Một đêm mất điện
Chỉ vì mất điện bất ngờ… mà tôi đã đánh mất cả đời con gái.
Vào một đêm mất điện
Dưới ánh nến mập mờ, đêm ấy trở thành đêm khó quên của đời tôi…
Tôi và anh là bạn đồng hương, cùng nhau lên thành phố để kiếm việc làm. Chúng tôi đã thuê chung một khu nhà trọ nhưng khác phòng. Vì muốn tiết kiệm chi phí ăn uống, điện ga nên chúng tôi đã chọn cách “góp gạo thổi cơm chung”. Và hôm đó là đến phiên tôi nấu nướng.
Như mọi khi, đến 8 giờ, anh sang phòng tôi để ăn cơm nhưng không may, tự dưng cả khu lại bị mất điện. Vì khu nhà trọ có quy định, đến 9 giờ tối là đóng cổng nên chúng tôi không kịp giờ để ra ngoài chơi, lấp khoảng thời gian mất điện, vì vậy hai đứa quyết định thắp nến để ăn cơm tiếp.
Ăn cơm xong, tôi dọn bát lại một chỗ để mai rửa, rồi nằm lăn ra giường nghỉ ngơi, nghịch điện thoại. Một lát sau, bỗng thấy nhột từ phía eo, tôi giật mình ngoảnh lại, thì ra là anh ấy. Ngay lập tức tôi rụt người lại và ngồi phắt lên nhưng anh ấy lại tiến tới gần tôi hơn, và dắt tôi “vào cuộc”.
Chưa bao giờ tôi làm chuyện ấy, cũng chẳng thể ngờ lần đầu tiên của mình lại diễn ra như vậy, và nhất là với người mà mình không hề có ý định làm chồng. Nhưng tại sao, tại sao tôi vẫn để chuyện ấy xảy ra? Nói ra thật đáng xấu hổ nhưng sự thực là tôi làm chuyện ấy chỉ vì tò mò.
Sau đêm ấy, tôi đến giờ vẫn rất giận bản thân, chẳng phải như vậy là tôi sống buông thả sao? Mất cái ngàn vàng chỉ vì muốn thử. Sao tôi ngu ngốc quá vậy, để giờ phải sống trong dằn vặt rằng, mình chẳng còn là gái trinh.
Tôi chẳng thể ngờ lần đầu tiên của mình lại diễn ra như vậy (Ảnh minh họa)
Sinh nhật anh, tôi tặng anh thân mình
Các cụ ta đã có câu “Khôn ba năm, dại một giờ”, ám chỉ sự nghiệp hay tiếng tốt phải mất nhiều năm mới tạo ra được nhưng vì lỗi lầm trong một phút chốc mà tiêu tan tất cả. Cụ thể hơn là ám chỉ những người con gái mất bao năm trời để gìn giữ cái ngàn vàng của mình nhưng trong một phút mất kiểm soát, điều đáng giá nhất đó đã không còn. Và tôi là một trong những cô gái mắc vào trường hợp ấy.
Tôi và bạn trai kể từ lần đầu tiên gặp nhau, yêu nhau, cho tới ngày hai đứa đón sinh nhật anh lần đầu tiên cùng nhau chỉ vẻn vẹn trong vòng 6 tháng trời. Với tôi, anh là tất cả những gì tôi có bởi tôi là đứa mồ côi cha mẹ từ khi mới lên ba. Sự xuất hiện của anh trong đời là một thứ vô cùng quý giá đối với tôi, anh quan tâm tôi, chăm sóc tôi, cho tôi cảm giác được yêu thương rất nhiều.
Trước hôm sinh nhật anh, tôi đã mất cả tháng trời để nghĩ sẽ tặng anh món quà gì cho thật ấn tượng và ý nghĩa. Tôi muốn món quà ấy sẽ làm anh vui, nó sẽ gắn bó với anh, và khiến anh sẽ luôn nhớ về tôi.
Tìm kiếm rất nhiều món đồ, tham khảo rất nhiều ý kiến trên mạng và bạn bè, tôi quyết định sẽ tiết kiệm tiền để mua tặng anh một chiếc đồng hồ hàng hiệu thật đẹp. Người ta nói, đàn bà không thể rời phấn son, còn đàn ông không thể rời chiếc đồng hồ.
