Một cô gái đẹp là cô gái đẹp trong nhân cách và tâm hồn chứ không phải ở trinh tiết
Tình yêu đều bắt đầu bằng những rung động đẹp đẽ. Vậy thì khi chia tay hãy cố gắng kết thúc êm đẹp chứ không phải bằng những giọt nước mắt hối hận của con gái khi “ trao thân” lầm người.
Tôi là một cô gái trẻ hoặc rất trẻ (tôi mới chào tạm biệt tuổi 18 của tôi được vài năm). Và tôi biết có đôi khi kiến thức của tôi còn rất nông cạn nên tôi viết ra không phải để dạy bảo ai cả. Tôi chỉ viết ra những suy nghĩ và những trải nghiệm của tôi trong suốt hơn 20 năm qua.
Đúng như bạn nào đó đã nói, tôi không biết tôi có phải là con gái truyền thống không nữa. Nếu có ai đó cho tôi một định nghĩa rõ ràng về “con gái truyền thống”, tôi sẽ đọc và xem thử tôi được mấy điểm.
Tôi chỉ đơn thuần là một cô gái nhẹ nhàng, tôi hiếm khi nổi giận hoặc mắng chửi ai. Từ bé đến giờ tôi chưa một lần chửi thề, đi ra đường tôi chưa từng một lần mặc áo hai dây, quần short hay váy ngắn trên gối và việc nhà thì tôi phải làm hết (vì tôi là con một và mẹ tôi đã lớn tuổi).
Tôi làm tất cả những việc này không phải vì hai chữ “truyền thống”, tôi làm chỉ bởi vì tôi cảm thấy thoải mái khi làm thế. Tôi chẳng hứng thú gì khi người lạ săm soi nhìn vào cơ thể tôi. Và tôi làm việc nhà vì tôi thương mẹ. Tôi làm chúng từ lúc tôi còn nhỏ, vì thế nó trở thành một thói quen.
Tôi có thể nói được hai ngoại ngữ ngoài tiếng mẹ đẻ (tiếng Anh và tiếng Hàn) nhưng tôi không nói tốt tiếng Anh ngay từ đầu. Trình tiếng Anh tôi có được bây giờ là nhờ vào hai người bạn trai của tôi. Không biết là do tình cờ hay hữu ý mà cà hai người bạn trai của tôi đều đã ở Anh một thời gian. Và đó chính là lí do hai người họ nói tiếng Anh rất giỏi.
Tôi gặp tình yêu đầu đời của tôi – một chàng trai Nhật Bản – khi tôi ra sân bay tiễn bạn thân tôi đi du học. Một chàng trai đang chăm chú đọc Lonely Planet. Anh ta không để ý (sau này tôi biết là cố ý) nên va vào tôi khi tôi đang đứng chờ người thân đến đón. Và tôi bắt đầu tình yêu của mình ở tuổi 18.
Tôi chưa từng phân biệt con trai nước ngoài và con trai Việt. Đối với tôi ở đâu cũng có người tốt người xấu. Nhưng không biết là vì tôi vô duyên hay là vì tôi luôn học trong những lớp âm thịnh dương suy mà tôi đi qua thời áo trắng không một mảnh tình vắt vai.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu con trai nước ngoài nhưng mọi chuyện cứ đến như số phận thôi. Đôi khi, tôi còn thầm ganh tỵ với các cô gái có bạn trai người Việt. Tôi chưa từng được yêu kiểu Việt và tôi muốn nghe câu “Anh yêu em!” bằng tiếng Việt đầy cảm xúc hơn là “I love U” của Anh hay “Aishiteru” của Nhật.
Video đang HOT
Và như mọi câu chuyện tình yêu khác, tình yêu của tôi đối với hai chàng trai nước ngoài cũng không suôn sẻ. Những khác biệt về văn hóa đôi khi làm một cô gái như tôi cảm thấy hoảng loạn, vì chúng hầu như vượt qua tất cả những lề lối tôi đã được dạy, tôi thường cảm thấy hoang mang trước họ.
Nhưng may mắn thay, cả hai người họ đều rất từ tốn khuyên bảo và cố gắng giải thích cho tôi hiểu một cách chậm chạp ngày qua ngày. Khi tôi dẫn người yêu về nhà, mẹ tôi giật mình ngạc nhiên rất nhiều. Mẹ chẳng thể nào nghĩ con gái mẹ lại yêu con trai ngoại quốc nhưng mẹ không cấm tôi. Mẹ bảo yêu ai là chuyện của tôi, mẹ không can dự.
Mọi chuyện êm xuôi một thời gian, sau đó tôi lại phải đứng giữa đôi bờ chiến tuyến của bạn trai và mẹ. Tôi đau hết cả đầu khi ban ngày gặp bạn trai nghe anh ấy ra rả văn hóa nước ngoài và tối về gặp mẹ lại bị bà dạy văn hóa Việt Nam. Và hai bên càng lúc càng trở nên đối nghịch nhau, ai cũng muốn giành tôi về phía họ.
