Một đời chồng vẫn đầy trai tân theo đuổi
30 tuổi, tôi đã qua một đời chồng. Đó là người đàn ông tôi yêu thương hết mực, nhưng cuối cùng, anh ta lại phản bội tôi.
Khi đã có với nhau một đứa con trai kháu khỉnh, anh ta vẫn không ngừng đay nghiến tôi vì tội không còn trinh tiết. Mà lý do vì sao mình không còn, ngay chính bản thân tôi cũng không biết, vậy thử hỏi, làm sao tôi có thể nói với anh. Tôi chỉ có thể thừa nhận rằng tôi không biết, nhưng anh cho đó là lời nói dối, ngụy biện để che đậy quá khứ của tôi.
Tôi đã cố gắng bỏ qua tất cả mọi lời lẽ cay độc, sống cùng anh vì tôi yêu thương anh ta, vậy mà, cuối cùng, anh ta vẫn rũ bỏ tôi. Thời gian cho cuộc hôn nhân của tôi chỉ kéo dài 2 năm, bao nhiêu đau khổ tôi đã chịu hết, bao nhiêu sự nhục nhã tôi cũng đã nếm trải, chỉ vì con, tôi cố gắng hết lòng. Nhưng cuối cùng, tôi cũng phải từ bỏ vì miệng lưỡi cay độc của anh. Anh ta đã đánh tôi, hành hạ tôi tới chảy cả máu mồm, máu mũi. Và bố tôi đã bắt tôi phải về nhà sinh sống, không được tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Khi tôi có ý định mang con về nuôi, bố mẹ tôi đã không đồng ý. Không phải ông bà không thương cháu mà vì bố mẹ lo cho tương lai của tôi. Khi có đứa con ra, chẳng dễ gì đi nước nữa, mà khi đó tôi còn trẻ. Nếu nhận nuôi con, tôi chỉ có đường là ở vậy vì lấy chồng đâu chắc gì con đã sướng. Chi bằng để cháu cho bố nuôi, bà nội nuôi để tôi có cơ hội cho tương lai. Bố mẹ tôi nói vậy, và trước sức ép của gia đình, tôi đành chấp nhận.
Giờ tôi không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân nào nữa, vấp ngã một lần, giờ lại gặp phải chuyện ngăn cấm như thế, tôi nản rồi. (ảnh minh họa)
Nhưng nỗi nhớ thương con cứ cồn cào những ngày tôi ở nhà mẹ. Tôi khóc hằng đêm vì nhớ con, nhớ tiếng cười, nhớ ánh mắt và cả những câu gọi mẹ bi bô của cháu. Nhiều khi tôi chỉ muốn giật lấy đứa con đó mà yêu. Có những lúc tôi ân hận vô cùng vì quyết định của mình và hận gia đình đã không cho tôi cơ hội chăm sóc con.
Tôi chẳng muốn lấy chồng, hoặc là cứ sống như vậy, thường xuyên vào chăm lo cho con là được. Lúc nào tôi cũng nghĩ thế. Tôi ở với bố mẹ và hàng tuần vẫn thăm con thường xuyên, làm tròn trách nhiệm của người mẹ, lo cho con không thiếu thứ gì. Ân tình với người chồng cũ dù chưa cạn nhưng tôi cũng không còn vấn vương nhiều nữa.
Bây giờ, sau thời gian đi làm và quên đi người cũ, tôi bắt đầu trở lại là chính mình. Tôi vui vẻ, hòa nhã, nhiệt tình và cũng có nhiều người để ý tới tôi. Dù ai cũng biết hoàn cảnh của tôi nhưng họ không bận tâm, họ luôn quan tâm tôi. Gần đây, tôi có 3 chàng trai theo đuổi, có ý tán tỉnh tôi. Họ đều là người tôi đã quen biết nên không vấn đề gì cả. Nhưng mà, bây giờ nghĩ tới chuyện yêu đương tôi ngại quá, tôi lo lắng vì đã vấp ngã một lần.