Để mua được chiếc đồng hồ đó, tôi đã xin làm thêm giờ và nhận thêm công việc mới buổi tối, đó là phục vụ bàn tại quán bia. Tôi vất vả làm việc từ sáng tới tối muộn nhưng vẫn rất vui. Cứ nghĩ tới món quà chứa đầy ý nghĩa cả về vật chất, lẫn tinh thần của mình sẽ làm anh hạnh phúc là tôi lại có thêm động lực để phấn đấu kiếm tiền mua nó bằng được.
Video đang HOT
Cuối cùng, ngày sinh nhật anh cũng tới. Tôi đã đến hiệu và mua cho anh chiếc đồng hồ rất đẹp, đương nhiên cũng rất mắc. Không chỉ thế, hôm đó tôi còn xin sếp cho về sớm để ở nhà chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cùng anh đón sinh nhật.
Tôi vẫn không nói gì cho anh biết về món quà bất ngờ của mình, chỉ gọi điện mời anh tới dùng bữa tối dưới ánh nến và bánh sinh nhật thôi.
Anh tới, chúng tôi cùng nhau dùng bữa. Đã đến lúc thích hợp để làm anh bất ngờ, tôi mang món quà ra tặng anh. Tôi giục anh mở ra xem anh có thích món quà ấy không. Và khìn vẻ mặt anh, tôi biết, anh bất ngờ tới nhường nào.
- Đẹp quá! Chiếc đồng hồ xa xỉ này chắc phải rất đắt. Em lấy tiền đâu để mua cho anh?”- anh vô cùng ngạc nhiên hỏi tôi.
- Món quà em tặng anh là bằng mồ hôi công sức của chính em, anh yên tâm, không phải đồ ăn cắp đâu. Anh cứ thử đeo xem có đẹp không? – Tôi đáp.
- Sao em lại làm thế này? Anh không muốn vì anh mà em lại phải cực nhọc. Cám ơn em vì món quà. Nó rất đẹp, anh rất thích. Nhưng món quà anh muốn em tặng cho anh nhất, không phải món đồ xa xỉ đắt đỏ này mà là gì em biết không?
- Là gì anh?
- Chính là em!
Nói tới đó, anh đặt chiếc đồng hồ xuống bàn, và… bế tôi lên giường.
- Tặng anh em nhé!
…Và tôi đã tặng anh cả thân mình mà không cảm thấy hối tiếc. Ngược lại, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì đã làm được điều mà anh muốn, khiến anh vui trong ngày sinh nhật của mình.
Sau một năm yêu nhau, chúng tôi quyết định chia tay vì anh có người mới.
Các bạn ạ, đừng bao giờ như tôi, yêu thì yêu chứ đừng dại khờ mà hy sinh cả điều quý giá nhất cho người yêu khi chưa chính thức là vợ chồng, vì yêu nhau thì dễ, nhưng để làm vợ chồng thì còn phải trải qua nhiều gian nan, thử thách.
Bạn có thể có nhiều mối tình vắt vai, nhưng người ở lại bên bạn cuối cùng thì chỉ có một. Hãy tỉnh táo và giữ thân mình cho người đàn ông cuối cùng xứng đáng, đừng như tôi!
Theo 24h
Vị đắng của đời con gái
Tôi đã cố tình để người yêu phát hiện chuyện tôi ăn ngủ với người đàn ông khác.
Cái giá phải trả, đó là một đêm...
Đêm đó tôi đã chính mắt phát hiện đôi nam nữ xấu xa ấy đã phản bội tôi.
Người yêu ư? Bạn thân ư? Hết lòng vì tôi ư? Coi tôi như chị em ruột ư? Có giá trị gì không khi đằng sau lưng tôi lại đang giở trò gian díu với nhau? Tại sao anh ta vẫn làm "chuyện ấy" với tôi, cùng lúc với cô ấy? Tại sao cô ấy vẫn nghe tôi tâm sự tất cả mọi chuyện mà vẫn hành động như vậy? Tôi đã làm gì sai sao?
Ngỡ tưởng mình là người may mắn nhất trên đời khi có vòng tay cha mẹ bao bọc, có một người đàn ông luôn đặt mình lên vị trí đầu tiên, có một người chị em tốt luôn cạnh bên, nhưng viễn tưởng ấy đã đổ sập ngay dưới chân tôi khi nhìn thấy hai người họ lên giường cùng nhau.
