vẫn chưa lập gia đình mà vẫn còn đi cầm cưa thì Nga cũng hơi thắc mắc. Cô có dò hỏi mấy chị đồng nghiệp chơi cùng ở công ty người yêu thì mấy chị cho biết có lẽ số Luân cũng lận đận.
Hơn 1 năm yêu nhau thì họ quyết định làm đám cưới, trước đó Nga cũng có vài lần tới nhà người yêu chơi. Bố Luân thì đã mất chỉ còn mẹ, cô cũng nghe nói mẹ anh khá khó tính tuy nhiên khi tiếp xúc cô thấy cũng không tới nỗi nào. Bà nói chuyện cũng thoải mái và đặc biệt chưa bao giờ tỏ ra khó chịu trước cô. Những món đồ cô mua biếu bà luôn tỏ ra hài lòng. Có lẽ Nga đã chiếm được cảm tình của mẹ chồng.
Tuy nhiên tới lúc làm đám cưới thì Nga mới nhận ra một điều rằng chồng cô đích thị là chàng trai sợ mẹ. Nhất nhất làm gì anh cũng phải nghe theo ý bà, bà ho 1 tiếng là anh đã co rúm người lại rồi. Ngay cả chuyện vợ chồng trong phòng ngủ cũng bị mẹ chồng chi phối, Nga cảm thấy nghẹt thở:
Tuy nhiên tới lúc làm đám cưới thì Nga mới nhận ra một điều rằng chồng cô đích thị là chàng trai sợ mẹ. (Ảnh minh họa)
- Em chẳng hiểu anh thế nào nữa. Đàn ông đàn ang thì phải có chứng kiến chứ. Đằng này anh được ăn học đàng hoàng, có hiểu biết mà sao cứ nghe mấy cái kiểu mê tín của mẹ. Nghe theo thầy bói có ngày chết oan.
- Anh biết là thế. Nhưng mà... bố mất sớm, mẹ ở vậy nuôi anh trưởng thành vất vả khó khăn lắm. Anh không muốn mẹ buồn, em cho anh thời gian anh sẽ góp ý với mẹ dần dần.Luân nói thì nói thế nhưng rồi đâu lại vào đấy, chưa bao giờ mẹ anh nói mà anh dám ý kiến lại. Còn Nga thì mẹ chồng nghiễm nhiên không cho tham gia bất cứ chuyện gì trong nhà. Phận làm dâu chỉ biết nghe và làm theo, cấm ý kiến. Nhiều lần bức xúc quá Nga nói lại mẹ chồng vài câu thì ngay lập tức ăn ngay cái tát trời giáng của chồng. Mẹ chồng phủi đít đi lên.
Tối ấy Luân lại ôm lấy vợ rối rít xin lỗi, anh phải làm thế để mẹ không nói gì chứ thật lòng anh không muốn đánh vợ. Nga đã muốn li hôn lắm rồi nhưng thấy chồng hối lối thế này cô lại mềm lòng cố gắng chịu đựng cho tới khi sinh đứa con đầu lòng.
Mẹ chồng giàu nhưng tiết kiệm cũng chẳng tẩm bổ là mấy cho con dâu nhưng lại muốn cháu mình mập mạp như cháu người. Đẻ mới được một tháng mà Nga gầy sọp đi trông thấy, mọi người sang chơi mẹ chồng kêu nó giữ dáng không chịu ăn nên con không có sữa bú khóc suốt. Nga đắng họng, có ai biết rằng bà chỉ cho cô ăn mỗi bữa bát cơm với quả trứng, đĩa rau luộc. Bữa thì đổi cá khô, thậm chí cô thèm ăn thêm cơm mà cũng không được.
Nói với chồng thì Luân lại bảo vợ cố gắng sống thêm tháng nữa rồi xin về nhà đẻ để bà ngoại chăm, chồng nói thế cô chán chẳng buồn nói thêm. Cho tới một hôm đói quá cô vội xuống bếp tìm xem có gì ăn không thì thấy còn bát cơm nguội. Mắt cô sáng lên hào hứng xúc ăn. Nhưng vừa mới đưa lên miệng thì mẹ chồng xuất hiện:
- Cơm thừa đấy tôi để bán cho người ta nuôi lợn sau lấy thịt lợn trừ đi đấy. Cô ngồi không ăn gì mà ăn lắm, ăn hết cả phần lợn sao?
- Con xin lỗi, tại con đói...
- Đói à, đói thì ăn đi, tọng cho hết đi.
Vừa nói mẹ chồng Nga vừa dí đầu con dâu xuống bát cơm thừa cho lợn. Vừa nói mẹ chồng Nga vừa dí đầu con dâu xuống bát cơm thừa cho lợn. Đúng lúc ấy thì Luân đi làm về tới nơi, chứng kiến cảnh đó người chồng sợ mẹ đã có quyết định bất ngờ.
- Mẹ ơi, sao mẹ lại đối xử tàn nhẫn với vợ con như vậy? Cô ấy còn phải nuôi con nhỏ mẹ không cho cô ấy ăn tử tế thì cháu sao lớn được, để đến mức cô ấy đói quá phải xuống bếp ăn cơm nguội mà còn hành cô ấy thế này sao?
- À thằng này láo, nuôi mày ngần này rồi để mày cãi lại mẹ bênh vợ sao. Ngày xưa tao nuôi mày có 1 thân một mình khổ cực vất vả gấp trăm lần có sao đâu.
- Con biết mẹ nuôi con vất vả khổ cực nên con đã cố gắng nghe lời mẹ 30 năm qua. Nhưng tới hôm nay thì con thấy mẹ hơi quá với vợ con rồi. Từ mai con xin mẹ để vợ con đưa cháu về nhà ngoại cho bà chăm giúp còn con vẫn ở bên này hầu hạ mẹ. Con vẫn sẽ hầu hạ mẹ suốt đời nhưng con cũng không thể để vợ con con khổ được.
Nói rồi Luân dắt vợ lên phòng để mẹ anh đứng đó chết lặng. Nga cũng không thể ngờ rằng ông chồng hiền như đất chỉ biết nghe lời mẹ lại có thể thốt ra những lời đó.
Theo blogtamsu
Choáng với sự khác biệt trong bữa cơm ở cữ mẹ chồng chuẩn bị cho con dâu và con gái Chị đóng góp tiền ăn đàng hoàng cho mẹ chồng trong khi em gái chồng thì được mẹ nuôi không. Ấy thế nhưng chế độ ăn của 2 bà đẻ khác nhau hoàn toàn. Anh chị cưới nhau được 3 năm, ngày trước yêu nhau mẹ anh đã không ưng chị vì bà muốn con trai yêu cô gái gần nhà. Cưới về...