Một cuộc tình bỏ quên (Phần 10)
Anh bất chợt giữ lấy vai Mai Ly lay mạnh. Ánh mắt anh nhìn Mai Ly xoáy sâu như muốn ăn tươi nuốt sống cô…
Minh Lê cảm thấy lo lắng đứng ngồi không yên vì người con gái ấy. Minh Lê sợ sự xuất hiện của Đan Phương sẽ khiến tình cảm của Tuấn Anh laị bị giao động như ngày nào. Cô sợ cái tên Đan Phương lại được nhắc đến trong bất cứ câu chuyện nào của Tuấn Anh. Và Tuấn Anh sẽ lại bận rộn một cách tự nguyện với những việc mà Đan Phương thậm chí không cần nhờ vả. Nhưng Minh Lê lại tự trấn an mình: “Không! Có lẽ chỉ là ai đó giống cô ấy. Nếu Đan Phương trở về thì sao cô ấy phải làm những công việc hạ đẳng như thế được chứ? Có lẽ mình đã quá đa nghi rồi”.
Sau khi rời khỏi nhà An Khánh đã lái xe một mạch tới tìm Mai Ly, lúc đó đã hơn 3h sáng. An Khánh rút điện thoại định gọi Mai Ly nhưng anh chợt nhận thấy cuộc gặp giữa đêm hôm khuya khoắt dễ gây ra nhiều hiểu lầm nên anh vội vã cúp máy lại rồi dạo vòng quanh con đường phía trước nhà Mai Ly chờ đến sáng.
Con đường khá rộng và thơ mộng với những hàng hoàng hậu rủ hoa vàng thơm ngát. Dường như cái không gian tĩnh mịch dễ chịu này đã phần nào xoa dịu sự nôn nóng muốn chất vấn Mai Ly ngay tức thì của An Khánh. An Khánh vòng đi vòng lại rất nhiều lần trên vỉa hè, chốc chốc anh lại nhìn về phía căn biệt thự của Mai Ly đang trang hoàng trong những ánh đèn vàng sáng dịu. An Khánh cứ nghĩ mãi về người con gái ấy: “Tại sao em có quá nhiều thứ như vậy mà nhất định em cứ phải bám riết lấy tôi cho kỳ được? em yêu tôi thật hay chỉ là sự hiếu thắng. Một hình dáng ngọc ngà kiêu sa như em thì không nên có quá nhiều tật xấu như vậy chứ. Sao em cứ phải làm tổn thương những người ở bên tôi thì em mới chịu được vậy hả Mai Ly? Tôi không ghét bỏ gì em đâu, nhưng tình yêu với em lại là chuyện khác. Em có hiểu tình yêu là gì không vậy hả tiểu thư kiêu ngạo”.
Em có hiểu tình yêu là gì không vậy hả tiểu thư kiêu ngạo? (Ảnh minh họa)
An Khánh cứ lạc trong những dòng suy tư cho đến khi trời hửng sáng anh mới chịu quay về ô tô của mình. Anh rút điện thoại bấm máy gọi vào số của Mai Ly. Một hồi chuông đổ dài không ai trả lời. An Khánh sốt ruột gọi liên tiếp nhiều cuộc nữa nhưng tất cả đều vô vọng. Dường như sự kiên nhẫn của anh đã bị Mai Ly đẩy đi quá xa. Anh cảm thấy tức tối như đang bị trọc giận. An Khánh bất ngờ đập mạnh tay vào vô lăng rồi hét lên đầy giận giữ: “Aaaa! Mai Ly”. Trong lúc An Khánh mệt mỏi gục xuống vô lăng thì Mai Ly bất ngờ đi tới mở cửa bước vào hàng ghế sau. Mai Ly ngồi lặng lẽ quan sát bộ dạng của An Khánh rồi khẽ nhếch miệng cười đắc ý. Một lát an khánh tỉnh dậy, nổ máy phóng xe đi mà không hay biết Mai Ly đã ngồi trễm trệ phía sau mình từ bao giờ. Chiếc xe di chuyển được vài phút thì chợt An Khánh la lên hoảng hốt khi gương mặt Mai Ly hiện rõ mồn một trên chiếc gương chiếu hậu:
- “Ô trời ơi! Mai Ly…”
An Khánh đáp phanh gấp đến mức Mai Ly không kịp phản ứng, cô chúi đầu nháo nhào vào hàng ghế phía trước rồi bực bội kêu lên:
- “Trời ơi! Bộ anh nhìn thấy ma hả?”
