Một đêm “trót dại” với đồng nghiệp cũ
Khi thức dậy, tôi mới biết anh và tôi đã ở cùng nhau, hai chúng tôi vô cùng luống cuống, xấu hổ với chính mình…
ảnh minh họa
Chuyện này xảy ra mới được hơn một tuần nhưng khi nhớ lại tôi vẫn không hiểu vì sao mình lại đồng ý để anh đưa về, rồi còn đồng ý vào nhà nghỉ để mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Có lẽ chẳng ai tin là tôi đã vào nhà nghỉ cùng một người tôi chỉ quý mến như ông anh trai của mình ở nhà. Đó là anh bạn đồng nghiệp hơn tôi 2 tuổi làm cùng công ty viễn thông cũ của tôi. Anh tên Quân – hiện tại đang làm cho một công ty máy tính. Chúng tôi quen và chơi cùng nhau khi làm cùng, thời gian tính ra cũng khoảng gần 2 năm. Anh là con trai thành phố, nhà cửa đàng hoàng, có một em gái và đang học thêm tấm bằng cao học. Tôi – một cô gái quê, lúc nào cũng phấn đấu hết mình để trụ được ở mảnh đất thành phố lắm cạm bẫy này.
Tốt nghiệp ra trường là tôi xin được công việc luôn, nhờ chút kinh nghiệm nhỏ thời sinh viên và phấn đấu không ngừng, tôi có được chỗ đứng vững chãi trong công ty. Phải nói là đến lúc này tôi cũng chẳng định hình nổi buổi tối hôm đó tôi đã uống mấy cốc bia. Thú thật, trước đó một thời gian tôi mới chia tay với bạn trai.
Video đang HOT
Chúng tôi yêu nhau từ năm thứ 3 đại học, gia đình anh đều yêu quý tôi chỉ trừ bác gái – mẹ anh. Bác chê tôi là con gái quê, không thể nào tiếp thu được lối sống, gia phong của nhà anh có từ lâu đời, sẽ rất khổ cho tôi và bác không muốn nhà mình bị coi thường. Vất vả nhất là sau này lấy nhau, con cháu bà đi lại sẽ xa xôi. Tôi đau buồn vì sự xúc phạm ấy, cảm giác mặc cảm cứ vây lấy tôi, tôi gần như bị bế tắc.
Tuy nhiên, con người tôi biết rạch ròi giữa tình cảm và công việc nên dù đau khổ thế nào vẫn đứng lên được. Thậm chí trong thời gian “thất tình” của tôi còn được khen ngợi trước toàn tổng công ty. Nhưng cứ về đến nhà là tôi thấy trống trải, cô đơn… thành công trong công việc, danh vọng, tiền bạc của tôi lúc này khiến tôi viên mãn. Nhưng còn tình cảm? Có mấy ai hiểu được tôi cô đơn chừng nào, tôi không có gia đình ở bên như anh, anh chia tay tôi mà chẳng nghĩ đến tình cảm mấy năm trời. Tôi ghét đàn ông và nghĩ rằng sẽ còn lâu nữa mới có thể bắt đầu mối quan hệ khác.
Vậy là tôi càng lao vào công việc nhiều hơn, có những khi bạn bè cùng cơ quan tranh thủ về từ sớm để ở bên chồng con, người yêu , chỉ mình tôi ở lỳ công ty đến 9h thậm chí còn muộn hơn. Tôi không muốn trở về căn phòng mang cho tôi cảm giác đáng sợ, chỉ có khi ngủ tôi mới không nghĩ đến nỗi cô đơn ấy. Rồi thế nào tôi lại nhận được tin nhắn rủ tụ tập của mấy người bạn cùng làm cộng tác viên như tôi ở công ty viễn thông cũ. Mấy anh em chỉ hay nhắn tin, chat chứ không gặp nhau được thường xuyên.
Tối hôm đó, chúng tôi tập trung từ 7h, đi ăn uống no say rồi nảy ra ý định hát hò. Gặp lại mọi người tôi thấy rất vui, như đang được là chính mình sau quãng thời gian chỉ biết đến công việc. Vào quán karaoke chúng tôi vẫn gọi bia và rượu để tiếp tục, sau đó một vài bạn gái khác xin phép về trước để sáng hôm sau đi làm. Chỉ còn 2 người con gái là tôi và Thu cùng mấy anh con trai. Thu tỉnh hơn tôi vì không uống được nhiều, tửu lượng của tôi cũng kha khá nên cứ ai mời là uống cạn. Đến khi không thể tiếp thêm nữa thì tôi xin phép về, nhưng ai dám cho tôi về trong tình trạng đó. Mọi người cử Quân đưa tôi về vì biết khoảng cách hai nhà không xa lắm. Lúc này tôi vẫn tỉnh để biết mọi người thanh toán tiền xong, xuống lấy xe ra về.