Tất cả những người thích tôi đều là trai tân. Thật ra, vì tôi dù có chồng nhưng nhìn khuôn mặt vẫn như gái chưa chồng. Người ta nói tôi là &’gái một con trông mòn con mắt’. Tôi cũng có chút nhan sắc và dáng dấp đẹp, có lẽ đó cũng là lý do tôi được nhiều chàng trai còn chưa vợ để ý tới.
Video đang HOT
Một lần tôi thích một người, nhưng khi về nhà người đó chơi, bố mẹ anh ta biết tôi có chồng, họ lâp tức phản đối mối quan hệ này. Mặc dù trước đó tôi cũng chưa từng nói tôi thích gì anh ta cả. Chỉ là anh ta cứ nài nỉ tôi về nhà chơi cùng nên tôi miễn cưỡng đồng ý. Nhưng đó cũng là một việc khiến tôi phải suy nghĩ. Liệu những chàng trai còn zin đó thích tôi nhưng gia đình họ có đồng ý cho tôi lấy con trai họ không, khi tôi còn có cả con riêng? Chẳng ai muốn con trai mình lấy một người đã có một đời chồng cả. Bố mẹ anh ta còn nói: “Nó phải thế nào thì chồng nó mới bỏ chứ” khiến tôi cảm thấy mình bị xúc phạm vô cùng.
Giờ tôi không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân nào nữa, vấp ngã một lần, giờ lại gặp phải chuyện ngăn cấm như thế, tôi nản rồi. Tôi chỉ muốn ở nhà, sống vậy và chăm lo cho con, hi vọng sau này con lớn sẽ hiểu tấm lòng của mẹ cháu là tôi. Theo các bạn, tôi có nên làm như vậy hay không?
Theo VNE
Vợ mất, cả nhà muốn tôi lấy em vợ
Sợ các cháu sẽ thiệt thòi nếu tôi đi bước nữa, hai gia đình liền gán ghép, vun đắp tình cảm cho tôi và em vợ.
Cuộc đời tôi cho đến thời điểm này, có thể ví như một bộ phim còn đang quay dở, nhiều hạnh phúc những cũng không ít sóng gió, khổ đau.
Tôi và vợ có một mối tình rất đẹp và vô cùng sâu đậm. Chúng tôi cùng tuổi, yêu nhau từ năm lớp 10 và kết hôn vào năm 24 tuổi, sau 9 năm yêu đương và tìm hiểu. Để đến được với nhau, chúng tôi đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn.
Khi còn là học sinh, chỉ dám yêu đương lén lút vì sợ gia đình phát hiện. Lên đại học, hai đứa học cùng trường, cùng ngành nên thời gian bên nhau rất nhiều. Chúng tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp và lãng mạn. Tốt nghiệp đại học, tôi đưa cô ấy về ra mắt gia đình thì bị phản đối kịch liệt. Nguyên nhân là bởi vì cô ấy quá thấp. Tôi cao 1,80m, trong khi cô ấy chỉ được 1,50m; kinh tế gia đình cô ấy cũng kém hơn gia đình tôi. Mẹ tôi nói: Biết hai đứa có tình cảm với nhau từ khi còn đang đi học, mẹ không nói vì nghĩ yêu đương khi còn sinh viên là chưa chín chắn, chắc gì đã đến được với nhau. Nhưng nếu con muốn cưới nó thì không thể.
Thà mẹ chê cô ấy vì tính nết thì tôi còn chấp nhận, chứ chỉ chê về ngoại hình thì tôi không phục. Còn nhớ, hồi đó tôi bảo mẹ: Con lấy vợ chứ không phải lấy người mẫu. Còn giàu nghèo, kinh tế bọn con sẽ tự lập, không phụ thuộc gì bố mẹ hết... Chính vì thế mà tôi bị mẹ mắng là bất hiếu. Bà bảo, nếu con nhất quyết lấy nó thì coi như không có cái gia đình này.