An Khánh không quay đầu lại, anh chỉ nhìn Mai Ly qua gương khẽ cười:
- “Chẳng phải em xuất hiện theo cách của một con ma hay sao? Em ổn chứ, không biêu đầu chứ?”
Mai Ly nguýt một cái rõ dài hậm hực:
- “Bộ anh muốn nhìn thấy cái mặt tôi nát tươm mới chịu được hay sao?”
Video đang HOT
- Xin lỗi, tôi không cố ý làm em bị đau đâu, là tại tôi không nghĩ có người ngồi trong xe của mình. Mà em vào từ khi nào? Sao em lại mở được cửa? – An Khánh ôn tồn hỏi Mai Ly
- Sự bất cẩn luôn tạo cơ hội cho kẻ khác đột nhập dễ dàng. Anh hãy nhớ điều đó nhé. – Mai Ly trả lời sắc sảo
An Khánh gật gù phản pháo đầy ẩn ý:
- À, ra thế. Hình như thời gian này em chộp được khá nhiều cơ hội vì sự bất cẩn của người khác nhỉ?
Mai Ly đã lường trước được việc An Khánh tới tìm cô nên tỏ ra khá điềm tĩnh:
Từ khi nào anh bỗng dưng quan tâm tới tôi sâu sắc vậy? Và cơn gió nào lại đưa phượng hoàng tới nhà chim sẻ từ tinh mơ sáng làm tôi cảm động không nói nên lời.
Từ khi nào anh bỗng dưng quan tâm tới tôi sâu sắc vậy? Và cơn gió nào lại đưa phượng hoàng tới nhà chim sẻ từ tinh mơ sáng làm tôi cảm động không nói nên lời. (Ảnh minh họa)
An Khánh chăm chú nhìn đường, mắt không liếc nhìn sắc mặt của Mai Ly qua gương chiếu hậu lấy một lần. Anh trả lời một cách lạnh lùng:
- Em đang đùa tôi đấy hả Mai Ly?
- Ồ, tôi đùa gì anh đâu. Mà kẻ nào độc ác đã làm gương mặt anh tan thương thế kia? – Mai Ly tiếp tục trả lời đầy giễu cợt.
An Khánh không kiềm chế được cơn giận giữ. Anh bất chợt bẻ lái vòng xe rẽ sang một con đường khác và lao đi với tốc độ chóng mặt khiến Mai Ly hốt hoảng:
- Này…này! Anh định giết tôi đấy à. Nếu anh chán sống đến vậy thì hãy đi chết một mình đi, tôi không muốn chết cùng anh đâu. Dừng lại, làm ơn dừng lại.
Mặc Mai Ly kêu gào An Khánh không thèm đáp lại một lời và tiếp tục lao đi. Sau một quãng đường khá dài cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trên một cánh đồng cỏ hoang vắng. Không để An Khánh phải mở cửa, Mai Ly vội vã lao ra ngoài nôn thốc tháo. Mặc Mai Ly đánh vật với nỗi sợ hãi, An Khánh lặng lẽ đứng trước đầu xe châm thuốc rít một cách lạnh lùng. Mai Ly vừa thở hổn hển vừa nói với An Khánh đầy oán hận:
- Đồ tồi! Anh có biết anh vừa làm gì không?
An Khánh vẫn không trả lời, anh ngước mặt lên trời tiếp tục nhả khói. Một hồi sau, bỗng An Khánh lạnh lùng lên tiếng:
- Em nói đi Mai Ly, em đã làm gì Minh Lê hôm qua?
Dù đã biết trước phải đối diện với sự tra khảo của An Khánh, nhưng lúc này khi đứng giữa nơi hoang vắng Mai Ly cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cô trả lời không còn trôi trảy nữa, giọng cô run run như muốn lạc đi?
