Một cơn sóng lòng
Cô muốn một sự thay đổi, sự thay đổi ngay tức khắc. Sự ngông nghênh, ngang tàng, bản lĩnh trong cô lúc này là con số không tròn trĩnh, thay vào đó là sự yếu đuối đến mong manh, những tưởng cứ chạm vào sẽ vỡ vụn.
Ngày cuối tuần nhưng cô vẫn dậy sớm đúng 5h30, đó đã là thói quen dù ở nhà hay ở cơ quan cứ như được lập trình sẵn. Tản bộ và ngắm mặt trời, đón nhừng tia nắng đầu tiên của ngày mới, không khí hôm nay thật dễ chịu, những cơn gió thổi qua mang theo hơi sương nó khiến cô lành lạnh nhưng khoan khoái dễ chịu.
Buổi tối, nhận được tin nhắn của đứa bạn học chung “cà phê A Trưởng ơi”. Dù học ra trường khá lâu nhưng cô và Thủy vẫn giữ liên lạc, Thủy vẫn gọi cô như khi đi học vẫn quen gọi, cô và Thủy thăm hỏi nhau thường xuyên. Gặp Thủy tại chỗ hẹn, trông Thủy có vẻ xinh xắn hồng hào hơn, nom có vẻ mãn nguyện và hạnh phúc với cuộc sống gia đình. Chia sẻ cùng nhau nhiều thứ và những điều về những đứa bạn cũ chung A. Đúng như cô đoán, Thủy vẫn có cuộc sống tốt bên người chồng hơn 1 năm nay. “ Sao xếp không tìm cho mình một người đi”. Cô cười hề hề lấy chồng không thể lấy đại được”. Thủy báo tin có thai hơn 3 tháng, cô mừng cho niềm vui, niềm hạnh phúc của bạn.
Ra về, tự dưng cô thấy giật mình, băn khoăn, trong lòng dấy lên niềm khao khát mãnh liệt. Năm nay cô bước sang tuổ.i 27. Cái tuổ.i “đủ độ chín” cho mọi khả năng của người phụ nữ. Cô yêu tiếng cười, cô mê tít tiếng bi bô và tất những điều của một đứ.a tr.ẻ. Đó cũng là mong ước của mẹ cô. Thời gian này, bà hay nhìn cô dò xét, ánh mắt buồn ngóng trông và lại lo lắng khi cô vẫn đi về một mình. Cô cũng như bao người phụ nữ bình thường khác, cô cũng mơ ước có một gia đình nhỏ của chính mình, mong ước một bàn tay đan chặt bàn tay cô, cô muốn chăm sóc và thực sự dành tất cả cho một người đàn ông mà cô yêu thương.
Cô muốn một sự thay đổi, sự thay đổi ngay tức khắc (Ảnh minh họa)
Bản thân cô thấy hài lòng với những gì cô đang có, với cuộc sống hiện tại. Một năm qua là một năm khó khăn nhưng cũng đầy niềm vui với cô, có thể nói là thành công! Sau vết thương to đùng ấy, cô ngộ được nhiều điều, học được nhiều điều, trưởng thành hơn… và cô cũng quá lý trí, đôi khi nó khiến cô sợ chính mình! Cô thấy mình khó có sự rung động bởi tình cảm của những người đàn ông đến với cô, yêu mến cô, chân thành với cô. Cảm giác của cô cảm nhận ở họ chỉ là người hời hợt, phiến diện, khác xa nhau về suy nghĩ, quan điểm, cô cứ như con nhím gai góc, sắc nhọn, độc lập khiến đàn ông có phần “sợ” điều đó. Cũng bởi họ không có bản lĩnh, hay họ cảm thấy thua sút cô, một phụ nữ tự tin. Cô mạnh mẽ, lý trí nhưng nhạy cảm, lãng mạn và cũng mong manh lắm, cô còn có phần khéo tay, không ai “nhìn thấy” được cô, thực sự chỉ cần điểm trúng huyệt cô lại mềm oặt như con chi chi.
Đôi lúc cô thấy mình còn không biết buồn, lý trí luôn kéo cô ra khỏi nỗi buồn đó, vì khi nó chỉ mới manh nha, động đậy, cô đã mạnh mẽ che lấp bằng vô vàn những điều khác.