Tôi chẳng thể ngờ được có ngày mình lại bị chính những người thân thiết nhất phản bội. Nhưng tôi đâu có ngu, tôi đâu có thể cứ im lặng để họ tiếp tục cười vào mặt mình, bị chơi xỏ mà vẫn cười nhăn nhở không hay biết gì. Họ đã chà đạp lên trái tim tôi, chính họ đã đẩy tôi vào bước đường này.
Để cho con tim mình được khóc, được trút hết đau buồn trong một đêm, kể từ ngày hôm sau, tôi bắt đầu lên kế hoạch trả thù.
Ngày hôm sau, bước đầu tiên cho kế hoạch trả thù, tôi đã đến nhờ anh bạn hàng xóm, người đã từng bày tỏ tình cảm với mình, nhờ anh ta giả đóng làm người tình mới của tôi. Nhưng ở đời đâu có dễ dàng như vậy? Anh ta đâu thể để tôi lợi dụng mà không đòi hỏi gì? Đến đây mọi người chắc cũng hiểu thứ mà tôi đã phải đem ra đánh đổi là gì để có thể thực hiện được kế hoạch của mình.
Cái giá phải trả, đó là một đêm...
Tôi cố tình để người yêu phát hiện mình ăn nằm với một người đàn ông khác. Tôi muốn anh ta phải nếm trải mùi bị người yêu "cắm sừng".
Bước thứ hai, tôi đã thuê một người phụ nữ ở một câu lạc bộ đêm, cô ấy rất quyến rũ, ăn nói lại đưa tình, tôi thuê cô ta để làm mồi câu, tiếp cận bạn trai mình để anh ta bộc lộ rõ bản chất.
Đúng như những gì tôi đã vạch ra, người phụ nữ ấy đến ngay lập tức hớp hồn được bạn trai tôi. Anh ta quay ngoắt 180 độ, bỏ rơi luôn cô bạn thân của tôi. Giờ đây, chính bạn tôi lại là người phải nếm trải cảm giác yêu phải một người không còn thuộc về mình.
Nghĩ thấy vừa nực cười, lại vừa đau. Giờ chính tôi lại là người nói toàn bộ sự thật cho bạn mình và cả anh ta biết. Người phụ nữ tôi thuê hết hợp đồng, cũng rời anh ta mà đi.
Đến bây giờ, ai trong số chúng tôi cũng phải nếm vị đắng của cái tình. Vị đắng của bọn họ là vị đắng của sự dối trá và trả đũa. Còn vị đắng của tôi, là vị đắng của đời con gái và sự phản bội.
Đáng đời lắm!
Đến bây giờ, ai trong số chúng tôi cũng phải nếm vị đắng của cái tình (Ảnh minh họa)
Mất tiền, mất "cái ngàn vàng" vẫn không giữ được anh
Chẳng dám trách ai, chỉ trách tôi đã ngu ngơ, dại khờ, chỉ một lòng yêu anh!
Tôi năm nay 21, học đại học xa nhà nên phải thuê trọ gần trường để ở. Hàng tháng, đều đặn ngoài số tiền bố tôi gửi lên để trả tiền phòng trọ, tiền sinh hoạt, ăn uống thì mẹ tôi vẫn gửi riêng lên cho tôi ít tiền, gọi là tiền tiêu vặt hàng tháng. Ban đầu tôi nói mẹ không cần gửi thêm vì số tiền bố gửi, tôi vẫn đủ để xoay xở. Nhưng mẹ vẫn một mực dặn dò rằng, cứ cầm lấy mà tiêu, nếu không dùng thì đem đút lợn, phòng khi khẩn cấp cần dùng tới.
Nghe lời mẹ, hàng tháng tôi vẫn nhận tiền đủ. Vài tháng đầu, tôi chẳng có nhu cầu gì để tiêu đến số tiền mẹ cho, chỉ riêng tiền bố gửi lên, tôi vẫn dư ra chút ít. Sang tới tháng thứ năm, khi tôi bắt đầu có người yêu thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác.