Nhưng sau khi lên xe của Quân thì tôi không biết là mình đã đi đâu, làm gì? Để sáng khi tỉnh dậy, tôi đang ở trong vòng tay anh. Tôi sợ hãi kêu lên cũng làm Quân sửng sốt. Anh nói, men rượu đã dẫn lối chúng tôi đến với nhau. Nhưng anh hứa sẽ có trách nhiệm với tôi và những việc đã làm. Tôi điên mất, cả tuần nay tôi ở trạng thái của người mộng du,không còn làm được gì và tránh tất cả cuộc gọi, tin nhắn từ Quân. Chẳng nhẽ sau chuyện này chúng tôi lại yêu nhau? Từ trước tới giờ tôi vẫn chỉ coi anh là anh em, làm sao để lòng tôi không rối bời như lúc này đây?
Theo Afamily
Để con dâu đi lấy chồng
3 năm qua, là quãng thời gian quá dài và tôi nghĩ, mình đã quá ích kỉ khi cứ giữ mãi cô con dâu của mình.
Sinh ra một cậu con trai, tôi ước mơ mình có cháu nội, có cô con dâu tốt biết bao. Và rồi, sự mong mỏi của tôi cũng được báo đáp khi con trai dẫn bạn gái về ra mắt mà lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hiền lành, ngoan ngoãn. Tôi vui mừng lắm vì sau nhiều lần giục giã, cuối cùng thì con trai cũng chịu nghe lời mẹ.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau muộn, chỉ sinh được một cậu con trai. Con trai đi học, có công việc tốt và chỉ cần đợi lấy vợ và sinh con nữa là ổn. Cái ngày con trai lấy vợ, tôi mừng lắm, một sự kiện trọng đại của gia đình tôi, sự kiện mà chúng tôi sẽ trở thành bố mẹ chồng và có thể là ông bà nội.
Con dâu tôi rất ngoan, hiền, đó là điều tôi hài lòng nhất. Nhiều khi tôi nghĩ, chắc ông trời thương nhà tôi neo người nên đã giúp đỡ chúng tôi, cho con tôi cưới được một người vợ tốt. Ngày ngày tôi mong các cháu sớm có con để tôi có cháu gọi là cháu nội. Nhưng mong mỏi mãi, tận tới gần 2 năm sau, con tôi vẫn chưa có bầu. Tôi buồn quá, giục chúng đi chữa trị. Nhưng tôi cứ nghĩ chắc chắn là do con dâu tôi vì con trai tôi xưa nay khỏe mạnh, lại không chơi bời, chẳng có lý nào lại do nó. Nên nhiều lần, dù có hơi ích kỉ nhưng tôi vẫn nói bóng gió rằng, tại con dâu nên chúng tôi mãi không có cháu.
Con dâu tôi buồn và cũng hay khóc thầm. Một thời gian sau, con trai tôi thông báo việc mình là nguyên nhân khiến khó có con, tôi hoảng quá.
Biết tin con trai tôi khó sinh, tôi buồn lắm. Tôi thấy có lỗi với con dâu vì đã nghi oan cho con. Thời gian đó, tôi cứ gần gũi, cố gắng động viên con dâu kiên trì, vượt quá khó khăn này. Cô con dâu tốt bụng của tôi đã khóc lóc và bằng lòng, nói sẽ cùng gia đình tôi cố gắng để ông bà có cháu nội. Nghe con nói, tôi xúc động lắm. Thì ra, con luôn luôn nghĩ cho gia đình tôi, vậy mà tôi lại cứ đổ lỗi cho con.
Bây giờ thì đã hơn 3 năm trôi qua, cũng đã cố gắng rất nhiều mà không có kết quả. Tôi buồn phiền và đã tính chuyện, để con dâu đi lấy chồng.
Tôi khuyên con trai tôi, nếu có yêu vợ thì để cho vợ chọn con đường đi của mình. Tôi không muốn vì gia đình mình mà con dâu phải khổ sở. Tôi cũng không muốn con dâu phải suy nghĩ về việc này. Sống với người chồng không thể sinh con, tôi còn níu kéo con làm gì. Phụ nữ, ai chẳng mong được làm mẹ, chẳng lẽ tôi lại ích kỉ giữ con lại cho tới khi hết tuổi thanh xuân, lại khó sinh con sao.
Tiếc con dâu tốt lắm, nhưng tôi không còn cách nào khác, đành lòng để con đi lấy chồng. Chỉ hi vọng, ông trời sẽ mỉm cười với chúng tôi, hi vọng rồi con dâu tôi sẽ hạnh phúc và một ngày nào đó, biết đâu con trai tôi khỏi bệnh, khi đó, tôi có thể sẽ cưới vợ hai cho con dù là không muốn chút nào. Nhưng làm sao tôi ích kỉ bắt con dâu mình chờ đợi không hi vọng được?
Theo VNE
Ở rể mà vẫn chửi vợ suốt ngày Khi mọi thứ đã an bài, chị mới cảm thấy, những gì mình tự ý quyết định trước đây là sai lầm. Có lẽ đó là cái giá phải trả cho chị khi chị không nghe lời bố mẹ, cứ cố sống cố chết yêu anh, người đàn ông mà chị cho là định mệnh của đời mình. Ngày đó, chị gặp anh...