Một điều ước cho em!
Có bao giờ dù một lần anh suy nghĩ mà hiểu được cho tâm trạng của em lúc này không anh?
Con người vốn dĩ tham lam lắm phải không anh? Anh, em và tất cả những người đang yêu đều tham lam… Nhưng đối với em, nếu được một đều ước em ước sao mình là một nửa mà anh đang tìm kiếm, để em không đau như lúc này, cảm giác nghẹn ngào, khó thở như có cái gì đó đè nặng trái tim em.
Em yêu anh từ lúc nào em không hề biết, chỉ biết rằng khi em nhận ra được tình cảm của mình thì em đã không còn kịp dừng lại, dừng lại mà suy nghĩ em đang đi vào một con đường không có lối thoát… nhưng tình yêu mà anh em không thể là người chọn lựa được, yêu là không biết lý do, yêu là chấp nhận tất cả dù tình yêu có làm em không còn là em nữa. Đôi khi em vẫn có ước mơ, em muốn mình xóa khỏi tâm trí hình bóng của anh để em lại có thể là em sống vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng em không làm được hay nói đúng hơn là em không muốn, em không muốn mình quên anh vì đối với em anh là cả cuộc đời.
Em có vội vàng quá không khi em còn quá trẻ để khẳng định mình chỉ yêu anh, cần anh và muốn cùng anh đi đến hết cuộc đời. Nhưng em có thể đủ can đảm để nói với anh rằng trái tim em đã đủ lớn để yêu và chấp nhận quên anh. Em có nghe đâu đó câu nói “ Bạn hãy bớt đặt gánh nặng yêu thương lên ai đó, thì bạn sẽ hết khổ”. Liệu em có làm được không anh?
Phải quên thôi đúng không anh? Em phải quên dù đau, dù khó khăn thế nào cũng phải quên, em không thể tìm thấy hạnh phúc nơi anh, người chưa bao giờ yêu em. Em mãi mãi chỉ là cái bóng đi bên cuộc đời anh, một cái bóng không hơn không kém. Em đã từng hy vọng và đặt rất nhiều niềm tin vào tình yêu mà em dành cho anh, em tin rồi đến một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu em vì đối với anh em đã rất chân thành, nhưng bây giờ em đã hiểu tình yêu không chỉ cần sự chân thành thôi là có thể giữ được. Em chấp nhận thất bại khi muốn kéo anh về phía em, muốn anh chỉ yêu em. Từ lúc yêu anh em cứ ngỡ rằng mình chỉ cần ngoan hiền, biết lắng nghe, biết thông cảm thôi là đủ, nhưng con người vốn dĩ tham lam mà anh, em dù có giỏi giang, biết quan tâm, biết chia sẻ cùng anh nhưng em không phải là cô gái xinh đẹp… Em ước gì mình có thể biến thành một cô gái thật xinh đẹp để giữ chân anh nhưng đó chỉ là ước mơ của riêng em mà thôi.
Anh từng nói với em anh cũng có trái tim, vì câu nói này mà em đã yêu, đã hy vọng, nhưng giờ em nhận ra được rằng anh cũng như em, cũng có trái tim, nhưng trái tim anh không thuộc về em, trái tim anh thuộc về người đã làm anh đau khổ, cũng như em người làm em đau khổ là anh, nhưng em chưa một lần quên được anh. Em sợ phải đối diện với những gì đã qua, sợ đi trên những con đường đã cùng anh đi qua, những nơi hai đứa đã từng đến, sợ một mình đối diện với những kỉ niệm về anh, sợ phải khóc một mình, sợ phải một lần nữa níu kéo anh và lại phải mất anh. Em sợ lắm anh có biết không?
Video đang HOT
Anh! Có bao giờ dù một lần anh suy nghĩ mà hiểu được cho tâm trạng của em lúc này không anh? Em đau lắm nhưng phải nở trên môi nụ cười, em gượng gạo bước đi từng bước một, em đang cố gắng để chứng minh điều gì đó em cũng không rõ, em chỉ biết rằng em đã hứa với anh và em đã tự hứa với bản thân là không khóc trước mặt anh nữa, em chỉ được phép khóc một mình, chỉ một mình em mà thôi. Em không muốn anh tiếp tục thương hại em, không muốn anh tiếp tục xem em là đứa con gái yếu đuối, em muốn mình giữ lại một chút lòng kiêu hãnh và tự trọng của một người con gái, dù sâu thẳm trong lòng em vẫn còn rất yêu anh.
Em chấp nhận từ bỏ anh, nhưng em không bao giờ quên anh (Ảnh minh họa)
Không biết đến bao giờ em mới thật sự quên anh, em hận bản thân em đã yêu anh quá nhiều mà không biết dừng lại, không biết rằng trái tim anh chưa bao giờ có em. Em đau lắm, cảm giác mất mát một thứ gì đó rất quan trọng đối với em, biết kết thúc là điều không trách khỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến không còn được gặp anh, không được anh quan tâm thì nước mắt em cứ thi nhau rơi xuống em không kìm lại được. Đơn phương là bằng chết, em đã chọn cho mình một cái chết rất đau, có những nỗi đau không nói được thành lời. Em biết quyết định buông tay anh ra là em phải tự mình bước đi, không còn anh bên cạnh nữa rồi, đã nhiều lần tự nhủ với lòng mình phải chấp nhận sự thật nhưng em vẫn mong tất cả chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh giấc em vẫn còn có anh.
