Một đời chồng thì đã sao? Vẫn sống hạnh phúc, vẫn khiến người khác ghen tỵ “đỏ mắt” như thế này đây!
Nhìn cuộc sống của tôi với những cô bạn đã qua một đời chồng, tôi thấy “thà mang tiếng một đời chồng còn hơn là sống trong sự lạnh nhạt của chồng”.
Có nhiều lúc chán chồng muốn chết, muốn ly hôn quách cho khỏe nhưng lại sợ mang tiếng “một đời chồng” nên lại không dám, lại loay hoay cố gắng để lấy lòng chồng, “hâm nóng” cảm xúc… Nhiều lúc cảm thấy lấy chồng xong mất giá kinh khủng.
Thế nhưng bây giờ tôi mới thấy mình suy nghĩ thiệt là quá thiển cận. Nhìn cuộc sống của tôi với những cô bạn đã qua một đời chồng, tôi thấy “thà mang tiếng một đời chồng còn hơn là sống trong sự lạnh nhạt của chồng”.
Tôi có nhóm bạn thân gồm 4 cô bạn thì trong đó có hai bà mẹ bỉm sữa là tôi và Thúy. Còn lại hai cô bạn đã ly dị chồng 3-5 năm nay. Nói thiệt mỗi lần gặp mặt 4 nàng nhìn vào là người ta biết ngay. Hai bà mẹ bỉm sữa lúc nào mặt mũi cũng bơ phờ vì thiếu ngủ, dù đã sửa soạn chỉn chu và trang điểm nhẹ nhàng nhưng rõ ràng không giấu được vẻ mệt mỏi. Còn hai cô bạn kia của tôi thì ngày càng trẻ trung, yêu đời phơi phới, nhìn giống gái chưa chồng. Nếu không chứng kiến sự vật vã của bạn trong những giai đoạn trước ly hôn, tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng nó chưa từng có chồng.
Cô bạn đầu của tôi chính là cô giáo trẻ bị chồng bỏ rơi khi lâm bệnh mà tôi có chia sẻ hôm trước. Chỉ sau hơn 3 năm ly dị mà cô nàng gần như lột xác. Nàng ngày càng trẻ trung, yêu đời khi có thời gian chăm sóc, làm đẹp cho bản thân. Lần nào gặp nàng cũng cười tươi rói và nói: “Giờ tao sướng lắm tụi mày ơi. Đi dạy về là tao nằm phè, cơm nước có bé em lo hết rồi, tao chỉ phải ăn rồi thích thì rửa chén, dọn dẹp; mệt thì để đó em tao lo hết. Nó biết tao yếu nên chẳng bắt làm gì, kêu Hai cứ nghỉ cho khỏe. Cuối tuần hai chị em lại ngồi làm yến ăn tẩm bổ.”
Đúng là sống với người thương mình có khác, nàng giờ hồng hào, tươi khỏe, chẳng thấy đâu bóng dáng tiều tụy của ba năm về trước. Trên Facebook của nàng là hình ảnh đi chơi, café… Vì chẳng có con nên nàng chẳng bận bịu gì việc con cái, tã sữa… nên nàng dành thời gian để chăm sóc cho bản thân mình là chính.
“Nói thiệt giờ nghĩ lại tao vẫn cảm thấy sao hồi đó mình lại hành xác mình đến vậy. Ngồi tỉ mỉ lột từng con tôm mà đưa vào tận miệng cho chồng. Thế mà nó còn chả thèm liếc mình đến một cái. Suốt ngày phải ngồi suy nghĩ: chồng đi đâu, làm gì, có gặp gái nào không? Khổ sở chi vậy không biết nữa. Giờ tao thấy tự do muôn năm”, nghe bạn chia sẻ mà hai bà mẹ bỉm sữa cũng phải ghen tị.
