Một cuộc hôn nhân “rổ rá cạp lại”
Anh lấy tôi không phải vì yêu tôi mà như chỉ cần một người biết đẻ con cho anh, biết dọn dẹp việc nhà. Anh bắt tôi phải giống vợ cũ của anh.
Tôi lấy chồng lần đầu tiên năm 23 tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học được vài tháng là tôi lên xe hoa về nhà chồng. Ai cũng nói tôi hơi vội vàng bởi tuổi còn trẻ nhưng khi ấy, vì đang yêu, bạn trai lại có tuổi nên tôi nhất quyết cưới luôn dẫu công việc còn chưa đâu vào đâu.
Cưới xong hơn 1 tháng, tôi có bầu. Cuộc sống của vợ chồng son không màu hồng như tôi nghĩ. Tôi và chồng bắt đầu vật lộn với việc cơm áo, gạo tiền. Tôi vừa tốt nghiệp lại chưa xin được việc, khi mang bầu sức khỏe lại yêu nên chỉ ở nhà cơm nước, làm mấy việc nhà. Chuyện kiếm tiền đều do chồng tôi đảm nhiệm.
Vợ chồng rổ rá…(Ảnh minh hoạ)
Người ta nói đúng, hôn nhân cần tình yêu nhưng cũng cần tiền để giữ cho tình yêu và hạnh phúc đó được lâu bền. Chúng tôi cãi lộn với nhau suốt ngày vì chuyện tiền bạc. Chồng tôi cảm thấy ức khi vợ “chỉ nằm ở nhà” còn chồng còng lưng đi làm. Bố mẹ, gia đình bên chồng cũng không hài lòng khi “vớ” được cô con dâu “vô công rồi nghề” như tôi.
Video đang HOT
Biết bao áp lực, gánh nặng đè lên tôi khiến tôi đẻ non. Đứa trẻ ra đời thiếu tháng nên sức khỏe yếu, nay ôm, mai đau. Nhiều đêm ôm con trong tay, tôi khóc hết nước mắt vì thương mình, thương con. Thế rồi khi con được 2 tuổi, tôi và chồng ly hôn. Dù không muốn nhưng tôi không thể chịu đựng thêm cảnh gằn hắt, khó chịu của gia đình chồng.
Đấy mới chỉ là sự mở đầu cho những nỗi đau khổ tột cùng mà tôi và con phải trải qua. Chồng tôi bắt tôi không được nuôi con mà gửi con ở nhà ngoại rồi hàng tháng gửi tiền chu cấp. Thương tôi, mẹ tôi động viên tôi nên làm như vậy, đợi bao giờ vợ chồng hiểu nhau hơn thì nhẹ nhàng thuyết phục đón con tôi về. Dù rất đau khổ và cảm thấy mình có lỗi với con nhưng tôi chẳng còn cách nào khác là chấp nhận.
Tôi ôm con về gửi nhà ngoại để đi kiếm việc làm. Cuối cùng, cuộc sống cũng mở cho tôi một lối thoát. Tôi tìm được một công việc khá phù hợp với mình. Mặc dù đã bỏ bẫng kiến thức nhiều năm nhưng khi bắt đầu tôi cũng không gặp nhiều khó khăn. Công việc mang tới cho tôi một thu nhập ổn định đủ để nuôi sống hai mẹ con.
Và cũng chính tại chỗ làm, tôi đã gặp được người chồng bây giờ của tôi. Anh ấy làm trưởng nhóm. Anh hơn tôi 10 tuổi. Khi mới gặp, nghe câu chuyện về cuộc đời anh, tôi cảm thấy thương vô cùng. Vợ anh mất vì tai nạn giao thông khi mà hai người vừa mới cưới nên đến giờ anh vẫn cô đơn, bơ vơ. Người ta nói anh có số sát vợ, bởi thế bao năm qua anh vẫn chưa tìm được người chấp nhận lấy anh.
Làm cùng một chỗ, sớm tối gặp nhau, chúng tôi có cơ hội chuyện trò, hiểu nhau nhiều hơn. Khoảng gần 2 năm quen biết, tôi quyết định nhận lời cưới anh. Mẹ có khuyên tôi suy nghĩ thật kĩ bởi lấy chồng lần hai không như lần đầu, tôi có nhiều cái để mất hơn rất nhiều. Nhưng vì thương số phận anh thiệt thòi, bản thân anh cũng là người tốt nên tôi vẫn kiên quyết lấy.
Vậy mà, ngay trong ngày cưới, tôi đã gần khóc ngay tại lễ cưới khi chồng không cho phép tôi đưa con đến dự. Chồng tôi nói điều đó không hay chút nào và nhất quyết bắt gia đình tôi phải để cháu ở nhà. Việc đó tới tận lúc tổ chức tôi mới được biết nên chẳng còn cách nào khác là chấp nhận để mọi việc diễn ra êm ả. Nhưng đêm hôm ấy, tôi đã khóc vì thương con. Con tôi chịu quá nhiều thiệt thòi vậy mà là chồng, là cha, anh không hề thương xót, con con tôi như gánh nặng.
Lấy chồng xong, 3 tháng sau tôi có bầu. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất với tôi. Anh chiều chuộng, chăm sóc tôi rất chu đáo. Tôi không còn bị cảnh túng thiếu làm khổ như cuộc hôn nhân đầu vì chồng hiện tại của tôi kinh tế rất khá. Nhưng tôi đã lầm. Điều mà anh coi trọng chỉ là đứa con trong bụng chứ không phải là tôi.