Chuyện là cả hai người bạn trai của tôi không ai sống và làm việc ở Việt Nam, họ chỉ “bay qua bay lại” để gặp tôi. Và tôi thì luôn “nhốt” họ ở khu trung tâm. Qua một thời gian bạn trai tôi thuộc hết đường và biết rành khu trung tâm hơn cả tôi. Thậm chí anh ấy còn khoe chỗ đổi tiền được giá cao nữa chứ!
Tôi cũng thương bạn trai vì tôi biết anh ấy chán khi cứ phải ở mãi một khu vực. Và kết quả là bạn trai tôi muốn đi du lịch cùng tôi. Và không cần phải nói mẹ tôi phản đối mạnh mẽ. Tôi không muốn phải bỏ bên nào, tôi tập trung tìm cách giải quyết và cuối cùng mỗi bên phải nhường một bước để đạt được thỏa thuận. Mẹ tôi để tôi đi du lịch với bạn trai với điều kiện là chúng tôi không được quan hệ với nhau và bạn trai tôi chấp nhận.
Thành thật mà nói với tôi, tôi chẳng quan tâm gì đến giá trị của tấm màng sinh học mỏng manh kia hay những lý thuyết ra rả “còn màng trinh thì hạnh phúc” của các bạn. Đối với tôi, quan trọng không phải là quan hệ trước hay sau hôn nhân mà là quan hệ đúng người.
Nếu đúng người trước hay sau đều hạnh phúc. Còn nếu sai người, trước hay sau đều đau khổ như nhau thôi. Bạn quan hệ trước hôn nhân rồi chia tay, bạn đau khổ, bạn còn may mắn . Nhưng bạn quan hệ sau hôn nhân rồi vẫn chia tay, lúc đó bạn không chỉ đau khổ mà còn rất nhiều trách nhiệm đối với con cái, gia đình nội ngoại hai bên và cả sức ép dư luận lên bạn.
Lúc này không dám chắc ai đau khổ hơn ai và ai bất hạnh hơn ai. Tôi không quan hệ trước hôn nhân bởi vì lòng tôn kính đối với mẹ tôi – người đã cực khổ nuôi tôi bấy lâu nay. Tôi không muốn mẹ tôi cảm thấy hụt hẫng, thất vọng vì công sức bao lâu nay mẹ cố tình dạy tôi đổ sông đổ bể. Và tôi không mất chữ tín bấy lâu nay của mình với mẹ.
Còn về phía bạn trai tôi, đôi khi tôi cũng thấy thương cho các anh ấy. Bởi vì dĩ nhiên họ không vô cảm khi ở gần tôi và kết quả là họ “tự xử”.
Tôi đọc ở đâu đó một cách ví von khá hay về cách chọn người yêu. Chọn người yêu như chọn giày, một đôi giày quá rộng hay quá chật, quá cao hay quá thấp đều khiến bạn đau chân, chảy máu. Nhưng nếu bạn lỡ mua về rồi mới phát hiện mình không đi vừa nó, bạn sẽ làm sao đây? Tôi nghĩ, bạn sẽ cố sửa nó đúng không?
Nhưng có những đôi giày sửa được và những đôi giày không sửa được. Nếu bạn sửa được, bạn may mắn và vẫn có thể đi nó. Nhưng nếu bạn không sửa được thì biết làm sao đây? Bạn ngồi đó khóc vì tiếc rẻ, bạn tặng nó cho người khác hay bỏ nó đi?
Tôi nghĩ dù bạn làm cách nào đi nữa thì vẫn chứng minh rằng đôi giày đó không dành cho bạn, không thích hợp cho bạn. Vì thế hãy quên nó đi dù đôi khi nó thật sự đắt tiền và cố chọn một đôi giày vừa vặn với mình, một đôi giày khiến bạn thoải mái, hạnh phúc khi mang nó ngay cả khi nó không hợp thời trang hoặc đắt tiền bằng đôi giày cũ.
Như nội dung ở bài trước tôi chỉ muốn kết luận lại rằng: Tất cả các cô gái trên thế gian này đều xinh đẹp và có giá trị riêng của họ, họ có quyền sống theo họ muốn và không ai có quyền phán xét hay khinh bỉ họ. Một cô gái lầm lỗi nếu bạn không thể kéo cô ấy lên thì cũng đừng đạp cô ấy xuống thêm nữa.
Hầu hết các câu chuyện tình yêu đều bắt đầu bằng những rung động đẹp đẽ. Vậy thì khi chia tay hãy cố gắng kết thúc nó một cách êm đẹp chứ không phải kết thúc bằng những giọt nước mắt hối hận của con gái khi “trao thân” lầm người. Và một cô gái xinh đẹp là khi cô ấy tử tế và có nhân cách tốt chứ không phải vì cô ấy còn trinh.
Theo Khám phá
Bao nhiêu mối tình là bấy nhiêu lần tôi trót trao thân
Kể từ khi chia tay anh, tôi đã có hơn chục người tình... Đắm say trong mê lạc, cuống quýt bên tình nhân, trao thân trong chớp nhoáng...