Video đang HOT
Hôm nay đây, con sóng thần trong cô trỗi dậy mạnh mẽ, cô không đủ sức để kéo mình ra khỏi như mọi khi. Đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim vẫn đậ.p khỏe mạnh nhưng nó bình thường quá, khô khan quá… Cô muốn một sự thay đổi, sự thay đổi ngay tức khắc. Sự ngông nghênh, ngang tàng, bản lĩnh trong cô lúc này là con số không tròn trĩnh, thay vào đó là sự yếu đuối đến mong manh, những tưởng cứ chạm vào sẽ vỡ vụn. Sự cô đơn đến tột độ, cô như muốn hét lên thật lớn, phá vỡ tất cả cái khoảng không đầy những con sóng xô vào cô dồn dập, dữ dội. Cô tức tưởi, rồi mệt lả thiếp đi lúc nào không hay. Cô mơ một giấc mơ, chỉ biết trong giấc mơ cô đọc được một trang sách: “Yêu có nghĩa phải chịu đựng sự giày vò. Để không bị giày vò, bạn không cần phải yêu nhưng bạn sẽ lại chịu sự giày vò vì không được yêu. Vì thế yêu là giày vò, không yêu cũng là giày vò. Để được vui vẻ tốt nhất vẫn nên yêu. Vì thế vui vẻ cũng thành giày vò. Thế nên để không vui vẻ bạn cần phải yêu, dùng tình yêu để mang lại sự giày vò. Hoặc cũng có thể vì quá vui vẻ nên cảm thấy bị giày vò”
Cô bị đán.h thức bởi những tia nắng xanh xuyên qua cửa sổ mà đêm qua cô không kéo rèm, một ngày mới bắt đầu. Dưới làn nước ấm cơ thể, tinh thần cô khoan khoái hơn. Pha cho mình tách cà phê nóng, hít hà mùi cà phê, duỗi chân dài trên ghế thả lỏng, cô lại thấy nhẹ nhàng, nhấm nháp từng ngụm cà phê đắng nhưng dư vị để lại sự ngọt ngào được lan ra.
Cô nhìn ra ô cửa nơi những tia nắng đang nhảy múa là khoảng trời xanh mênh mông.
Theo VNE
Bây giờ và ngày ấy
Chia tay rồi, giờ còn đâu những lời yêu thương ngọt ngào, còn đâu sự quan tâm chăm sóc người ta dành cho tôi nữa...
Ngày này năm trước, có một chuyện mà tôi chẳng thể quên. Hôm đó tôi vui lắm! Vui vì gặp được một người mà đã bao lâu tôi muốn găp, vui vì có người ngồi nói chuyện với tôi khi tôi vừa trải qua một nỗi buồn... Ngày này hôm nay, tôi ngồi và nhớ lại mọi chuyện của một năm trước... mới chỉ có một năm thôi mà cũng đã có biết bao điều thay đổi.
Ngày ấy...
Tôi vừa chia tay mối tình đầu của mình. Tôi thường nghe mọi người nói về cảm giác đau nhói ở trong tim nhưng chưa bao giờ tôi biết cảm giác nó như thế nào. Bây giờ tôi đã cảm nhận được nó. Đau! Đau lắm! Cái cảm giác ấy nó xuất hiện mỗi khi tôi nhớ đến cậu ấy, nhớ đến kỉ niệm của hai đứa trong hơn một năm qua.
Thời gian hai đứa yêu nhau không phải là dài nhưng cũng không phải là ngắn. Nó đủ để tạo cho người ta biết bao nhiêu kỉ niệm để mỗi khi nhớ đến lại thấy chạnh lòng. Một tuần chia tay tôi buồn lắm. Cô đơn, hẫng hụt và cảm thấy thiếu một điều gì đó. Mỗi sớm thức dậy, mỗi buổi tối đi ngủ hay khi mệt, khi ốm, khi buồn và ngay cả lúc vui, chưa mở điện thoại ra tôi cũng biết có một tin nhắn của cậu ấy cho tôi, những tin nhắn ngọt ngào đầy tình cảm.
Chia tay rồi, giờ còn đâu những lời yêu thương ngọt ngào, còn đâu sự quan tâm chăm sóc người ta dành cho tôi nữa. Bây giờ chỉ có nhưng tin nhắn hỏi han, an ủi của bạn bè. Tôi chợt nhận ra rằng: bao lâu nay, vì chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu ấy, tôi đã không còn quan tâm nhiều đến những người bạn ấy, tại sao bây giờ tôi mới nhận ra?