Sau khi tôi sinh con, cuộc sống của tôi mới trở thành địa ngục. Lúc nào anh cũng so sánh tôi với người vợ cũ. Từ món ăn tôi nấu, cách tôi gấp quầ áo, dọn dẹp nhà cửa cho tới những bộ đồ tôi mặc trên người anh đều mang ra chê trách hơn kém với người cũ. Tôi cảm thấy buồn và bị xúc phạm. Anh lấy tôi không phải vì yêu tôi mà như chỉ cần một người biết đẻ con cho anh, biết dọn dẹp việc nhà. Tệ hại hơn nữa là dù chỉ trong vai trò đó, tôi cũng phải giống vợ cũ của anh.
Cuộc hôn nhân “ rổ rá cạp lại” của chúng tôi mới chỉ được 3 năm, cùng như cuộc hôn nhân đầu, thế nhưng tôi đã thấy giới hạn chịu đựng của mình sắp hết. Tôi hoang mang vô cùng. Tôi không biết mình còn có thể chịu tới bao giờ nữa. Nhưng tôi sợ ly hôn. Tôi sẽ làm gì để sống với hai đứa con? Các con liệu có hiểu cho tôi không hay lại nghĩ tôi là một người đàn bà như thế nào mà đến hai người chồng phải bỏ? Con tôi sẽ sống ra sao?
Tôi dằn vặt, đau khổ biết bao ngày qua mà không tìm được lối thoát cho cuộc đời mình. Tôi phải chấp nhận, coi như một kẻ vô tri, vô giác hay dũng cảm buông bỏ để tìm cho mình một sự bình yên dù có rất nhiều khó khăn chờ tôi phía trước?
Theo Khampha
Tôi sắp mất 'chồng' lúc anh đi làm xa
Thấy anh được việc, bạn anh muốn anh làm con rể, kết hôn với cô gái kém anh 18 tuổi.
Những lúc tôi buồn và thất vọng nhất, tôi muốn tìm đến Ngôi Sao để tâm sự cùng bạn đọc. Tôi là người từng dang dở cách đây 14 năm, anh cũng vậy. Anh và vợ chia tay khi đã có hai con. Tình yêu của tôi và anh vượt qua bao nhiêu sóng gió. Anh người Bắc, tôi người Nam, điều kiện kinh tế thiếu thốn, gia đình khó khăn. Chúng tôi sống xa nhau, biết bao nhiêu sự hiểu lầm, cám dỗ... Nhưng cuối cùng anh cũng vượt qua tất cả, khăn gói vào Nam sống với tôi như vợ chồng. Và khi anh vào, tôi cũng vui mừng dang tay chờ đón.
Cuộc sống mới bắt đầu thật nhiều khó khăn. Hàng ngày, tôi nhờ một số bạn bè quen biết tìm việc làm cho anh, mong anh có công việc để anh không cảm thấy nhàm chán. Được 2 tuần thì anh bạn Việt kiều mở văn phòng tại Trung Quốc nhờ anh sang giúp. Anh vVệt kiều ấy là bạn của cả hai chúng tôi nên có hỏi ý kiến tôi về việc này. Tôi vui vẻ chấp nhận để anh đi vì cuộc sống mưu sinh và tôi cũng tin anh bạn này. Lúc ấy, cuộc sống dù khó khăn nhưng tôi vẫn tìm cách mua vé bay để anh đi cho kịp công việc.
Hai tuần đầu tôi không mấy lo lắng, thỉnh thoảng anh gọi điện về nói nhớ tôi. Tôi vui mừng lắm khi thấy số máy anh hiện lên và buồn so những lúc chiếc điện thoại nằm ìm lìm. Linh cảm của tôi không yên và bắt đầu lo lắng. Không ngờ sau hai tuần anh gọi về báo tin, nửa thật nửa đùa: "Anh bạn ấy thấy anh làm được việc, muốn anh làm con rể anh ấy (con gái anh bạn kém anh 18 tuổi, còn rất trẻ). Bọn anh sẽ thuê nhà có 2 phòng cho ba người cùng ở chung".
Từ ngày ấy trở đi, tôi đứng ngồi không yên bởi vì khi đi anh nói một tuần sẽ về và thêm vào cái thông tin ấy, tôi thật sự sợ mất chồng. Hàng ngày, tôi nhắn tin trách anh, trách cả anh bạn kia vì muốn chia rẽ chúng tôi. Cũng từ ngày ấy, anh không thèm liên lạc với tôi, dù là một tin nhắn. Sau hai tuần, anh gọi cho tôi vào đêm khuya và mắng tôi. Anh nói tôi sống không có niềm tin và tiếp tục im lặng. Đến nay đã 4 tuần trôi qua, tôi cố gọi nhưng anh không nghe máy. Tôi nhắn tin, anh cũng không trả lời.
Tôi buồn, thất thiểu hằng ngày. Sau giờ làm, tôi vào chùa đọc kinh niệm Phật, mong cho lòng thanh thản, mong cho anh ấy quay về với tôi. Khi anh vào, gia đình tôi, bạn bè tôi, hàng xóm tôi điều biết. Bây giờ, tôi không dám ngước nhìn mọi người khi họ hỏi thông tin về anh. Tôi không biết phải trả lời ra sao?
Những tin nhắn của tôi có phải là thủ phạm khiến anh rời xa tôi mà không lời từ biệt? Tôi thương anh thật lòng, không nghĩ anh vì danh lợi mà bỏ tôi. Tôi không dám nghĩ như thế. Hiện tại, tôi không biết phải làm sao cho phải? Tôi hy vọng mọi người đọc được tâm sự của tôi sẽ cho tôi lời khuyên bổ ích. Tôi rối trí quá...
Theo VNE