Dưới ánh đèn mờ, tôi vẫn cảm nhận hơi thở của anh phảng phất đâu đây. Tiếng bước chân của anh vẫn vọng lại. Anh - người tình thứ mười mấy, tôi không nhớ nổi. Người đàn ông mấy tháng trước thề nguyền cùng tôi đi rồi, còn lại một mình trong căn phòng lạnh lẽo, giọt nước mắt lặng lẽ rơi tự khi nào không hay. Những giọt nước mắt băng giá của quá khứ và hiện tại đầy đắng chát.
Mối tình đầu đến khi tôi học năm thứ 3 đại học. Nhà tôi cách nhà anh một con đường nho nhỏ. Thời thơ ấu, tôi nhỏ xíu, thấp bé hơn các bạn nên hay bị bắt nạt. Mỗi lần như thế anh luôn là anh hùng giải cứu tôi. Như có duyên phận từ kiếp trước, tôi và anh cứ quấn lấy nhau như hình với bóng. Tôi thích anh từ ấy, nhưng không dám thổ lộ lòng mình. Khi tôi học năm thứ 3, anh tỏ tình với tôi. Tình yêu ngọt ngào đắm say đến với chúng tôi thật tự nhiên. Những nụ hôn, những cái ôm xiết chặt và cả sự hòa quyện đắm say giữa hai tâm hồn. Không lo sợ, không hối tiếc tôi trao cái quý giá nhất của mình cho anh.
Con đường hạnh phúc có dấu chân của thế xác.
Ra trường, tôi và anh đều làm việc ở cùng một tỉnh, xa nhà. Công việc của anh khá trôi chảy, còn tôi thì ngược lại. Tôi bắt đầu thấy chán nản và dường như hay than vãn hơn. Cứ ngỡ anh sẽ ở bên tôi để động viên thì... thời gian này anh hay đi nhậu với bạn bè đồng nghiệp, và rồi... Anh quen một cô gái khác và họ đã yêu nhau. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi gục ngã và dường như chỉ muốn tìm đến cái chết. Anh vẫn lo cho tôi, vẫn yêu tôi nhưng anh không thể bỏ cô ấy.
Hụt hẫng, đau khổ nhưng anh đã phản bội tôi... và tôi chấp nhận buông tay. Tôi lặng lẽ ra đi, còn họ yêu nhau được 2 tháng thì làm đám cưới. Ngày anh cưới vợ, cả xóm nhỏ tôi như mở hội. Chỉ riêng tôi lặng lẽ khóc sau rèm cửa. Tôi hận anh, hận người đàn ông bạc bẽo ấy...
Từ khi đó, tôi đã đánh rơi mất nụ cười ở đâu tôi chẳng nhớ. Nỗi đau đớn trong tim lặng lẽ cắn xé tâm hồn tôi. Nỗi cô đơn, chán chường đã đẩy tôi vào vòng tay của những người đàn ông mới với khát khao được yêu, với háo hức, với sự cuồng nhiệt của tuổi mới lớn.
Cuộc tình mới đến, tôi lao vào tình yêu như con thiêu thân để đánh đuổi hết những mơ hồ về anh. Chính tôi đã lôi cuốn anh vào những phút giây ân ái mặn nồng chỉ sau một tháng yêu nhau. Tôi quá dễ dãi? Nhưng dường như trái tim người mới không xua tan hết giá lạnh trong trái tim tôi, nỗi nhớ anh vẫn còn quá lớn. Dù muốn hay không tôi vẫn thầm so sánh họ với anh. Và cái cảm giác người không thuộc về tôi, người sẽ rời xa tôi một ngày nào đó cứ bám xiết lấy tôi. Cũng chỉ vài tháng sau tôi mối tình kết thúc. Người rời xa tôi.
Một, hai, ba,... tôi không đếm được nữa. Tôi không muốn nhớ, say đắm rồi cũng qua nhanh, ngọt ngào rồi cũng phai nhạt, kỉ niệm rồi trở thành nỗi ám ảnh. Đã năm năm kể từ mối tình đầu ấy đến giờ tôi đã có hơn chục người tình. Đến giờ tôi vẫn không hiểu mình, những cuộc tình chóng vánh, không thực dụng nhưng cũng không chân thành. Giờ đây tôi không tìm nổi cho mình một tri kỷ, chỉ kịp khoác lên bộ mặt lạnh lùng giữ lại sau cùng cho mình.
Cảm giác chờ đón ngày mới thật dài, và nặng nề. Tôi khát khao cảm giác được là kẻ chung tình. Được làm vợ làm mẹ, được yêu thương người đàn ông của riêng mình cả cuộc đời này.
Người đàn ông mà tôi mong chờ bao giờ mới xuất hiện?
Theo Phunutoday
Tạm biệt em tâm hồn pha lê thuần khiết Chúc em bình an và vượt qua thử thách trong đời mình sắp tới. Anh luôn để mắt dõi theo... Một ngày tình cờ anh lang thang trên ngọn đồi Buồn, nhìn miên man trên những cành cây rũ lá, em vô tình đến như một cơn gió lạ, không sắc không hương, mang theo hơi ấm tình yêu trinh nữ, mơn man...