Một là em, hai là cô ấy!
Được, cho anh một cơ hội! Một là tôi, hai là cô ấy! Tôi sẽ vững vàng đi trên đôi chân của mình nếu anh chọn cô ấy!
Tôi không muốn níu kéo những gì không muốn là của mình nhưng những lời khuyên của bạn bè làm tôi suy nghĩ lại, tôi sẽ cho anh 1 cơ hội! (ảnh minh họa)
Giờ thực sự đối với tôi là một khoảng trống! Tôi không biết mình phải làm gì và sẽ làm gì nữa! hình như nó quá sức chịu đựng của tôi thì phải! khi ngồi viết lên nhưng dòng chữ này, bản thân tôi cũng đã tĩnh tâm được phần nào để nhìn nhận vấn đề thấu đáo hơn! Nhưng các bạn hãy cho tôi lời khuyên để tôi có được một quyết định đúng đắn!
Tôi đã có gia đình cách đây hơn 1 năm, và đang chờ đón 1 em bé đáng yêu ra đời! Tôi cứ nghĩ cuộc sống gia đình của tôi như vậy là mãn nguyện lắm rồi vì tôi vẫn nghĩ tôi có 1 người chồng tuyệt vời, hết lòng vì vợ con, tôi chi cần như vậy thôi là đủ! Và bản thân tôi vẫn tự hào vì có được người chồng như vậy! Chưa bao giờ tôi nghi ngờ anh! Có chăng cũng chỉ là 1 chút chạnh lòng khi vợ chồng xa nhau!
Nhưng cuộc sống mà! Đâu có biết trước được chữ ngờ! Trước vợ chồng tôi yêu nhau là vậy (chúng tôi yêu nhau 5 năm mới cưới mà) nhưng bây giờ thì nó như 1 nỗi dằn vặt đè nặng lên tâm hồn nhỏ bé của của tôi vậy! Anh đã làm tổn thương tôi, vậy mà… Tại sao tôi không thể hét lên, không thể tát cho anh 1 cái nảy lửa, tôi muốn lắm, rất rất muốn!
Tôi biết được sự thật là anh đang yêu 1 cô gái! 1 cô gái làm cùng công ty, xinh đẹp và không phải là hạng tầm thường vì tôi biết, để lọt vào mắt anh và được anh yêu thì người con gái đó phải đặc biệt lắm! Điều đó làm tôi rất sốc, tôi tự tin vào tình yêu của mình, chẳng bao giờ nghĩ điều đó xảy ra… vậy mà… tôi đã sai ở đâu ư? Tôi đã gặt hái một trái đắng rất lớn!
Video đang HOT
Lấy nhau được hơn 1 năm, 1 năm 14 ngày, tôi luôn chăm sóc và chu toàn cho anh, nhưng cái đó có là gì, anh không hài lòng sao để phải tìm vui ở nơi khác? (ảnh minh họa)
Điều gì xảy ra với tôi và anh vây? Anh xin lỗi tôi, nói rằng đó là sự nông nổi, nhưng tôi biết không phải vì anh thú nhận anh cũng yêu cô ấy mà, đó sao gọi là nông nổi đây? Tôi hỏi anh vì sao? Vì sao không nghĩ đến hậu quả và vợ con khi làm điều đó – anh không trả lời được. Tôi hỏi anh đã chấm dứt chưa – anh nói anh và cô ấy đang chấm dứt, nhưng tôi biết đó là điều nói dối vì tin nhắn qua zalo của anh đã phủ nhận tất cả, anh vẫn gửi lời yêu thương đến cố ấy, những lời đó trước đây anh chỉ nói với tôi “anh yêu em, hôn em và bên em mãi mãi”.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao lâu lẳm rồi chỉ có tôi nhớ anh, yêu anh, hôn anh mà không nhận lại được từ anh điều gì hết vì những lời yêu thương đó anh còn dành cho cô ấy, tình yêu bé nhỏ của anh! Tôi nói tôi nhớ anh – anh im lặng, tôi nói tôi yêu anh – anh làm ngơ! Tôi cũng chạnh lòng chứ, nhưng niềm tin tôi dành cho anh lúc đó đánh gục tất cả, để bây giờ tôi biết tôi đã sai!
Lấy nhau được hơn 1 năm, 1 năm 14 ngày, tôi luôn chăm sóc và chu toàn cho anh, nhưng cái đó có là gì, anh không hài lòng sao để phải tìm vui ở nơi khác? Ngày 15/9 kỉ niệm 1 năm ngày cưới, đáng nhẽ anh bên tôi nhưng anh đã có 1 cái cớ hợp lí bên cô ấy mà tôi hoàn toàn tin tưởng! Sao bây giờ tôi ghét bản thân tôi thế! Tại sao tôi lại tin tưởng tuyết đối được nhỉ?
