Một khi đã chia tay thì đừng nói vẫn còn yêu
Chia tay thì hãy để như vốn dĩ tự nhiên của nó, có nuối tiếc, có đớn đau, nó không phải một vở kịch được biên soạn theo thể loại bi hài.
Chỉ vì em không cần những “yêu thương” vá nhặt ấy, chỉ vì em không để tâm đến một mối quan hệ vụn vỡ quay về.
Em đã từng trải qua một vài cuộc tình không trọn vẹn, có hờ hững có đậm sâu. Chia tay đối với em đôi lúc ngậm ngùi trong nước mắt nhưng đôi lúc lại như một lối thoát cho bản thân khi nhận ra rằng cả hai đã không còn gắn bó. Với em, chia tay là hết bởi có lẽ một trong hai đã không còn quá mặn nồng cho mối tình không trọn vẹn. Mấy ai chia tay lại muốn nhận lấy nỗi đau cho riêng mình, mấy ai rời đi lại muốn ôm chầm lấy những kỉ niệm cũ. Vậy nên đừng bao giờ nói rằng “Anh vẫn yêu em, nhưng mình chia tay nhé”.
Anh có biết thứ cảm giác ấy giống như một đứa trẻ bị người khác bắt nạt rồi đem ra trêu đùa. Ừa thì chia tay nhé, nhưng anh vẫn yêu em còn có nghĩa lí gì trong mối quan hệ không tên này. Có phải anh nghĩ rằng em sẽ nhận lấy niềm hân hoan khi một người mình từng yêu thương ban phát một ân huệ cuối trước khi rời bỏ, hay câu nói đó đơn giản chỉ là xoa dịu đi sự hổ thẹn trong chính tâm can của bản thân anh. Chàng trai à, đừng bao giờ nghĩ đó là một ân huệ, cũng đừng bao giờ nghĩ rằng mình đã quá bao dung, bởi anh chỉ đang làm mọi thứ trở nên buồn cười và lố lăng không hơn không kém cho cái kết của một chuyện tình.
Video đang HOT
“Anh vẫn yêu em, nhưng mình chia tay nhé”. Vì điều đó tốt cho em? Chưa bao giờ em cảm thấy điều đó thật ấu trĩ như lúc này. Anh có thể nhìn những chàng trai khác tốt mã hơn anh, lịch lãm hơn anh thậm chí là giàu có, nhưng thứ em cần là tình yêu thương của hiện tại, niềm hạnh phúc của mỗi ngày. Em đã nói hàng vạn lần em đã phải lòng một “bad boy” như thế, nhưng đó là theo cách của riêng anh mà không ai có được. Vậy tại sao lại mang nó ra để biện minh cho những mảnh vụn vỡ trong tim này?
Theo Meyeucon
Tuổi 19 của tôi, là một chuỗi bài học đáng nhớ...
Cuộc sống thực dụng ta cũng phải thực tế, đớn đau kia, khóc lóc kia, va vấp kia, tất cả để đánh đổi một tương lai bình yên phía tương lai, tôi tin là như vậy, còn bạn liệu có ai nghĩ giống như tôi, dù một chút thôi để lấy thêm mạnh mẽ....
Tuổi 19 của tôi, là một chuỗi bài học đáng nhớ, là những ngày tháng dài lê lê với nước mắt thấm đẫm gối bao nhiêu lần và nhiều đến mức nào cũng không còn buồn hay, là cả một quãng thời gian đánh đổi tất cả để có được an nhiên, bình yên và tự do cho tôi ngay lúc này.
19 tuổi, tôi đánh đổi người thương, là đành tâm buông bỏ tình thương đã lâu nhưng lời yêu chỉ vừa chớm nở, là lạnh lùng quay mặt bước đi bỏ lại ai phía sau lưng kia trong sự nức nở, vì anh ơi em phải làm sau khi giữa người mình yêu thương và gia đình được đưa lên bàn cân mà em lại chính là người phải quyết định phải chọn một trong hai. Lần đầu tiên suốt 19 năm phải chấp nhận từ bỏ, học cách cố nhớ đề mà quên.
19 tuổi, bạn hóa bè chơi cho một vố rõ đau, rằng không phải ai tốt với mình cũng mang bộ mặt thiên thần, phải biết khôn lên vì ngoại trừ bạn thân thì phía sau từ bạn vẫn luôn hiện diện một chữ tên bè, lỡ mà có hụt chân vấp ngã, bè đỡ không được, bè đỡ không kịp thì sẵn tiện cũng thuận chân đạp luôn cho một phát lạc mất khỏi thế gian. Lạ một điều là bè luôn thích xài đồ của người khác " đồ của mày thì tao khỏi phải giành giựt với lắm người chi cho mệt, mày ngu ngơ thì cuối cùng cũng thuộc về tao " Phải biết khôn lên rằng, ai tốt với mình, mình sẽ yêu thương họ gấp bội. Những lỡ có tội với nhau thì ác quỉ gặp nhau cũng là chuyện thường mà thôi.
19 tuổi, tôi học cách tin tưởng bản thân, thì ra không có gì là không thể chỉ có bản thân là tự ti và không tự tin vào bản thân mình mà thôi. Tự mình một thân một cõi, tự lực cánh sinh mà học hỏi, người tốt sẽ dạy ta lớn, người gian sẽ dạy ta khôn và người mà ta yêu thương sẽ dạy cho ta cách nhìn nhận, thứ tha và chấp nhận sự thật dù cho có phũ phàng.
Đến cuối cùng nhìn lại, đời ngoài hoa hồng còn lắm chông gai, tôi cũng không phải là một nàng công chúa mà ngồi đây viễn vong về một hoàng tử hoàn hảo bước ra từ cổ tích, cuộc sống thực dụng ta cũng phải thực tế, đớn đau kia, khóc lóc kia, va vấp kia, tất cả để đánh đoổi một tương lai bình yên phía tương lai, tôi tin là như vậy, còn bạn liệu có ai nghĩ giống như tôi, dù một chút thôi để lấy thêm mạnh mẽ....
Cả một thời thơ ấu mong được lớn
Đâu có biết lớn lên chỉ buồn thêm
Bao nhiêu những êm đềm tan vào đêm
Ôi trái tim trăm lần yếu mềm
Viết cho những ngày cuối năm, tuổi 19 ở lại phía sau rồi.
Theo iblog
Em không đành lòng nhìn mình bị tổn thương! Em đã luôn gượng ép với những cảm xúc trong mình rằng chắc ai đó sẽ về thôi, sẽ về, và sẽ lại yêu như đã từng. Vậy mà, anh trở về, nhưng tình yêu thì đã không còn vẹn nguyên như trước. Ngày không anh, chông chênh nhớ... Ngày không anh, em mất đi thật nhiều.... Lời anh hứa, em tin. Vì...