Không chỉ tận hưởng cuộc sống, cô nàng còn quyết tâm phát triển sự nghiệp bản thân khi năm vừa qua đã thi đậu cao học và hiện đang chuẩn bị làm luận án Thạc sỹ. Nàng nói: “Tao đi thi cũng một phần cho bõ tức. Ngày xưa, tao cũng đã có ý học cao học nhưng lão chồng đòi đi học nên tao đành phải gác lại để lão đi học trước. Sau đó, vì kinh tế nên tao cũng không thi nữa thì lão lại nói kiểu như tao có thi cũng không đậu đâu. Nghe mà ức, giờ tao phải học cho bõ tức”
Còn nàng kia tên Hương, hiện đang là bà mẹ đơn thân có cô con gái gần 7 tuổi. Là người cưới chồng sớm nhất trong cả đám nên nàng cũng là người từng trải hơn trong chuyện gia đình. Lấy chồng từ khi mới tốt nghiệp đại học, theo chồng về Đắc Lắc lập nghiệp rồi biệt tăm luôn. Đến lúc nàng xuống lại Thành phố, bồng theo đứa con gái 2 tuổi chúng tôi mới biết cuộc hôn nhân đầu tiên của nàng vừa đổ vỡ.
Những ngày đầu hai mẹ con xuống thành phố thật sự là vất vả. Nhưng nàng may mắn có gia đình bên cạnh hỗ trợ, chăm sóc con cái. Trước đó, cả đám cứ nghĩ nàng là người khổ nhất rồi. Thế nhưng bây giờ thì nàng là người hạnh phúc nhất trong cả đám. Con bé càng lớn càng ngoan và hiểu chuyện nên rất thương mẹ. Nàng lại may mắn tìm được một nửa còn lại rất thương nàng và con nàng. Anh chàng này là bạn từ đại học của chúng tôi, biết Hương từ trước nên rất thương khi biết hoàn cảnh của nàng. Chàng như muốn bù đắp những thiệt thòi của Hương nên luôn đối xử với nàng theo kiểu “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” khiến chúng tôi đỏ cả mắt.
Nhưng dù quen nhau 3-4 năm nay Hương vẫn chưa có ý định tái giá vì thương con nhỏ và một phần cũng kiểu “ chim sợ cành cong”. Thế nhưng có vẻ cuối năm nay nàng sẽ lên xe bông lần thứ hai.
Thế hệ 8X chúng tôi hầu hết ai cũng đã lập gia đình, có người đang sống trong mật ngọt của thời kỳ đầu hôn nhân, có người may mắn gia đình êm ấm, có người thì như tôi vẫn đang loay hoay “kháng chiến trường kỳ”, cũng có nhiều bạn vừa “đứt gánh giữa đường”. Hầu hết chúng tôi nhận thấy gia đình rất quan trọng, thế nhưng, sau khi trải qua nhiều sóng gió, chúng tôi cảm thấy phụ nữ cần nhất vẫn là tự tin và sống cho mình nhiều hơn.
Có quá nhiều bẽ bàng, đau khổ cho những cô vợ yếu đuối, chỉ biết chăm chút cho chồng mà quên mất bản thân mình. Nhiều ông chồng khi còn ở với vợ thì xem thường vợ vì được chiều chuộng quen rồi, tưởng mình là nhất. Thấy vợ ngày càng chướng mắt, chỉ thích hoa tươi cỏ lạ bên ngoài rồi xao lãng trách nhiệm với gia đình, với vợ con. Đến khi ly dị xong, thấy vợ ngày càng thành đạt, ngày càng xinh đẹp thì lại tiếc nuối muốn quay lại chắp nối.
Vì vậy, dù bạn chưa có chồng, đang có chồng hay đã ly dị chồng thì hãy luôn biết rằng, chỉ khi bản thân bạn biết yêu thương mình thì người khác mới yêu thương mình. Hãy luôn tự tin, sống cho bản thân mình các mẹ nhé.
Theo WTT
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 5
Lo thì vậy thôi, chứ cô cũng đâu có cách gì liên lạc. Bữa nghĩ có fb nên không xin số điện thoại, giờ không trả lời muốn liên lạc qua cách khác cũng không được. Tự dưng cô nghĩ không lẽ qua nhà cậu ta, mà thật ra cô không nhớ đường vào nhà cậu ta. Hôm đó cô lờ mờ thôi chứ giờ mà kêu cô tìm thì không khác gì mò kim đáy biển. Cô thở dài một tiếng, lòng có chút lo lắng.