Tôi mang bầu, tôi vẫn quan tâm và chăm sóc anh! Anh cũng vậy, cũng vẫn như một người bố chu đáo chăm chút cho em bé đáng yêu trong bụng tôi. Nhưng tôi không ngờ những điều mà anh nói với tôi để chăm chút cho em bé đáng yêu của tôi đều là những thứ mà cô gái ấy chia sẻ trên zalo! Chắc đối với anh, tôi chỉ là một con ở không biết gì hết, còn với cô ấy là cả một bầu trời!
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều! Và việc nói chuyện thẳng thắn với chồng là điều tôi sẽ làm, tôi cũng đã rất ganh tị khi biết cô gái đó được chồng tôi yêu thương, quan tâm vì tôi vẫn rất yêu chồng tôi mà. Nhưng tôi phải đối mặt với sự thật! Tôi không ngờ chồng ngoại tình. Tôi cũng không đến nỗi ủy mị, yếu đuối, tôi có thể đứng vững trên đôi chân của mình với đứa con đang đáng yêu sắp chào đời của tôi! Lúc yêu nhau tôi đã nói, nếu phạm sai lầm, chỉ có 1 lần duy nhất và sẽ chấm dứt tất cả, dù đau đớn, dù cay đắng, tôi cũng đã nghĩ đến việc buông tay.
Tôi không muốn níu kéo những gì không muốn là của mình nhưng những lời khuyên của bạn bè làm tôi suy nghĩ lại, tôi sẽ cho anh 1 cơ hội! Được, cho anh một cơ hội! Một là tôi, hai là cô ấy! Tôi sẽ vững vàng đi trên đôi chân của mình nếu anh chọn cô ấy! Dù sao, cũng cảm ơn anh với những ngày tháng đã qua!
Theo Eva
Con dâu "trời đánh"
Từ ngày ba thằng Thắng mất, tôi chưa bao giờ thấy cái gánh mà tôi đang vác trên vai lại nặng nề như thế. 46 tuổi, ngay cả trong mơ tôi cũng không tin là mình sắp sửa làm mẹ chồng.
Vậy mà điều đó sắp trở thành sự thật. Hoặc là tôi chấp nhận con dâu "trời đánh" hoặc tôi mất con. Nó đã ra tối hậu thư với tôi như vậy.
Cả tháng nay, không có đêm nào tôi ngủ được. Kể từ khi thằng Thắng dẫn con Nga về, tôi có cảm giác có một trận cuồng phong đang chờ đợi đâu đó và sẽ bất ngờ giáng xuống đầu mình. Tôi không dám nhìn lâu cái đầu tóc nhuộm đỏ choét của cô gái đó, cũng không đủ can đảm ngồi nói chuyện với cô ta quá 3 câu.
Nhớ hôm đầu tiên Thắng nói đưa người yêu về giới thiệu, nó bỏ nhỏ với tôi: "Mẹ đừng nhìn bên ngoài mà đánh giá Nga, cô ấy tốt lắm mẹ ạ". Trời ơi, suýt chút nữa là tôi ngất xỉu khi thấy cô ta, vậy mà nó còn bảo cô ta tốt lắm nghĩa là sao? Người có tâm tốt không bao giờ bộc lộ ra bên ngoài một ngoại hình kinh khiếp như vậy. "Ba con theo vợ bé bỏ mẹ con từ hồi con còn nhỏ xíu. 5 tuổi con phải theo mẹ con ra ga Sài Gòn bán trà đá, bánh mì dạo..."- Nga kể với tôi trong bữa cơm.
Nghĩa là cô con dâu tương lai của tôi xuất thân từ giới giang hồ đầu đường xó chợ; từ nhỏ đã quen nói tục, chửi thề, tranh giành, đánh nhau. Nga chỉ học hết lớp 9 bổ túc văn hóa. "Mới đầu con mở cái shop nhỏ xíu bán quần áo cũ, sau đó dành dụm mở cái bự hơn. Cứ vậy mà bây giờ con được mấy cái tiệm thời trang..." - Nga vừa gắp thức ăn cho thằng Thắng vừa kể.
Tôi quan sát cô gái 22 tuổi đang ngồi đối diện. Trông cô ta già dặn hơn tuổi của mình rất nhiều.
Khi ba thằng Thắng mất, tất cả yêu thương tôi dồn hết cho con những muốn sau này nó nên người, coi như tôi hoàn thành tâm nguyện của người đã khuất. Vậy mà học hết lớp 11, nó nhất quyết bỏ học: "Con học không vô nữa, mẹ ép con, con cũng không học được" - nó nói như khóc.
