Một đêm có nhau… để nhớ suốt đời!
Một đêm cuồng say trong cơn yêu đương của bao ngày xa cách, một đêm như thiêu đốt hai tâm hồn cô đơn, đớn đau bấy lâu nay, một đêm tràn đầy nhựa sống của hai cơ thể đang khao khát yêu đương, khao khát tan chảy vào nhau, hòa hợp vào nhau làm một…
Đã bảy năm rồi, hai chúng mình mới gặp lại nhau trong một buổi họp lớp. Em bây giờ đã khác xưa rất nhiều, vẻ đẹp đằm thắm, mặn mà của “gái một con” khiến trái tim anh một lần nữa lại đập loạn nhịp mỗi khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của em!
Chúng mình đã giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, giả vờ vô tư để không ai biết được tâm trạng của mình! Anh biết em buồn khi gặp lại anh, anh biết em sẽ lại nhớ về những kỷ niệm cũ, về một tình yêu không trọn vẹn!
Ngày ấy, cũng vì anh chưa lo được sự nghiệp và tương lai cho hai đứa nên anh mới lặng lẽ ra đi và bỏ em lại một mình như vậy! Ngày ấy, anh biết em đau đớn, khóc lóc khi bị người con trai em yêu thương nhất bỏ rơi trong hoàn cảnh khó khăn ấy! Chúng mình chia tay nhau, không nói với nhau một lời… nhưng dường như cả anh và em đều hiểu lý do phải chia tay, đều đau đớn đến nghẹn lòng khi không được ở bên nhau… và anh biết, em là người chịu thiệt thòi hơn ai hết khi em đã nguyện dâng hiến tất cả những gì quý giá nhất của người con gái cho anh!
Cũng vì yêu thương quá nên anh đành lỗi hẹn với người con gái anh yêu! Anh mong muốn em ở lại sẽ gặp được một người con trai nào đến với em tốt hơn anh, đủ điều kiện để lo lắng cho tương lai của em… Anh một mình vào Nam lập nghiệp, một mình mang theo trái tim vỡ, một mình đau đớn nhớ thương em nơi xa xôi ấy… Em không thể hiểu được cảm giác của anh lúc ấy đâu em ạ! Đau đớn lắm! Dằn vặt lắm! Nhưng anh không thể đến bên em khi mình chỉ có hai bàn tay trắng…
Cũng vì yêu thương quá nên anh đành lỗi hẹn với người con gái anh yêu!
Có thể em sẽ trách anh là một người hèn kém, hận anh vì là một kẻ bội bạc, ghét anh vì là người không có trách nhiệm với người mình yêu thương… Nhưng anh đã quyết rũ bỏ tất cả thì có nghĩa là anh phải chấp nhận sự ghét bỏ, căm hận của người con gái anh yêu! Và, sau khi chia tay nhau được 5 tháng, em đã lên xe hoa với một chàng trai Hà Nội giàu có. Anh vui vì điều đó, anh vui vì em sẽ không phải lo lắng cho tương lai của mình, không phải đôn đáo, quay cuồng với công việc như những người bạn khác vừa mới chân ướt chân ráo ra khỏi trường… Nhưng anh buồn, buồn vì em đã thuộc về người con trai khác, buồn vì trách mình vô dụng, hèn kém, không được ở bên cạnh, chăm sóc cho người mình yêu thương!
Anh hứa sẽ để tang mối tình của mình hai năm rồi mới bắt đầu tình yêu mới! Nhưng, em đâu biết được, suốt 5 năm trời ở trong này, trái tim anh ngày ngày vẫn hướng về Thủ đô yêu dấu, nơi đó đã ôm mang tất cả những kỷ niệm yêu thương và vùng trời bình yên của hai đứa! Nơi ấy giờ đây, em cũng đang hạnh phúc bên người đàn ông khác… trái tim anh đau đáu mong một ngày được trở lại nơi ấy, được gặp lại em yêu, để biết được cuộc sống của em giờ này như thế nào! Có hạnh phúc và yên ấm như anh đã từng mong đợi hay không?
Và lần này, anh ra đây công tác, cũng là ngày lớp trưởng cũ thông báo họp lớp! 7 năm trôi qua, mỗi người dường như đều đã khác, ai ai nhìn cũng chững chạc hơn và hầu như mỗi người đều rất thành công trên con đường sự nghiệp của mình! Anh và em… dù không nói chuyện riêng với nhau, không dám nhìn thẳng vào mắt nhau… nhưng anh biết, sóng lòng đang cuộn trào dữ dội trong tâm hồn mình! Và em, cũng đang nhức nhối nhớ về những kỷ niệm xưa cũ!