Về nhà, bật máy lên kiểm tra xem có đơn hàng nào không. Cô vẫn tò mò không biết cậu ta có trả lời hay đã đọc chưa. Vẫn không thấy gì hết. Cô nghĩ chắc cậu ta bận hay hiện không online thôi. Cô lướt fb xem tình hình mọi người trên fb như thế nào. Tim cô chợt thắt lại, tim đập mạnh. Status của anh. Chính là anh. Tim cô đập thình thịch, không hiểu sao cô lại hồi hộp như vậy chứ. Cô bắt đầu đọc.
"Anh xin lỗi em! Anh muốn gặp em nhưng lòng phải kiềm lại, anh biết mình có lỗi với em rất nhiều, anh không biết phải bù đắp cho em như thế nào nữa? Con tim anh đau lắm chứ, nhưng anh biết em không muốn gặp anh. Anh không dám làm phiền cuộc sống của em. Chỉ mong em sống tốt như vậy anh mới thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Anh biết em sẽ có rất nhiều câu hỏi cho anh. Tại sao anh lại thay đổi? Anh sẽ nói nói tất cả, đó cũng là điều anh muốn nói với em. Chắc em cũng biết cô ấy mà phải không? Thật ra lúc đầu anh chỉ xem cô ấy là một đồng nghiệp bình thường thôi. Nhưng do làm lâu, tiếp xúc hàng ngày mà thời gian bên em lại ít. Anh còn thường đi công tác xa lại đi chung với cô ấy nữa. Nên nảy sinh tình cảm khi nào anh cũng không biết. Anh cũng chẳng hiểu tại sao anh lại như thế. Lần đi công tác bên Đức anh và cô ấy ở chung phòng, tối đó anh và cô ấy có uống chút rượu. Anh bắt đầu không tự chủ được, cô ấy dường như cũng vậy thế là anh và cô ấy đã... Ngay lần đó cô ấy dính bầu. Anh không biết tại sao cưới nhau hơn một năm mà em chưa dính bầu? Bây giờ còn hơn hai tháng nữa cô ấy sinh. Anh không nỡ bỏ cô ấy vì trách nhiệm với con, vì dù sao nó cũng không có tội. Cô ấy thì luôn than mệt nên anh không thể không ở bên cô ấy được. Anh biết anh sai, anh đáng chết nhưng mong em hiểu cho anh. Thật lòng anh vẫn còn yêu em nhiều lắm. Mong em sống hạnh phúc nhé!"
Tim cô đau nhói, anh làm sai thì làm gì có tư cách mà muốn cô phải hiểu cho anh chứ? Khốn kiếp thật. Lại có con nữa chứ. Không lẽ ở bên cô làm anh mất cảm xúc vậy sao? Đâu phải cô không nhiệt tình với anh. Cô như muốn gào thét lên, nhưng bị nghẹn nơi cổ họng không cất lên thành tiếng. Coi ngày hình như anh viết cách đây hơn 10 ngày rồi. Còn ở chế độ hạn chế người xem. Cứ như anh viết chỉ để mình cô đọc được vậy. Từ sau ly hôn cô vẫn để kết bạn trên fb, cô không nghĩ có ngày mình sẽ coi fb của anh.
Cô thẫn thờ, chỉ biết ngồi nhìn vào không trung với mớ suy nghĩ hỗn độn. Muốn khóc mà khóc không được. Cô không biết mình phải sao nữa. Hy vọng anh quay về bên cô là điều không bao giờ xảy ra. Cô biết anh là người có trách nhiệm, anh sẽ chẳng bao giờ bỏ cô ấy mà về bên cô đâu. Dù tình yêu anh dành cho cô có nhiều như thế nào.
Bất chợt hộp tin nhắn xuất hiện. Là cậu ta.