Ngày ấy... tôi đau khổ vì phải chia tay mối tình đầu (Ảnh minh họa)
Một tuần sau ngày chia tay, tôi thấy thời gian dài lê thê. Lúc nào cũng tươi cười, nhí nhảnh nhưng càng cố như thế tôi càng thấy buồn, thấy khó chịu lắm! Ra ngoài, có nhiều người nói chuyện cùng thì không sao, cứ về đến nhà, một mình trong phòng tôi lại phải đối mặt với nỗi buồn ấy.
Ngồi một mình, tôi tự nhìn nhận lại tình yêu của hai đứa và cảm thấy hai đứa chẳng hề hợp nhau, có đi tiếp thì cũng không đến đâu cả... nhưng có ai biết được tôi phải khó khăn thế nào để vượt qua nó, mọi người đều nghĩ tôi đã quên đươc rồi, quên rất nhanh... nhưng chuyện tình cảm đâu dễ quên như thế chứ!
Ngày xưa yêu nhau, tối nào tôi cũng online để hai đứa nói chuyện với nhau. Bây giờ tôi online, nhìn nick của cậu ấy tôi nhớ, nhớ lắm!... Nhớ nhưng không nhắn đi một cái tin nào hết. Vì tôi biết chỉ cần mình mềm lòng như thế là hai đứa rất có thể lại quay lại với nhau và tôi đã quá mệt mỏi với chuyện đó rồi. Vậy là tôi tìm những người khác để nói chuyện cùng, để chia sẻ. Bạn bè thì nhiều lắm, bao nhiêu người góp ý, bao nhiêu lời động viên lại càng làm tôi thấy nguôi ngoai với nỗi buồn...
Trong số những người nói chuyện với tôi, có anh. Tôi với anh quen nhau qua chat, chỉ nói chuyện mà chưa một lần gặp mặt nhưng từ trước tới giờ tôi vẫn coi anh như một người anh trai. Chẳng hiểu vì sao nói chuyện với anh tôi lại thấy vui, thấy nhẹ nhàng như thế. Không phải người quen, không phải bạn bè thân vậy mà tôi vẫn tâm sự, vẫn kể tất cả những nỗi buồn của tôi cho anh nhiều hơn những người khác. Tối nào chúng tôi cũng nói chuyện với anh đến khuya mới đi ngủ.
Cứ mỗi lần nói chuyện với anh xong, tôi lại thấy vui hơn một chút. Sau đó tôi và anh hẹn gặp nhau. Chúng tôi gặp nhau vào một buổi chiều sau khi tôi tan học. Anh đến đón tôi và khi đang chờ anh đến, tôi tưởng tượng xem anh chàng này như thế nào và mỗi khi có xe máy nào đi qua hay dừng lại, tôi đều nghĩ là anh.
Mối tình đầu sẽ không bao giờ quên... (Ảnh minh họa)
Chờ một lúc thì anh gọi cho tôi, lúc đó tôi nhìn thấy anh. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là: hiền, rất hiền. Tôi không nghĩ là tôi với anh lại có thể quen nhau nhanh đến như thế! Bình thường gặp một người con trai nào đó, tôi cũng thấy không được tự nhiên và thoải mái, vậy mà sau hôm đó tôi và anh hay nói chuyện hơn và cũng đi chơi nhiều hơn.
Gặp anh rồi đi chơi, nói chuyện với anh, nỗi buồn dần dần chẳng chịu làm bạn với tôi nữa. Hai chúng tôi đi chơi, nói chuyện với nhau rất vui... Anh nhờ tôi làm bà mối cho anh và tôi đã rất nhiệt tình khi tìm cho anh một cô bạn gái tốt.
Và bây giờ...
Anh đã có người yêu, không phải là cô bạn nào của tôi cả. Có người yêu nhưng anh vẫn đưa tôi đi chơi, vẫn ngồi nói chuyện với tôi và vẫn chia sẻ cùng tôi những niềm vui, nỗi buồn... Còn tôi, sau một năm nhìn lại về tình yêu đầu, tôi chỉ còn coi nó là những kỉ niệm đẹp, những kỉ niệm không bao giờ quên nhưng không còn vương vấn... vì tôi biết, bây giờ tôi đang rất hạnh phúc bên người mình yêu!
Theo VNE
Hãy yêu anh như yêu lần đầu em từng yêu Dù em đã là "đàn bà" khi đến với anh... nhưng điều đó có nghĩa gì khi tình yêu của anh dành cho em quá lớn so với cái màng trinh mỏng manh ấy Chẳng là gì hết, anh yêu em, yêu con người của em, yêu em bằng trái tim chứ không phải bằng thể xác em à! Hãy tin ở anh!...