Em ước gì mình có thể hận anh, có thể ghét anh vì như vậy biết đâu em sẽ có thể quên được anh một cách nhanh nhất. Nhưng em không làm được, anh là người em yêu và mãi mãi là vậy, em không thể vì bất cứ lý do gì mà hận anh. Tình yêu luôn có lý lẽ riêng của nó và em chấp nhận, em chấp nhận yêu anh chấp nhận đau khổ vì anh.
Em chấp nhận yêu anh, và chấp nhận mất anh vì khi thật sự yêu một ai đó điều cao thượng nhất là ta sẽ làm tất cả để người đó hạnh phúc chứ không phải giành giật để người đó thuộc sở hữu của ta. Em không phải là người cao thượng vì nếu là người cao thượng đáng lẽ em đã phải buông anh ra từ rất lâu rồi, không làm anh phải khó xử làm anh bận lòng vì em.
Giờ khi em nhận ra sự thật vẫn chưa muộn phải không anh? Anh hãy bước đi nếu thật sự anh muốn, em sẽ không níu kéo sẽ không giữ anh lại cho riêng em nữa, dù biết em sẽ khóc nhiều lắm, nhưng em phải làm thôi vì em không thể thay đổi được, em không thể ép anh yêu em, em đã thất bại, thất bại nặng nề trong tình yêu rồi anh.
Em nghĩ mà ngưỡng mộ người con gái đã từng làm anh yêu, và cũng không hiểu sao cô ấy không giữ anh cho riêng mình. Em muốn mình có thể bên cạnh quan tâm lo lắng cho anh suốt đời nhưng giờ em chỉ có thể làm việc đó trên danh nghĩa một người bạn, nhưng bạn bè thì cũng phải có giới hạn phải không anh? Em phải giữ cái giới hạn đó đúng không anh.?
Anh ơi! Em vẫn yêu anh không bao giờ quên anh được, những gì đã qua em sẽ xem như là kỉ niệm, một kí ức tốt đẹp nhất về anh, người em đã yêu bằng cả trái tim nhưng thật cay đắng phũ phàng là em phải xa anh. Từ bỏ không có nghĩa là lãng quên, em chấp nhận từ bỏ anh, nhưng em không bao giờ quên anh.
Chúc anh hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị lừa một lần, em đã hết tin anh
Tình cảm của bọn em vẫn còn nhưng sau mọi chuyện, em băn khoăn về chuyện lập gia đình với anh.
Em là con gái Bắc và Sài Gòn học. Người yêu em là bộ đội chuyên nghiệp đóng quân ngoài Nha Trang. Chúng em chính thức yêu nhau được ba năm rồi, từ hồi em là sinh năm thứ nhất cao đẳng. Nhưng vì điều kiện, chúng em không được gần nhau. Tuy vậy, chúng em luôn hướng về nhau và yêu nhau thật nhiều. Vì là sinh viên nên em có nhiều thời gian rảnh và thường ra thăm anh, đều đặn một lần/tháng. Đó có lẽ là quãng thời gian vui và hạnh phúc nhất của chúng em.
Khi em là sinh viên năm cuối, anh được đơn vị cho ra Bắc đi học. Bọn em tạm thời xa nhau vì em cũng xác định học xong sẽ ra Bắc làm việc để được gần anh. Tình yêu sẽ mãi là màu hồng nếu như không có cái ngày định mệnh ấy. Một buổi trưa em gọi điện cho anh ấy thì có một người con gái nghe máy. Cô ấy nói là em họ của anh nhưng hầu hết anh em nhà anh, em đều biết cả. Em có linh tính không hay và điều đó xảy ra thật.
Anh quen cô gái ấy trong thời gian ra Bắc học. Em đã ra tận quê nhà anh và gặp mặt ba người: em, anh và cô gái đó. Những gì em nghe được đã làm em suy sụp hoàn toàn. Anh đã bảo với cô gái đó là chỉ có em yêu anh, còn anh không yêu em. Em đã tát anh một cái và nói không còn quan hệ gì với anh nữa.
Rồi anh lại sang nhà em và xin cơ hội quay lại. Vì gia đình em không ai biết chuyện đó nên em đã bỏ qua. Nhưng người ta thường nói: "Một lần mất tín, vạn lần mất tin", em không còn tin tưởng vào anh ấy nữa. Anh ấy đi đâu cùng bạn bè, em cũng suy nghĩ là anh ấy đang đi cùng người con gái nào đó. Dần dần, anh cũng cáu lại em và nói: "Em không tin anh nữa thì anh sẽ không lấy em làm vợ. Vì em đã biết rõ quá khứ của anh thế nào rồi, khi vợ chồng giận, cãi nhau, em sẽ mang chuyện cũ ra để nói".
Sau đó, có nhiều vấn đề xảy ra. Anh đi học, vay nặng lãi, gia đình không có tiền trả. Người ta đưa đơn tới đơn vị và anh phải ra quân. Anh buông xuôi tất cả. Chúng em lại cãi vã tới mức không nói chuyện với nhau nữa. Em biết là tình cảm của bọn em vẫn còn nhưng giờ không biết phải làm thế nào? Em có nên yêu anh và bỏ qua tất cả để cùng anh xây đắp một gia đình? Mọi người hãy cho em một lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Muốn 'yêu' một lần rồi sẽ từ bỏ Sau khi được sống thật với cảm xúc, mình sẽ ra đi, trả anh về với gia đình hạnh phúc của anh. Mình biết bài tâm sự này sẽ có rất nhiều người không đồng tình nhưng mỗi con người có một số phận mà ông trời đã sắp đặt. Mình mong nhận được lời khuyên của mọi người. Mình đang rung động...