Video đang HOT
Cả lớp tiệc tùng liên hoan xong, mọi người lại kéo nhau đi hát Karaoke. Anh vốn không thích chốn ồn ã, đông người… nhưng có lẽ, đây là cơ hội để anh có thể bày tỏ hết nỗi niềm của mình! Ngày xưa, mỗi lần tan học, chúng mình lại lang thang khắp Hồ Gươm, Hồ Tây, công viên hay những con phố dài để ngắm … và mỗi lần tay trong tay sánh bước bên nhau, em lại bắt anh hát cho em nghe. Giờ đây, những kỷ niệm ấy lại sống lại, giẫy dụa trong tâm hồn anh mỗi khi nhìn vào ánh mắt sâu thẳm như đang hờn trách của em!
Mỗi lần tay trong tay sánh bước bên nhau, em lại bắt anh hát cho em nghe!
Khi anh đang nhập tâm hát bài “Áo em chưa mặc một lần”, anh nhìn sang phía em ngồi và dường như đôi mắt em đang ngân ngấn nước! “ …Ngày hôn lễ, em không đòi châu báu. Chỉ ước một đôi áo thêu để nhớ chuyện đời… Tôi thẫn thờ, nghe tiếng hàng thông reo. Thương quá là thương khi nắng ngã về chiều . Nhìn đôi áo tôi thương về dĩ vãng. Nhưng vẫn còn trông thấy em mặc lễ tơ hồng…”. Lời bài hát giống như chuyện tình yêu của hai đứa ngày nào! Đã thề ước sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời này… vậy mà chính anh đã lặng lẽ rời xa em để đi đến một nơi thật xa, mang theo tất cả những kỷ niệm về người con gái anh yêu đang đau khổ, dằn vặt vì mối tình đầu dang dở…
Lúc tàn cuộc, chúng bạn dường như cũng hiểu được tâm trạng của hai đứa nên mọi người đã bảo anh đưa em về. Trên quãng đường dài ấy, chúng mình chẳng ai nói với ai một câu nào. Đến khi đi qua khách sạn nơi anh nghỉ, anh hỏi em “ Có muốn vào uống nước, nói chuyện một lúc không em?” và em đã gật đầu đồng ý vì hôm nay, chồng của em cũng đang đi công tác ở Nhật.
Căn phòng rộng rãi mà sao không khí trong phòng lại ngột ngạt quá! Anh không dám nhìn thẳng vào mắt em, cũng chẳng biết bắt đầu câu chuyện như thế nào nữa… em cũng vậy! Chỉ lặng lẽ cúi mặt và thi thoảng nhấp vài ngụm nước, không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu…
- Chúng mình… – anh ngại ngùng định nói chuyện ngày xưa, nhưng rồi lý trí đã ngăn anh không được nói ra điều đó!
- Chúng mình không gặp nhau 7 năm rồi anh nhỉ? Nhanh quá phải không? – Giọng em vẫn nhẹ nhàng như ngày xưa ấy!
- Anh biết anh có lỗi với em rất nhiều! Nhưng anh vui vì em có một gia đình rất hạnh phúc!
- Sao anh nghĩ em hạnh phúc?
- Anh chỉ đoán thôi! Với lại, nhìn em bây giờ vẫn trẻ đẹp chẳng khác gì ngày xưa cả.
- Em lấy chồng chỉ để quên đi mối tình đầu của mình mà thôi. Suốt 7 năm chung sống, chưa bao giờ em có được cảm giác hạnh phúc và bình yên cả! Dù cuộc sống gia đình sung túc, đủ đầy, dù được chồng chiều chuộng, yêu thương… nhưng trái tim em vẫn đớn đau mỗi khi nhớ về những kỷ niệm cũ!
- Anh xin lỗi… Anh không thể làm gì khác được! Nếu lấy anh, cuộc sống của em sẽ không được sung túc như bây giờ…
- Đã bao giờ em đòi hỏi gì ở anh chưa? Đã bao giờ em đắn đo, vụ lợi, tính toán trong tình cảm của anh đâu? Sao anh lại nghĩ em muốn có một cuộc sống đủ đầy chứ không phải vì tình yêu thương?
- Anh xin lỗi…
- Bây giờ anh xin lỗi cũng chẳng thể giải quyết được gì nữa rồi! Dường như mọi chuyện đã đi vào quá vãng xa xôi… Em không trách anh đâu, cũng không giận anh đâu… – Nói đến đấy, em nghẹn ngào khóc như một đứa trẻ.
Em không trách anh đâu, cũng không giận anh đâu…
Anh đã đến bên em, nắm chặt lấy bàn tay em… chỉ mong an ủi em được phần nào nỗi đau đăng giằng xé trong tâm hồn em!
- Sao ngày ấy anh lại bỏ em đi? Sao anh không giữ lời hứa với em hôm nào? Sao anh không cưới em làm vợ? – Em gục đầu vào vai tôi khóc trong sự đau đớn, tuyệt vọng!