Hết năn nỉ, khuyên nhủ đến dọa nạt, nó cũng không nghe, tôi đành phải để con đi học nghề sửa chữa xe máy với ông sửa xe trong xóm theo ý nguyện của nó. Nó lanh lẹ, thông minh nên ông rất thương và truyền hết các ngón nghề. Vì thế, không bao lâu, nó đã thành thợ sửa xe chủ lực trong tiệm của ông. Tôi biết thằng con tôi sẽ gắn bó với cái nghề vất vả này suốt đời bởi nó cứ liên tục đi học hết lớp này tới lớp khác để nâng cao tay nghề. Và bây giờ khi đã 23 tuổi đời, nó lại đi học bổ túc văn hóa để lấy cái bằng cấp III. Nó bảo tôi: "Mai mốt con sẽ thi vô trường Đại học Sư phạm Kỹ thuật, học cho có bài bản". Tôi chưa kịp mừng vì cái sự học của nó thì đùng một cái, nó tuyên bố cưới vợ.
Sau lần gặp đầu tiên, tôi bảo con: "Mẹ không đồng ý. Con phải biết rằng xuất thân của một con người rất quan trọng. Ba con Nga bỏ vợ con theo vợ bé, nó là bụi đời thứ thiệt, làm sao có thể làm dâu con nhà này? Hơn nữa, con còn quá trẻ, phải lo sự nghiệp, vướng vô vợ con làm gì?".
Nhưng Thắng không nghe. Nó bảo hiện giờ cả nó và Nga đều có công ăn việc làm ổn định, không chỉ lo cho bản thân mà còn có thể lo cho cha mẹ, anh em đủ đầy. Về ngoại hình tóc xanh tóc đỏ quần áo quái dị của Nga, thằng con tôi bênh vực: "Coi cô ấy vậy chớ không phải vậy đâu mẹ. Chẳng qua là do làm ăn, buôn bán nên phải hầm hố một chút cho thiên hạ ngán, không dám ăn hiếp". Nhưng tôi kiên quyết: "Mẹ nói không là không! Nếu con không nghe lời thì đừng có trách mẹ". Thằng con tôi nhăn mặt: "Mẹ thiệt kỳ. Chuyện hạnh phúc của đời con chớ có phải của mẹ đâu mà mẹ lo dữ vậy?".
Nó nói cứ tỉnh rụi như không. Tôi không ngờ nuôi con không lớn đến từng này rồi mà nói nó chẳng chịu nghe lời, lại còn đi bênh vực người dưng. Tôi buồn đến đổ bệnh. Nó bảo con Nga đi chợ, cơm nước cho tôi. Công bằng mà nói, con nhỏ nấu ăn cũng được. Nhưng sao mỗi khi nhìn thấy nó là máu trong người tôi lại sôi sục.
Tôi bảo thằng Thắng: "Con nói với con Nga đừng có tới lui nữa, nhìn nó, mẹ bệnh thêm". Thằng con tôi lại giở câu nói quen miệng của nó: "Mẹ thiệt kỳ...". Tôi quát: "Kỳ, kỳ cái gì? Mẹ từng tuổi này rồi, mẹ biết nhìn người. Cái ngữ ấy mà dâu con gì? Rước nó về, mai mốt nó leo lên đầu con mà ngồi".
Có lẽ trong cơn nóng giận, tôi đã nói nhiều lời khó nghe nên thằng Thắng ra "tối hậu thư": "Mẹ không cưới Nga cho con thì con tự cưới. Mẹ không cần phải bận tâm. Nhưng con nói trước, nếu như vậy thì con sẽ đi ở rể nhà người ta, mẹ đừng có trách".
Trời ơi, lại còn như vậy nữa? "Được rồi, chúng mày thích làm gì đó thì làm, tao không quan tâm. Muốn đi đâu đó thì đi" - tôi lại quát lên. Thằng Thắng bỏ ra ngoài. Từ bữa đó, nó lầm lũi đi về, không ríu rít chuyện trò với mẹ như trước. Tôi hỏi gì thì nó trả lời, không thì thôi. Tôi có cảm giác như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim mình.
Không lẽ tôi sắp mất con thật hay sao? Nhìn nó bây giờ, tôi biết nó bị con kia bỏ bùa mê thuốc lú, nhưng cái ngữ ấy thì dâu con gì hả trời!
Theo VNE
Những cơn mưa đời người Vài hạt mưa lác đác trên thềm nhà rồi càng lúc mưa càng mạnh dần. Má tôi nhìn trời khẽ thở dài: "Vậy là ba mày lại có việc để làm rồi đấy Bi". Hồi ấy tôi chỉ nghe vậy thôi. Còn bé xíu, lại mãi lăng xăng với những trò nghịch mưa, tôi nào có hiểu má nói gì. Chỉ biết, mỗi...