- Anh… hỏi gì thế? Minh Lê… là cô gái nào cơ?
- Em thôi ngay đi!
Giọng An Khánh quát lớn khiến hai đầu gối Mai Ly như muốn trùng xuống. Cô toan nở nụ cười để lấy lại tinh thần nhưng hai khóe miệng lúc này cũng run đến không giữ nổi nụ cười dù chỉ trong vài giây.
- Tôi… tôi thì có liên quan gì tới cô gái đó chứ?
An Khánh thôi nhả khói, anh vứt điếu thuốc đang hút dở xuống bụi cỏ trước mặt rồi tiến lại gần Mai Ly trong bộ mặt sắc lạnh. Anh bất chợt giữa lấy vai Mai Ly lay mạnh. Ánh mắt anh nhìn Mai Ly xoáy sâu như muốn ăn tươi nuốt sống cô…
Theo Khampha
Gần Tết, vợ ngoại tình để được thưởng cao
Mấy ngày nay, ngày nào vợ cũng 10 giờ tối mới về nhà, tôi ở nhà thấy sốt ruột, khó chịu.
Vợ đi làm tối ngày không thấy mặt
Mấy ngày nay, ngày nào vợ cũng 10 giờ tối mới về nhà, tôi ở nhà thấy sốt ruột, khó chịu. Nhiều khi gọi điện cho vợ thì vợ hết lên trong điện thoại là phải đi tiếp khách cùng sếp. Cuối năm, người ta giao nhiều việc, nhận nhiều hợp đồng lại phải quan hệ ngoại giao nên công việc bận hơn nhiều.
Thấy vợ vất vả, lẽ ra tôi phải thương vợ nhưng muốn thương cũng không thương được. Vợ ngày ngày đi làm, sáng đi sớm, tôi về khuya, rồi về thì đầy men rượu trong người. Nhiều khi muốn bật nước cho vợ tắm, chăm vợ tí nhưng lại thấy bực dọc trong người làm sao đấy. Kẻ làm chồng như tôi lại không thể quản nổi vợ, để vợ ra ngoài đi làm như vậy, vất vả là một chuyện, qua lại với mấy ông cốp như thế nhiều khi tôi thấy &'nóng trong người'. Sự bực bội càng tăng lên và tôi không tài nào chấp nhận được chuyện này.
Tôi nói thì vợ bảo, công việc của vợ vậy, nên cứ phải đi sớm về tối. Nếu không làm tốt, cuối năm rồi không đạt chỉ tiêu, rồi sếp sẽ cắt thưởng này kia. Tôi bực lên: "Cắt thì nghỉ, chứ báu bở gì. Làm gì mà bắt người ta đi tiếp khách tiếp khứa với ông, có mà vớ vẩn!". Nghe tôi nói vậy có vẻ vợ không hài lòng, không nói gì tiếp, mặc kệ, bỏ lên trên nhà.
Tôi nói thì vợ bảo, công việc của vợ vậy, nên cứ phải đi sớm về tối. (ảnh minh họa)
Bực cái là ngày nào vợ cũng có men rượu trong người. Từ một người vợ rất chi là chu toàn, lo cho chồng con, giờ vợ bỏ bê chuyện gia đình, chỉ biết lao vào cái chốn đó để kiếm tiền. Nhìn vợ như vậy, nghĩ thấy bản thân mình, tôi càng ức chế vào người.
