Một cuộc tình mạo hiểm
Yêu nhau hơn một năm, tôi chưa hề được gặp mặt anh dù chỉ một lần. Đó cũng là khoảng thời gian tôi âm thầm chung thuỷ chờ đợi và chờ đợi… mặc cho gia đình và bạn bè hết lời khuyên bảo.
Ngày ấy, anh quen tôi khi tình cờ biết được số điện thoại của tôi được đăng trên mạng, rồi anh thường xuyên gọi điện bắt chuyện làm quen. Tôi thì không mấy thiện cảm khi nói chuyện điện thoại với người lạ, thậm chí còn ghét nữa.
Giờ nghĩ lại người đời nói đúng: “Ghét của nào trời trao của ấy”, ngày trước tôi ghét anh bao nhiêu giờ tôi lại yêu anh bấy nhiêu. Mặc cho gia đình và bạn bè hết lời khuyên bảo, bàn ra nói vào, nào là: “Con trai ấy mà… tán gái qua điện thoại nói chuyện ngọt lắm hơi đâu tin”, “thời đại giờ thạch sanh ít lý thông nhiều”…
Những lời nói đó ít nhiều làm lòng tôi cảm thấy hoang mang, lo sợ, rất nhiều đêm tôi trằn trọc suy nghĩ, đấu tranh mãi nhưng không hiểu sao từ sâu trong tim, tôi có cảm giác như mình đã tìm được một nửa còn lại. Và tôi quyết định quen anh khi hai đứa gửi cho nhau những tấm hình qua mail.
Tình cảm của chúng tôi lớn dần qua những lần gọi điện, quan tâm nhau cũng như chia sẻ những vui buồn hằng ngày trong trong cuộc sống và nặng tình hơn khi con tim cùng chung nhịp đập.
Ngày anh nói lời yêu tôi, chúng tôi đã ngồi tâm sự suốt đêm qua điện thoại, những lời yêu thương dành cho nhau, những câu nói chân thành mà chưa hẳn ngồi gần nhau các cặp đôi khác đã nói ra được.
Anh bảo yêu tôi bởi: “Tôi thành thật và hiểu biết”, còn tôi yêu anh đơn giản vì anh và tôi có nhiều suy nghĩ giống nhau.
Sống xa nhau nỗi nhớ càng thêm da diết, nhiều lúc đang làm, anh trốn ra ngoài gọi điện cho tôi chỉ mong được nghe giọng tôi nói. Tôi cảm thấy vui và thật hạnh phúc vì lúc nào anh cũng bên cạnh tôi.
Video đang HOT
Mới nghe có vẻ giống các cụ thời chiến, dù vẫn biết chỉ cần hơn một tiếng đồng hồ bằng máy bay là chúng tôi có thể gặp nhau nhưng chúng tôi tính sẽ chờ, chờ cho đến khi nào không chờ được nữa.
Tôi mong rằng hạnh phúc sẽ đến với những ai biết trân trọng, biết giữ gìn… (Ảnh minh họa)
Có lần, chúng tôi giận nhau đến mất ăn, mất ngủ, anh bảo: “Anh đã có người yêu rồi, em hãy quên anh đi và tìm cho mình một người tốt hơn anh”. Tôi nghe đầu óc choáng váng, quay cuồng, bao nhiêu suy nghĩ chợt ùa về, chẳng lẽ trên đời này con người thích lừa dối nhau vậy sao? Chẳng lẽ những lời khuyên của mọi người trước đây là đúng?… Ngoài trời đang mưa hòa chung với dòng lệ tôi tuôn trào.
Nhưng rồi cuối cùng anh cũng đã thú thật là mình nói dối vì không muốn làm tôi khổ, không muốn tôi phải đợi, phải chờ anh. Mỗi lần như vậy chúng tôi lại càng thấy yêu nhau hơn.
Hơn một năm đằng đẵng trôi qua, tình cảm chúng tôi không gì có thể ngăn cách. Tuy sống xa nhau nhưng chúng tôi đã xem nhau như vợ chồng, anh hứa sẽ bên cạnh tôi dù thế nào đi nữa.
Qua điện thoại chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều về tương lai, về mọi việc liên quan đến hai đứa nào là mua nhẫn cưới, rồi nhiều thứ liên quan để chuẩn bị cho đám cưới sắp cưới của chúng tôi sắp tới…
Mọi thứ giờ đây đã chuẩn bị sẳn sàng để chào đón ngày vui của chúng tôi, nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng và hồi hộp, khi còn vài ngày nữa là anh và tôi gặp nhau.
Nghĩ đến ngày đó, tôi thấy vui vô cùng, tôi muốn chạy đến ôm anh thật chặt vào lòng, nhưng rồi niềm vui của tôi bị xen lẫn tâm trạng hồi hộp, nỗi lo sợ, bao suy nghĩ như vây kín tôi. Biểu hiện của anh sẽ như thế nào nhỉ? Có khi nào lúc gặp nhau, anh không còn yêu tôi nữa? Mình có mạo hiểm quá không khi mọi thứ đã đâu vào đấy?…
Đến ngày hôm nay, ngồi trong vòng tay anh, tôi mới dám nói ra suy nghĩ của mình sao mà lúc đó yêu anh, tôi mạo hiểm vậy, nghĩ lại tôi còn thấy sợ mình nữa. Anh cười và bảo: “Em thật ngốc, tình yêu của anh dành cho em không gì thay đổi được”.