Hơn hai năm cô ấy mặt dày chịu trận, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, gia đình tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục. (ảnh minh họa)
Bị phản đối, chúng tôi càng yêu nhau hơn. Mỗi kì nghỉ, dù bị mẹ tôi mắng nhiếc, xỉ vả kiểu gì, cô ấy vẫn cứ đều đều đến báo danh. Có khi tôi nản, bàn với cô ấy hay hai đứa mình bỏ nhau vào Nam sống. Cô ấy bảo: Nếu bỏ gia đình thì dù có ở bên nhau, chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc, sẽ luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, dù sao đó cũng là bố mẹ anh. Hơn thế, như vậy gia đình anh càng ghét em hơn...
Hơn hai năm cô ấy mặt dày chịu trận, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, gia đình tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục. Sau khi cưới, mẹ tôi còn yêu quý cô ấy hơn cả tôi. Mỗi lần chúng tôi mâu thuẫn, dù chưa biết ai đúng ai sai, mẹ đều gọi điện mắng tôi trước. Mẹ bảo, con bé hiền lành thế, mày còn bắt nạt nó. Mẹ tôi từ kẻ thù, trở thành chỗ dựa vững chắc của cô ấy.
Người ta nói, hôn nhân là nấm mồ chôn vùi tình yêu, nhưng với chúng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Đặc biệt, khi hai đứa con một trai, một gái ra đời thì hạnh phúc của chúng tôi ngày càng trọn vẹn. Bạn bè luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt hâm mộ. Trong mỗi câu chuyện về tình yêu, chúng tôi luôn được nhắc đến như ví dụ về một tình yêu đẹp.
Thế nhưng, cuộc sống hạnh phúc của vợ tôi đang ở thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục. Vào 4 năm trước, trong một lần bị ngất xỉu trong lúc làm việc, vợ tôi bị phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối. Lúc đó, tôi không thể chấp nhận được sự thật này, bởi cô ấy vốn đang rất khỏe mạnh, cũng ít ốm đau, sao chỉ một lần ngất xỉu đã bị kết luận là ung thư gan giai đoạn cuối.
Cuối cùng sau nhiều lần đi khám ở các bệnh viện lớn chuyên về ung thư, tôi và gia đình cũng phải chấp nhận sự thật. Sau nhiều nỗ lực chạy chữa, vợ tôi cũng đã trút hơi thở cuối cùng sau nửa năm phát bệnh.
Tâm nguyện của cô ấy là: Sau này dù có cuộc sống mới tôi cũng đừng quên cô ấy, hãy cho cô ấy nằm một góc nhỏ trong trái tim tôi. Hãy chọn một cô vợ thật tốt, đừng để các con bị hắt hủi.
Cuối cùng sau nhiều lần đi khám ở các bệnh viện lớn chuyên về ung thư, tôi và gia đình cũng phải chấp nhận sự thật. (Ảnh minh họa)
Từ ngày cô ấy bị bệnh, từ một người đàn ông mạnh mẽ, tôi đã trở nên yếu đuối, rất nhanh nước mắt. Cô ấy tốt đẹp như vậy, vì sao lại phải ra đi khi mới 32 tuổi chứ. Chúng tôi mới chỉ làm vợ chồng có 8 năm thôi. Con trai tôi mới có 6 tuổi, còn con gái mới lên 3. Mẹ tôi bảo, có lẽ vì nó quá tốt nên ông trời bắt đi sớm.
Sau khi vợ mất, tôi dành hết tình cảm cho các con, không phụ sự mong mỏi của cô ấy, bởi tôi biết rằng, điều cô ấy không an lòng nhất khi nhắm mắt là các con còn quá nhỏ.