- Em đây, xin lỗi chị em có chút chuyện nên trả lời chị hơi trễ, không biết lời mời cà phê còn không?
Cô mỉm cười nghĩ, đúng con nít quá mà.
- Còn, bây giờ đi luôn không?
- Được chứ, em qua chở chị được không?
Video đang HOT
- Ừ.
Cô ừ theo quán tính, dù sao cô cũng cần cho đầu óc mình thoải mái, cô đã nghĩ cậu ta là tri kỉ mà. Cô tắm và thay đồ ngồi chờ cậu ấy dưới nhà. Khoảng 45 phút cậu ta tới. Cô ủ rũ ra xe.
- Hôm nay để chị tự leo lên được không?
Cậu ta nhìn cô ái ngại, gật đầu mỉm cười. Không ngờ cô cũng leo lên xe được nhưng có hơi vất vả. Cô nói:
- Cười gì, bộ không thấy chân ngắn leo lên xe lần nào sao? Mà em không có xe nào thấp hơn hả? Hay do chân dài quá không dùng đến thì uổng sao?
Cậu ta lại cười, nụ cười dễ thương thấy ớn. Cậu ta quay ra sau hỏi:
- Hôm nay có muốn ôm không?
- Ôm thì ôm, chết ai đâu chứ.
Rồi cả hai ra cà phê, cô thích uống trà đào ở TCH. Hồi trước đi với anh cô hay uống trà đào. Nhiều khi thèm quá nói anh mua mang qua cho cô. Lần nào anh cũng mua cho cô hết. Giờ không có anh thèm quá thì tự xách xe ra mà uống. Mang tiếng mời cà phê mà cậu ta toàn dành trả tiền, cô nói:
- Lần sau chị trả, cấm dành.
Lại cười. Thấy ghét thật chứ. Ngồi với cậu ta mà mấy bàn xung quanh con gái cứ dán mắt vào cậu ta hết, rồi lại cười tủm tỉm. Ai bảo đẹp trai quá, đi đâu cũng có người hâm mộ. Đi với cậu ta không khéo có ngày cô bị ăn axit cũng không chừng. Cô nói:
- Nhiều người hâm mộ quá ha?
Lại cười.
- Hôm nay em uống nhầm thuốc cười hay sao mà cười hoài vậy?
Lúc này cậu ta mới nói:
- Tại gặp chị em vui quá thôi.
- Chị có phải là minh tinh đâu gặp mà vui chứ. Xạo quá.
- Chị còn hơn minh tinh ấy chứ, minh tinh chân đâu có ngắn.
Cô liếc cậu ta một cái, cũng không thể nhịn cười. Không hiểu sao khi bên cậu ta cô lại thoải mái như vậy.
- Mà em nói em bận gì vậy? Chị tưởng lúc nào cũng rảnh chứ?
- Có chút chuyện thôi, giờ rảnh rồi nè. Có thể đi chơi với chị nguyên ngày luôn.
- Ai rảnh đi với em nguyên ngày chứ.
Cậu ta cười cười. Cả hai không nói gì nữa, chỉ im lặng để thưởng thức âm nhạc vang lên. Let It Go do James Bay hát, cô thích bài này. Cà phê xong cậu ta nói đi ăn được không? Cô ừ rồi leo lên xe.
- Chị thích ăn gì?
- Ốc.
- Vậy đi ăn Ốc Đào nghen?
- Ừ.
Không ngờ cậu ta cũng thích những quán mà cô vẫn hay ăn. Toàn trúng tim đen cô thôi. Tự dưng giờ cô mới để ý, hôm nay thấy cậu ta khang khác. Nói chuyện nhiều câu trống không chả có chủ ngữ, vị ngữ gì hết. Lạ thật. Đến quán ốc cô nói để cô mời không cho cậu ta dành trả nữa. Cậu ta lại cười không nói gì, cô gọi chắc tầm hơn 10 món, lâu quá cô không ăn mà. Mà ốc lại là món cô thích nhất chứ. Cứ cuồi tuần cô vẫn thường hay nấu ốc cho anh ăn, anh thì lúc nào cũng khen cô nấu ăn ngon, nhiều hôm nêm hơi mặn cũng khen. Cô yêu anh vì những điều như vậy. Cậu ta nhìn cô cười.