Tôi mong rằng hạnh phúc sẽ đến với những ai biết trân trọng, biết giữ gìn và đôi khi biết hy sinh vì nhau nữa. Giờ đây trên đường đời, tôi thật sự hạnh phúc khi lúc nào cũng có anh bên tôi.
Theo VNE
Tại em đã "giữ gìn" quá
Cánh cửa không khóa, tôi mừng rỡ khi anh đang ở nhà. Vừa đẩy cửa, trước mắt tôi là hình ảnh hai kẻ trần như nhộng... Hận thù bốc cháy, tôi nhìn hai kẻ đó như muốn thiêu sống họ.
Ngày đầu gặp anh, tôi bị ma lực của anh cuốn hút. Anh làm cùng công ty tôi nhưng khác phòng. Anh nổi tiếng đẹp trai và đào hoa, riêng về lịch sử yêu đương của anh cũng nổi tiếng không kém trở thành giai thoại của công ty tôi. Chính tôi, cũng hoang mang khi được nghe lịch sử ấy. Nhưng khi gặp anh, nghe anh tán tỉnh, thì chính tôi lại chết mê, chết mệt anh. Dù cho tôi đã rất lý trí để xua đi cái cảm giác mà người ta gọi là mờ mắt vì tình, tôi vẫn gật đầu anh sau nửa năm tìm hiểu.
Phải thú nhận rằng, anh có tài, tất cả mọi người xung quanh anh, đều bị anh thu hút. Ngay cả, bố mẹ tôi cũng khen lấy khen để anh sau lần ra mắt đầu tiên. Duy chỉ có đứa bạn thân cùng phòng với tôi là ngăn cản tôi. Nhưng tình yêu mà, đâu có chỗ cho những lời chê bai, tôi yêu anh hơn tất cả.
Một năm yêu nhau, tôi trải qua đủ mọi cung bậc tình cảm, dù không thuần hóa được con ngựa hoang trong anh nhưng tình yêu chúng tôi lớn dần lên, cuối năm nay chúng tôi dự định tổ chức đám cưới.
Mang tiếng là cùng công ty, nhưng ít khi tôi và anh gặp nhau, vì lý do công việc, nên tôi thường xuyên phải đi công tác. Lần nào cũng vậy, anh đều đặn gọi điện cho tôi với bao lời nhớ nhung. Và tôi cũng vậy, mỗi khi đi xa lại nhớ anh cồn cào. Lần nào, anh cũng ra đón tôi với nụ hôn cuồng nhiệt khiến tôi ngột thở.
Tôi quá sốc, còn với anh, chuyện đó là bình thường của đàn ông... (Ảnh minh họa)
Riêng lần này, tôi đi công tác 1 tuần, và xong sớm hơn dự định. Để tạo bất ngờ cho anh, xuống sân bay, tôi đi về nhà anh luôn. Cái kết quả bất ngờ hơn cả dự kiến...
Cánh cửa không khóa, tôi mừng rỡ khi anh đang ở nhà. Vừa đẩy cửa, trước mắt tôi là hình ảnh hai kẻ trần như nhộng... Và anh là một trong 2 người đó. Hận thù bốc cháy, tôi nhìn hai kẻ đó như muốn thiêu sống họ.
Lúc đó, tôi lao về phía cô gái kia để mà cấu, mà véo, mà xé toang cô ta ra thành từng mảnh. Thì chính anh ngăn tôi lại, không phải để bảo vệ cô kia mà là để đính chính: Cô ta là cave, em ghen làm gì cho mất công.
Đợi cô gái lạ mặt kia ra khỏi nhà, anh trâng tráo nói với tôi: Em "giữ gìn" như thế, cũng phải cho anh tìm chỗ giải quyết chứ!. Tôi quá sốc, còn với anh, chuyện đó là bình thường của đàn ông.
Sau lần ấy, tôi nằm bẹp dí ở nhà cả tuần. Tôi tránh mặt anh, hết tuần đi làm trở lại mà đầu óc tôi vẫn mụ mị. Tôi bất an, và thiếu tin tưởng ở anh, người đàn ông như anh liệu có thể là người chồng mẫu mực được không? Có phải vì tôi quá làm lớn vấn đề chăng?
Theo VNE
Ca ve có được yêu thật lòng không anh? Em đã nhắm mắt chấp nhận một cuộc sống tủi nhục, ê chề... để rồi hằng đêm, nước mắt em chảy ướt đẫm gối. Cuộc gặp gỡ Cả chiều ngồi nhậu với bạn bè, khi đã chuếnh choáng hơi men, chúng tôi nổi hứng đi tìm của lạ. Khi đến khách sạn 3 sao nổi tiếng ở thành phố, tôi đã gặp em...