Phát hiện vợ ngoại tình với sếp vì tiền thưởng
Đợt này, thấy vợ lại hay ăn diện, quần áo sắm sửa đầy nhà. Vợ còn xịt nước hoa thơm nức, son phấn lòe loẹt. Hỏi vợ tại sao thì vợ bảo, ngày xưa chưa có tiền, còn tiết kiệm. Dạo này kiếm được rồi thì chịu khó tô đẹp cho mình, rồi làm cái nghề này là phải nhìn sang trọng người ta mới cảm thấy mình có tướng. Nghe vợ nói thì không phải là vô lý nhưng nhìn cái cách ăn chơi của vợ, tôi thấy bực mình. Đột nhiên vợ thay đổi, hàng xóm nhìn vào họ sẽ nghĩ sao. Tôi thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng tôi cũng cho qua, vì nghĩ bản thân mình phải chăm lo cho vợ khi vợ vất vả mới phải, không nên gây áp lực cho vợ nữa. Nhưng khổ nỗi, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Thấy vợ tôi có vẻ lòe loẹt, đồng bóng, hàng xóm láng giềng đồn ầm lên. Rồi gia đình tôi cũng nói ra nói vào bảo vợ tôi là thay đổi nhiều, rồi không biết có ngoại tình không.
Tôi cũng lo lắng quá, nếu nhỡ ra vợ có làm gì không hay không phải với tôi thì biết làm thế nào. Nhưng mà không có lửa làm sao có khói. Tôi cũng thấy có chút nghi hoặc vì gần đây, vợ thay đổi lại, ăn chơi hẳn ra. Chẳng giống người vợ giản dị ngày trước.
Tôi có hỏi thì vợ bảo làm gì có chuyện đó, chỉ tổ thiên hạ ghen ăn tức ở nghĩ linh tinh. Nhưng mà tính tôi ăn chắc, cẩn thận. Tôi nói với họ rằng, vợ tôi không phải thế nhưng tôi lại ngầm đi theo dõi vợ. Và trong những cuộc vui ấy, tôi có vô tình phát hiện ra, vợ mình đúng là có cặp kè với ông sếp ở công ty. Tôi đã chụp ảnh để &'bắt tận tay, day tận mặt' vợ, để em không còn chối cãi được nữa.
Em nói mà nước mắt giàn giụa càng làm gã đàn ông như tôi thấy mình bỉ ổi, vô liêm sỉ.(ảnh minh họa)
Hôm ấy, về tôi đã nói chuyện thẳng thắn với vợ, hi vọng em có câu trả lời thích đáng. Vì sao em lại đi ngoại tình với ông sếp già như vậy để lừa dối tôi. Lúc này, vợ mới quỳ xuống xin tôi tha thứ. Em bảo, Tết nhất đến nơi rồi, bao nhiêu kế hoạch, chỉ tiêu. Nếu em không làm thế thì không có chỗ đứng. Cuối năm, công ty sa thải nhiều nhân sự, lại còn không làm tốt thì tết cũng không được thưởng cao. Ông ta lại có ý với em nên em tính chuyện lợi dụng tình cảm này để được tăng lương, thưởng. Hi vọng Tết được khoản kha khá, chứ em thề làm em không yêu gì anh ta.
Em nói mà nước mắt giàn giụa càng làm gã đàn ông như tôi thấy mình bỉ ổi, vô liêm sỉ. Trời ạ, tại sao tôi lại có thể để người vợ của mình lam lũ, bán thân chỉ vì sự tính toán với mấy đồng tiền thưởng rẻ mạt ấy. Tôi có đáng làm chồng không, có đáng làm đàn ông không? Nếu như tôi giàu thì vợ đâu phải khổ thế này.
Lẽ ra, tôi phải tát vào mặt vợ, phỉ báng vào mặt vợ rằng em là một người đàn bà hư hỏng, lăng loàn nhưng cuối cùng tôi lại không làm được. Tôi càng thấy hận bản thân mình hơn, vì chính tôi đã khiến em phải chọn con đường bỉ ổi ấy. Thật sự, tôi đã quá thất vọng về mình chứ không phải về vợ nữa. Phải làm sao đây, phải ngăn chuyện này lại thế nào?!
Theo VNE
Vợ phải xin tinh trùng của bạn thân tôi Dù có đau đớn nhưng tôi vẫn phải làm điều đó, vì tôi không thể sinh con... Với tôi lúc này, dù có dằn vặt nhưng đó lại là niềm vui và là niềm an ủi với tôi. Tôi phải cám ơn vợ vì hành động đó, vì em đã chấp nhận làm vợ của người chồng vô sinh, chấp nhận xin con...