Một giấc mơ thật buồn
Chúng tôi đã có một tình yêu đẹp nhưng cuối cùng lại có một kết thúc buồn.
Tôi – một cô gái sở hữu một khuôn mặt tròn, đôi môi trái tim, giọng nói ngọt ngào đi sâu vào lòng người. Tính tình tôi được mọi người đánh giá là sống hơi khép kín, trong lòng luôn mang nặng trầm tư và đầy ắp tâm sự. Cũng chính vì thế nên mọi người vẫn thường nhận xét là người sống rất nội tâm. Còn anh là một chàng trai không nổi bật gì, ngoài cái ngoại hình dễ nhìn. Có lẽ trong mắt mọi người anh không có gì đẹp, nhưng trong mắt tôi anh là người vô cùng hoàn hảo. Anh lớn hơn tôi 2 tuổi nên suy nghĩ chính chắn, hiểu biết hơn tôi, tốt nghiệp ra trường với tấm bằng khá, anh xin làm nhân viên tư vấn cho công ty bất động sản ở Sài Gòn.
Tôi cứ ngỡ như một định mệnh, duyên số mà ông trời đã sắp đặt cho tôi và anh gặp nhau trong một hoàn cảnh bất ngờ. Nhà tôi sống ở ngoại ô thành phố với không khí thật sự yên tĩnh, khác xa sự nhộn nhịp, ồn ào thường thấy trung tâm. Ở chỗ tôi thường ít người ở bởi vì điều kiện không được thuận lợi so với nhiều chỗ khác. Nhà anh cũng không có điều kiện cho lắm nên cũng không sống được trong trung tâm, mà chuyển ra ngoại thành ở. Điều đáng ngạc nhiên hay do duyên số mà nhà anh chuyển sống ngay cạnh nhà tôi. Ngay lần đầu tiên khi gặp anh, từ ánh mắt đầu tiên trong lòng tôi đã thầm nghĩ đây chính là người mà mình đã tìm kiếm bấy lâu nay. Có lẽ tôi và anh nói chuyện hợp nhau cho nên cho dù mới gặp chúng tôi luôn tâm sự, đi chơi… Nhiều lần tôi tự hỏi sao tình yêu đến nhanh như vậy? Liệu có bền vững hay không? Phải chăng đó là sự nông nổi, tò mò của tuổi trẻ.
Sau một khoảng thời gian chia tay, tôi cảm thấy rất cô đơn, trống vắng (Ảnh minh họa)
Thời gian trôi qua thật nhanh mới đó đã 2 năm giờ tôi đã tốt nghiệp ra trường, cánh cửa cao đẳng dần khép lại sau lưng. Trước mắt tôi là cánh cửa vào cuộc sống khó khăn của dòng đời đang chờ đón phía trước. Tôi ra trường may mắn khi xin vào làm trong tòa soạn báo, đúng như những gì tôi đã mơ ước, giờ đây cả tôi và anh có công việc khá ổn định, tình yêu đơm hoa kết trái. Tưởng đâu sẽ có câu chuyện tình yêu đẹp như mơ. Nhưng đời ai biết được chữ ngờ bao nhiêu mâu thuẫn dần dần xảy ra giữa anh và tôi.
Lúc đầu là những cuộc tranh cãi nhỏ, dần lại xé ra to. Có rất nhiều nguyên nhân, trong đó nguyên nhất lớn nhất đó chính là đặc thù nghề nghiệp của tôi là thường xuyên phải đi tác nghiệp, công tác xa, công việc quá nhiều nên khoảng thời gian riêng tư dành cho hai người là rất ít. Tôi nhớ mỗi lần anh gọi thì máy bận, nhắn tin thì không nhắn lại. Lúc hẹn đi chơi tôi điều nói có công việc, kể cả ngày nghỉ. Tôi lao vào công việc đôi lúc tưởng như không có sự tồn tại trong tôi tình yêu này. Tôi khiến cho anh rất đau lòng, bực bội… Cái gì đến cũng phải đến, không đầy hai năm tình yêu tan vỡ thành mây khói. Tôi vẫn còn nhớ ngày chia tay, anh chúc tôi hạnh phúc. Bỗng dưng khi nghe được những lời của anh, trong lòng tôi có giác gì đó rất buồn, khó nói thành lời, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Giờ đây, sau một khoảng thời gian chia tay, tôi cảm thấy rất cô đơn, trống vắng. Đến tận lúc này tôi mới hiểu được cảm giác đau khổ, ánh mắt đau nặng trĩu mà anh phải chịu đựng. Tôi có hối hận cũng đã muộn màng, tôi chỉ tiếc một điều tình yêu đẹp mà không biết gìn giữ, không biết dung hòa giữa công việc, cứ lao vào vật chất mà không để ý, trân trọng những tình cảm thiêng liêng vốn tồn tại trước mắt mình. Nhưng chính cuộc tình này đã giúp tôi bước ra khỏi vòng xoáy của công việc, thoát khỏi sự ích kỉ của bản thân, nhận ra được rất nhiều. Tôi thật sự rất nuối tiếc, không biết trân trọng những hạnh phúc, những điều tốt đẹp mà tạo hóa đã ban tặng. Tôi sẽ cố gắng quên đi mọi chuyện, chôn chặt những dằn vặt, tiếc nuối vào sau tận đáy lòng. Tôi sẽ xem như là giấc mơ chỉ tồn tại trong kí ức, một giấc mơ buồn để cầu chúc cho anh được hạnh phúc bên người yêu mới. Cảm ơn anh vì tất cả những gì đã làm cho tôi. Hãy coi nhau là bạn bè anh nhé!
Theo VNE