- Không ngờ nhỏ con mà ăn ghê quá.
- Vậy em không ăn sao?
- Có chứ, có người mời mà, ăn cho đã.
Cô hứ một tiếng cười mỉm.
- Thôi ăn đi.
Cả hai cùng cười thật sảng khoái. Thực lòng cô không muốn về nhà, ăn xong cô nói.
- Chở chị đi vòng vòng Sài Gòn chơi được không?
Cậu ta có vẻ hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu kèm theo nụ cười rất dễ thương. Cô có cảm giác cậu ta như là người thân vậy, cô xem cậu ta như một đứa em trai. Leo lên xe, cậu ta chở cô đi dạo, không ai nói câu nào nhưng cô thấy lòng mình nhẹ tênh. Ở bên cậu ta cô lúc nào cũng thấy nhẹ nhàng hết. Đi vòng vòng cũng gần 22 giờ, cô sợ cậu ta mệt nên nói muốn về. Cậu ta còn ghẹo.
- Tưởng muốn đi vòng vòng tới sáng chứ?
Cô đánh cậu ta một cái.
- Chở chị về trước đi rồi muốn đi đâu thì đi, không ép.
Cô cười mỉm, thấy vui lạ. Nỗi đau cũng vơi đi. Từ sau hôm đó ngày nào cậu ta cũng chat với cô hết, thỉnh thoảng hai chị em lại gặp nhau. Nói thỉnh thoảng chứ gặp thường xuyên gặp à. Hai chị em nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, toàn nói chuyện phiếm thôi nhưng cô thích vậy. Cô cũng không muốn hỏi chuyện riêng tư của cậu ta và cũng không thích nói về chuyện của mình. Tự nhiên cô thấy nói chuyện với cậu ta hợp thật. Cô nói chẳng ngại ngùng, vì cô nghĩ mình đang nói chuyện với một người em trai, một người bạn tri kỉ. Cô lại thấy vui vì điều đó.
Một hôm cậu ta nói muốn mời cô đến nhà chơi. Cô thắc mắc chẳng có lý do gì phải đến nhà cậu ta hết. Cần gặp thì ra quán cũng được, đâu nhất thiết phải về nhà. Đang tính hỏi thì cậu ta nói:
- Chỉ là em cần chị giúp một chút thôi. Chị là con gái nên chắc khéo tay hơn em.
- Em cần giúp gì cứ nói đi?
- À, chỉ là em không biết chăm sóc vườn hoa nên muốn nhờ chị giúp.
Cô thầm nghĩ, cậu ta biết nấu ăn cũng gọi là khéo tay rồi, không lẽ chăm sóc hoa lại không biết. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô không nói. Dù sao cậu ta cũng là người luôn mang cho cô cảm giác vui vẻ, ấm áp. Giờ giúp một chút cũng có sao đâu. Cuối tuần cậu ta đến đón cô qua nhà. Giờ thì cô có thể nhớ đường đến nhà cậu ta rồi. Vào đến nhà, cậu ta dẫn cô ra vườn hoa. Cô thấy hoa đẹp mà, có thấy cây nào có vấn đề gì đâu. Quay qua hỏi:
- Cây bị sao?
Cậu ta cười cười.
- Cây không sao hết.
Cô trợn mắt.
- Vậy nhờ giúp gì?
- Chị chọn hoa rồi cắm bình giúp em được không?
Cô trợn mắt tiếp (mặc dù mắt không được to lắm).
- Cái gì?
Cậu ta gãi đầu, cười mếu máo.
- Tại em không biết lấy lý do gì để mời chị qua nhà chơi. Đi ra quán hoài cũng chán. Nên...
- Thiệt là bó tay luôn.
Cô lắc đầu, mặt tỏ ra giận. Cậu ta rối rít xin lỗi. Cô bỗng phá lên cười.