Bạn trai hơn tôi một tuổi, cũng đang học đại học nhưng khác trường. Anh cũng như tôi, từ quê lên thành phố để học. Tôi thấy anh cũng hiền lành và chất phác nên chẳng ngần ngại trao gửi tình cảm. Hai đứa nhận lời yêu nhau, nương tựa vào nhau mà sống.
Hoàn cảnh gia đình anh cũng nghèo khó, là người yêu, thấy anh như vậy, tôi không đành lòng nên lấy số tiền mẹ cho để "nuôi" anh. Ban đầu chỉ là tiền ăn, dần dần cả tiền đi chơi điện tử, đi uống nước, cà phê của anh, tiền xem phim của hai đứa, đều từ tiền của mẹ tôi mà ra.
Càng ngày anh càng đòi hỏi nhiều hơn, có bao nhiêu, anh tiêu sạch bấy nhiêu. Tôi thấy cảnh đó mà xót xa quá! Anh đâu biết số tiền đó là mồ hôi, công sức của cha mẹ tôi làm lụng quanh năm suốt tháng, trong khi anh thì tha hồ bày vẽ đủ trò để tiêu khiển cho bằng bạn bằng bè.
Suốt thời gian sau này vẫn vậy. Dù nhiều lần tôi đã nói với anh về vấn đề này, cả việc nói thật tiền đó là tiền riêng mẹ tôi cho để mong anh biết điều mà đừng đòi hỏi quá đáng nhưng mỗi lần như vậy, anh đều gạt phắt đi và nói sang chuyện khác.
Một hôm, anh lại xin tôi tiền đi chơi điện tử. Bực mình quá, tôi nặng lời với anh và hai đứa đã cãi nhau một trận rất to. Anh vùng vằng đòi chia tay tôi.
Tôi vẫn rất yêu anh, chỉ riêng có chuyện tiền nong tiêu xài của anh là khiến tôi đau đầu. Tối hôm anh đòi chia tay, anh tắt máy, không liên lạc với tôi nữa.
Tôi sợ mất anh nên đã lao thẳng đến phòng trọ của anh, tối đó tôi đã thấp giọng và xin lỗi anh vì đã to tiếng với anh như vậy. Xin lỗi thôi chưa đủ, anh vẫn đuổi tôi về, nói không muốn nhìn mặt tôi thêm nữa.
Hết cách, tôi buộc phải dùng tới vũ khí cuối cùng của mình, đó là "cái ngàn vàng". Và tôi đã tự nguyện trao thân mình để níu giữ anh.
Giữ người ở lại, chứ sao giữ được người ra đi, anh đã muốn Rời bỏ tôi thì sớm muộn cũng bỏ tôi thôi. Kể từ sau đêm đó, tình cảm của hai đứa không còn như trước, anh cả ngày bận rộn với công việc riêng của mình, chỉ đến tối, tôi vác xác tới "cho" anh thì mới được gặp anh một lúc.
Hy sinh tất cả, song cũng chẳng thể giữ được trái tim anh khi anh đã có người khác. Cô gái ấy đẹp hơn tôi, ăn chơi hơn tôi, và nhất là nhiều tiền hơn tôi.
Khi biết anh có người khác, tôi chỉ biết ngậm ngùi rút lui. Giờ đây nghĩ lại, tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tôi không dám nói chuyện này với ai, ngay cả mẹ, tôi cũng phải nói dối. Mẹ vẫn thường xuyên hỏi tôi có đủ tiền tiêu không nhưng mẹ đâu biết rằng, thời gian qua, số tiền mẹ cho, tôi đã dành hết cho anh. Vậy mà tôi nói dối mẹ, mình cần mua thêm sách vở để học. Cũng may đến giờ tôi đã dứt được anh và sống cuộc sống lý trí của riêng mình.
Theo VNE
Trung Quốc "bêu riếu" Nhật, công bố lời thú nhận tội ác chiến tranh Trung Quốc hôm nay (3/7) bắt đầu công bố "lời thú nhận" của 45 tội phạm chiến tranh người Nhật trong Thế chiến II, trong động thái mới nhất khơi dậy sự chú ý của công chúng vào quá khứ, giữa lúc căng thẳng về chủ quyền biển đảo giữa hai nước chưa hạ nhiệt. Đài tưởng niệm các nạn nhân vụ thảm...