Vợ mất đã 3 năm, nỗi đau đã dần nguôi ngoai nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi bước nữa. Thế nhưng, gần đây không biết vì sao mẹ tôi và mẹ vợ lại có ý tưởng muốn tác thành cho tôi và em vợ. Việc này được hai bên gia đình rất ủng hộ.
Linh - em vợ tôi đã ở với vợ chồng tôi 6 năm. Sau khi chúng tôi cưới nhau được 2 năm, mua được nhà thì cô ấy lên Hà Nội học và đến sống ở nhà tôi từ đó đến nay. Sau khi chị gái mất, cô ấy vẫn tiếp tục ở lại chăm lo cho tôi và các cháu. Có thể nói, từ ngày vợ mất, Linh là người gần gũi tôi và các con nhất.
Mẹ vợ tôi nói: Mẹ chỉ có hai đứa con gái. Từ nhỏ, hai chị em nó đã rất thân thiết với nhau. Mấy năm qua, nó không yêu đương gì, chỉ hết lòng chăm lo cho các cháu. Mẹ biết, con còn trẻ, rồi con sẽ đi bước nữa. Mẹ không cấm, cũng không ngăn cản được, nhưng mẹ lo cho hai đứa nhỏ. Nếu lỡ cô gái mà con lấy không tốt, các cháu sẽ khổ. Mẹ đã hỏi qua ý kiến con Linh rồi, nó bảo còn phải xem ở con nữa. Nó nói, nếu con lấy vợ, nó sẽ ở vậy, đón các cháu về nuôi.
Mẹ tôi khi biết mẹ vợ có ý định này cũng theo vào vun vén. Bà bảo, hai đứa nó cũng có nét giống nhau, đều tốt tính. Mẹ chỉ thương con bé thiệt thòi thôi.
Từ đó, hai gia đình thường xuyên gán ghép, tạo điều kiện cho tôi và Linh đến với nhau. Điều này, làm cho tôi và cô ấy cùng ngại ngùng. Từ trước tới nay, chúng tôi rất quý nhau, nhưng đơn thuần chỉ là tình cảm của anh rể đối với em vợ và ngược lại. Ở gần nhau, lại sống cùng nhà, từ ngày vợ mất, tôi chưa từng gần gũi phụ nữ, nhưng tôi chưa từng có ý niệm nào vượt quá giới hạn với Linh. Với tôi, từ trước đến nay, cô ấy đều là người em mà vợ tôi yêu thương, người dì mà các cháu quấn quýt.
Linh bảo tôi, em quý anh, tôn trọng anh, bởi chính con người anh và những tình cảm anh dành cho chị. Em không biết tình cảm đó có tiến triển được nữa không, nhưng vì các cháu, em có thể cố gắng.
Tôi không biết có nên theo ý kiến mọi người, mở lòng với Linh để bắt đầu một cuộc sống mới không. Linh có nhiều nét giống vợ tôi, nếu tôi và cô ấy đến với nhau có lẽ chúng tôi sẽ có một cuộc sống êm đềm, các con tôi cũng sẽ không phải sống cảnh dì ghẻ, con chồng. Nhưng liệu như vậy, hạnh phúc có thực sự sẽ đến với tôi và Linh.
Tôi sợ mình ích kỉ, khi ở bên cô ấy với tư cách là người chồng, tôi sẽ nhớ đến vợ cũ, sẽ so sánh hai người với nhau. Như vậy, sẽ không công bằng với Linh.
Theo VNE
Ly hôn để... hạnh phúc hơn 2 năm, sống dưới dự áp bức, vũ phu của người chồng cờ bạc rượu chè, tôi thực sự đã chịu hết nổi rồi. Nỗi đau ấy cứ dày vò tôi, khiến tôi đau khổ, mệt mỏi vô cùng. Tôi cảm thấy mình như nô lệ, sống bên một người không hề yêu thương mình nhưng lại bắt mình phục vụ anh ta...