- Chị giỡn thôi mà.
Mặt cậu ta nhìn thiệt muốn cười lăn lộn luôn. Mà phải công nhận vườn hoa đẹp thật, nhìn thấy mê luôn. Xứ nóng vậy mà trồng được hồng cắt cành mặc dù hoa không được to cho lắm nhưng vậy là đẹp rồi. Còn có hoa lan nữa rất đẹp. Cắt hoa xong cô và cậu ta vào nhà cắm hoa, trông cũng không đến nỗi tệ. Trong nhà có hoa, nhìn có khác.
Đang ngồi uống nước nói chuyện rất vui, bỗng nghe tiếng xe hơi ngoài cửa. Cậu ta nhìn ra ngoài. Cô ngồi hướng quay mặt vào trong nên cũng muốn quay lại xem là ai, đã thấy cậu ta lên tiếng.
- Anh hai mới về.
Cô quay lại gật đầu chào. Anh ta chỉ liếc qua cô một cái, mặt lạnh như tiền. Cô nghĩ người gì mà chảnh quá. Không giống như em trai mình. Anh ta chỉ ừ một tiếng rồi lên lầu. Cô không nhìn theo. Cậu ta mới nói:
- Anh hai mới đi công tác nước ngoài về.
Cô ừ không hỏi thêm gì. Mà giờ cô mới để ý, nguyên biệt thự chà bá mà chỉ có mình cậu sống cũng có vẻ hơi rộng. Giờ mới biết cậu ta sống với anh hai. Cô cũng thắc mắc ba mẹ cậu ta sao không ở cùng nhưng ngại không dám hỏi. Cậu ta nói cô ngồi chờ cậu ta muốn lên hỏi thăm anh hai xíu. Cô ừ nói cậu ta cứ lên đi cô ra ngoài vườn hoa. Đang say sưa ngắm hoa, bỗng cô nghe như tiếng cãi nhau phát ra từ trên lầu. Do cửa sổ mở nên có thể nghe được. Cô chỉ nghe tiếng anh của cậu ta nói.
- Anh mới đi có mấy tuần mà đã dẫn gái gú về nhà rồi hả? Mày cho nó bao nhiêu tiền còn chưa đủ sao còn dẫn nó về nhà nữa chứ? Bộ muốn để nó ăn hết căn nhà này mới vừa lòng à? Mà nay mày đổi khẩu vị rồi sao, ngày trước thấy toàn gái đẹp bây giờ chọn bà cô vừa già vừa xấu vậy?
Chẳng phải anh ta đang nói cô sao. Cô trông tệ vậy à? Cô thấy có một sự khó chịu không hề nhẹ. Ừ thì cô vừa già vừa xấu, cô chấp nhận vì nó là sự thật. Còn nói cô là gái thì không thể chấp nhận được. Cô thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. Mặt cô hừng hừng sự tức giận. Anh ta là thá gì mà nói cô là gái chứ. Bộ cô nhìn giống gái lắm sao? Bộ cô thèm cái gia tài nhà anh ta sao? Cô tức giận tính lên lầu tát cho anh ta mấy cái. Cậu ta cũng lớn tiếng lại.
- Anh đừng có xúc phạm người khác như vậy chứ? Anh có biết cô ấy là ai đâu sao nói khó nghe vậy chứ?
- Mày bữa nay mà cũng nói được câu này à. Chẳng phải mày là thằng phá hoại sao? Suốt ngày chỉ biết ăn chơi.
Không nghe tiếng cậu ta nói gì. Cô chỉ nghe tiếng cửa đóng sầm lại. Nhìn thấy cậu ta mặt thể hiện rõ sự tức giận. Ra ngoài chỉ nói với cô.
- Em đưa chị về nhé.
Cô gật đầu, bất giác như có ánh mắt nhìn cô từ trên lầu. Cô ngước lên đưa ánh mắt hình viên đạn về hướng anh ta rồi ra ngoài cổng đợi.