- Anh xin lỗi… - Tôi ôm em trong vòng tay rắn chắc của mình, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt đang lăn dài trên má em.
- Hãy cho em… ở lại bên anh… đêm nay nhé!
- Nhưng… chồng em thì sao? Em không sợ…
- Em nguyện đánh đổi tất cả… chỉ muốn được ở bên anh trọn vẹn một đêm nay thôi… được không anh?
- …
Chúng tôi đã ở bên nhau suốt đêm hôm đó! Một đêm cuồng say trong cơn yêu đương của bao ngày xa cách, một đêm như thiêu đốt hai tâm hồn cô đơn, đớn đau bấy lâu nay, một đêm tràn đầy nhựa sống của hai cơ thể đang khao khát yêu đương, khao khát tan chảy vào nhau, hòa hợp vào nhau làm một…
Một đêm hạnh phúc, một đêm ngọt ngào, một đêm được sống dậy những yêu thương, mong nhớ sau 7 năm xa cách… một đêm có nhau để nhớ nhau suốt đời!
Chỉ ngày mai thôi… Em lại trở về với cuộc sống của em, trở về với ngôi vị của người vợ, người mẹ tốt, trở về với mái nhà cô đơn luôn thiếu vắng bóng người đàn ông trong gia đình… Còn anh, anh lại trở về nơi anh đã chọn lựa ra đi, anh sẽ lại tiếp tục với công việc của mình, lại trở về với căn phòng trống vắng, với nỗi cô đơn mỗi đêm… khi không có người con gái anh yêu thương bên cạnh!
Ngày mai… Chúng mình lại trở về với quỹ đạo cũ… như chưa bao giờ xảy ra chuyện đêm nay, em nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Quan đấy
Năm nào cũng vậy, cứ gần tết Nguyên đán, viên tri phủ Hoàng Hóa cùng vợ đi chợ tết. Từ phủ ra chợ Bút Sơn rất gần, nhưng vốn tính hách dịch, quan phủ bắt lính cáng ra tận cổng chợ và mang theo hai cái lọng xanh che.
Hồi này, Xiển Bột hãy còn nhỏ, xong thấy cái oai rởm của quan thì ghét lắm. Xiển mang một con chó con đi chợ, nhưng không bán, cứ ôm ở trước bụng, lúc thì chen đi trước quan, lúc thì lùi lại đi sau quan. Thấy Xiển mang chó, ai cũng tưởng Xiển mới mua, liên hỏi:
- Chó bao nhiêu?
Xiển trả lời: - Quan đấy!
Quan phủ biết thằng bé ôm chó chửi xỏ mình, cho lính bắt lại hỏi:
- Ai xui mày ăn nói như thế?
Xiển đáp:
- Bẩm quan, nhà con muốn nuôi mọt con chó con để dọn cứt cho em, nên bố mẹ con bảo con đi mua.
Quan hỏi: - Mày là con cái nhà ai?
Xiển trả lời: - Bẩm con là chắt cụ Trạng Quỳnh ạ!
Quan nghe nói Xiển là chắt cụ Trạng Quỳnh thì có ý gờm, nhưng chưa tin lắm.
- ã là chắt cụ Trạng tất phải hay chữ. Thế mày có đi học không?
Xiển đáp: - Bẩm quan, con là học trò giỏi nhất vùng này ạ, quan lớn không đi học nên không biết đó thôi.
Thấy Xiển vẫn tìm cách xỏ mình, quan nổi giận:
- Mày vô lễ! Nhưng đã nhận là học trò giỏi thì phải đối câu này. Hay tao tha tội. Dở tao đánh đòn.
Quan đọc: "Roi thất phân đánh đít mẹ học trò".
Xiển hỏi:
- Xin phép hỏi: "Roi" đối với "lọng" có được không ạ?
Quan đáp: - ược.
Xiển lại hỏi:
- Thế "đít" đối với "đầu", "mẹ" đối với "cha" có được không ạ?
Quan lại đáp: - ược!
Xiển toan hỏi nữa. Quan Quát: - Không được hỏi nữa. ối đi!
Xiển liền đối: "Lọng bát bông che đầu cha quan lớn!"
Không ngờ Xiển lại dám chửi mình một lần nữa, để chữa thẹn, quan lấy giọng bề trên mắng Xiển qua loa một vài câu, rồi quát bảo lính hầu sửa soạn ra về.
Đi học thêm Văn "Thôi mày tha cho tao đi. Con trai sao lại có thể đi học thêm Văn". Tôi xá thằng Hùng ba cái, tỏ vẻ van xin nó buông tha cho tôi. Từ nhỏ tôi đã dị ứng với môn Văn. Nếu không phải ngủ gục trong lớp thì cũng bị điểm liệt vì bốn chữ "giọng văn khô khan". Tuy nhiên tôi lại...