Cả quãng đường về không khí nặng nề bao trùm. Cô không dám lên tiếng vì biết cậu ta chắc đang buồn. Mà cô cũng có khác gì chứ. Bị anh ta nói là gái cô tức đến muốn hộc máu luôn. Về đến nhà, cô chỉ nói với cậu ta về cẩn thận. Rồi cô lên lầu. Cả đêm cô không ngủ được, trong lòng đầy sự tức giận xen lẫn lo lắng cho cậu ta. Chắc ngày trước cậu ta quậy phá lắm nên anh ta mới nó ghê thế. Mà dù có vậy thì cũng là anh em ruột anh ta đâu cần phải nói nặng như vậy chứ.
Sáng hôm sau cô rất muốn chat với cậu ta, chủ yếu là xem tình hình cậu như thế nào? Nhưng cô không dám, chỉ sợ lại làm cậu ta buồn hơn. Nguyên ngày cô như ngồi trên đống lửa, làm gì cũng không xong. Lòng cứ bồn chồn, tự trách mình sao không xin số điện thoại.
Mấy ngày trôi qua cô vẫn chưa dám liên lạc, mà cậu ta cũng chẳng chat gì với cô. Lúc này cô thật sự cảm thấy hoang mang. Liều cô vào fb chat.
- Bữa giờ em sao rồi, không thấy liên lạc gì hết, rảnh cà phê với chị?
Im lặng, chắc cậu ta không online rồi. Cô lướt qua xem fb của cậu ta xem có post gì không, nhưng không thấy gì hết. Cô chợt dừng lại chỗ thông tin. Cô nhớ không lầm là hồi trước có đọc thấy cậu ta để độc thân, hôm nay thấy mối quan hệ phức tạp. Không lẽ cậu ta là Gay? Bình thường cô chỉ nghĩ phức tạp là Gay thôi. Không thể nào, nhìn cậu ta manly vậy mà. Mà ai biết được. Cũng không đúng, rõ ràng bữa ở nhà cậu ta, anh trai cậu ta chẳng phải nói cậu ta gái gú đó sao. Càng nghĩ càng không thông được. Tự nhiên nhớ đến anh ta là đầu cô bốc hỏa. Cái thứ đàn ông gì mà. Người thấy có ăn có học vậy mà cũng nói ra được câu đó, thiệt nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Nhìn cao ráo, bảnh bao, chắc học cũng cao mà sao nói ra từ nào từ đó khó nghe vậy. Tức hộc máu luôn.
Càng nghĩ cô càng tức mà. Tự nhiên nghĩ chuyện đâu đâu làm chi cho mệt óc vậy nè. Buồn quá cô đi cà phê một mình. Cô ra TCH chủ yếu vì thèm trà đào và muốn nghe nhạc thôi. Cô chọn một góc khuất ngồi, nhìn bâng quơ vào không trung. Lâu rồi cô không đi cà phê một mình.
Từ khi quen anh lúc nào anh cũng bên cạnh, cô chưa bao giờ phải trải qua chuyện gì một mình hết vì anh luôn chia sẻ với cô mọi việc. Giờ có một mình, lòng cô thấy trống trải. Tự nhiên có cảm giác lạ, hình như có ai nhìn mình. Cô quay lại, thì ra là anh ta. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Nhìn thôi là nuốt nước cũng không trôi. Cô muốn uống nhanh nhanh đi cho rồi, chứ nhìn thấy anh ta là thấy sự thù hận liền. Thứ trời ơi không à. Mà sao cô phải trốn tránh chứ? Cô có làm gì sai đâu? Bỏ đi cô không khác gì thừa nhận những điều anh ta nói là sự thật sao. Cô lấy lại bình tĩnh, quay mặt đi chỗ khác.
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 2 "Khi anh cầm lá đơn ly hôn trên tay, chắc anh cũng biết lý do vì sao rồi chứ? Em sẽ chấp nhận ra đi vì lòng tự trọng của em lớn lắm. Không phải vì em không còn yêu anh nữa mà vì em không muốn mình dùng chung người đàn ông với một người phụ nữ khác. Điều đó đối với...