Một chút thương thương
Bởi yêu thương là điều không đơn giản, nó là một chuỗi dài đầy cảm xúc cùng những ngõ rẽ quanh co. Bởi thế gian này đầy rẫy nhưng con người đơn độc và thật quá khó để tìm thấy nhau.
“Giả sử ngày ấy chúng ta không yêu nhau thì sao nhỉ?” Thì hẳn bây giờ bạn có hối tiếc nhiều hơn thế. Sao không lựa chọn, chọn để cuộc sống không trôi qua vô nghĩa, để không bao giờ hối tiếc với chính mình.
Đã có lúc bạn tự hỏi, tại sao phải yêu khi biết khoảng cách giữa hai con người là khó xóa bỏ, sao phải yêu khi biết rồi sẽ phải chịu tổn thương, tại sao phải yêu khi biết yêu rồi chia tay cũng là điều dễ hiểu. Chẳng ai trả lời, cũng chẳng thể tìm nổi cho mình một lí giải vì sao yêu thương lại… mỏng manh đến thế.Tình yêu thường được bắt đầu không có lí do. Nó giống như một trò chơi, nếu người ta bắt đầu cuộc chơi thì bắt buộc phải chấp nhận kết quả. Nếu thua không chỉ một mà cả hai đều sẽ chịu tổn thương. Cũng giống như việc xây lâu đài cát, dù nó đẹp, nó vui nhưng lại dễ vỡ. Có yêu thương ắt phải có chia xa.Nhưng sẽ là ngu ngốc nếu từ chối cuộc chơi, sẽ là ngu ngốc nếu không trân trọng mỗi ngày để sống, để yêu.
Có những thời gian trôi chẳng bao giờ quay lại, cũng có những niềm vui dẫu tìm lại được cũng chẳng vẹn nguyên như thuở ban đầu. Hãy sống và tận hưởng như mỗi giây trôi qua đều là quý giá. Cứ yêu thương để cuối đời ai cũng có một mối tình để nhớ, để có một chút thương thương in dấu trong trái tim.Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
Con người vốn dĩ không có ai hoàn hảo nên cho dù bạn có vẽ ra hình ảnh bạn đời tương lai của mình thì vẫn không có gì có thể đảm bảo được bạn sẽ tìm được người ấy. Nên nếu bạn thấy trân trọng một ai đó hay muốn ở bên cạnh một ai đó thì đừng ngần ngại, hãy cho họ và cho chính mình một cơ hội để yêu thương nhau. Để dù có thành công hay thất bại thì trái tim cũng được tự do, đừng chần chừ và dồn ép chính mình.
Bởi yêu là không cần hối tiếc…
Theo Guu
Yêu thương...là mãi mãi!
Tia nắng vàng chảy tràn những con phố thân thuộc. Bà dựa vào lưng ông, tận hưởng cảm giác bình yên thư thái. Những kỉ niệm xưa ùa về trong tâm trí, mờ ảo nhưng vẫn thật lung linh ấm áp.
Yêu thương bắt đầu!
- Này ông,
- Gì, để tôi ngủ thêm tí nào
Video đang HOT
- Dậy đi, chở tôi ra chợ hoa bằng xe đạp đi
- Sao hôm nay bà lại giở giời thế này. Ra mua cái vé tàu điện ngầm mà đi chợ... Bà lão thân yêu ơi, cho tôi ngủ thêm tí nữa thôi mà...?
Lèm bèm, năn nỉ đủ cách mà chả được, ông cũng đành dậy.
Hai ông già bà cả đèo nhau trên cái xe đạp của thằng cháu. Thời buổi động 1 tí là người ta đi tàu ngầm, ô tô, 2 ông bà trên cái xe đạp làm bao nhiêu người đi bộ phải ngoái nhìn.
- Lát ông phải mua hoa tặng tôi nhé.
- Ừ, mua cho bà 1 củ khoai ngay đây.
- Ơ, tôi bảo mua hoa cho tôi mà.
- Mua cho bà củ khoai để bà ngồi ăn, đỡ ngồi réo sau lưng tôi nữa.
Gió thổi dìu dịu theo những bánh xe quay. Tia nắng vàng chảy tràn những con phố thân thuộc. Bà dựa vào lưng ông, tận hưởng cảm giác bình yên thư thái. Những kỉ niệm xưa ùa về trong tâm trí, mờ ảo nhưng vẫn thật lung linh ấm áp. Những lần đưa đón, hẹn hò, giận dỗi... Ông im lặng, có lẽ ông cũng đang nhớ lại thuở đẹp đẽ xưa kia.
Hai ông bà ra chợ hoa, xong cũng chả mua gì. Ông thì không có hứng thú với hoa hoét, bà thì xem xem ngắm ngắm xong rồi cũng chả chọn hoa nào. Chợt ông bật cười:
- Cứ y như cách đây bốn chục năm ý nhỉ. Bà vẫn là cái đồ kiết xu như trước.
- Còn ông gạch ngói bốn mươi năm vẫn chẳng mòn.
Bà cười thật lớn. Nhưng thật sự bà đang cảm thấy rất mệt. Gần đây bà thường xuyên bị lả người và gầy đi rất nhiều. Chiếc lá vàng, chỉ chờ một cơn gió nhẹ để trở về với lòng đất...
Hôm nay là sinh nhật ông vì thế mà bà "giở giời" như vậy. Ở cái tuổi răng đã lung lay cả hàm thế này nói đến chữ "sinh nhật" có vẻ không hợp, và ở tuổi này thì còn ai mà nhớ đến ngày sinh nữa đâu. Nhưng bà có một linh cảm, có lẽ đây là lần sinh nhật cuối cùng của ông mà còn có bà ở bên...
- Cho ông hôm nay qua nhà mấy ông hàng xóm đánh chắn đấy
- Thật á, bà lão hôm nay được ăn củ khoai xong nên tử tế hẳn
Bà dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng những món ăn ông thích nhất. Bà cũng ra hiệu bánh đặt một chiếc bánh gato nho nhỏ. Cuối tuần, cả nhà đi vắng hết. Thế lại hay, bà muốn dành khoảng thời gian đặc biệt này với riêng mình ông. Đang chuẩn bị nốt nến để thắp bánh thì bà bỗng thấy tối sầm lại. Bà cố đi vào phòng, ra chiếc giường và nằm xuống nghỉ.
- Bà nó ơi, hôm nay tôi đánh thắng to nhé, các lão ấy bị tôi cho ăn hành tơi tả.
Không có tiếng trả lời, dự cảm chẳng lành, ông chạy ngay vào phòng của 2 người và thấy bà đang nằm đó. Trông bà rất yếu.
- Bà nó ơi, bà sao thế?
- Ông... tôi mệt lắm... Ông ra chỗ bếp mang bánh sinh nhật và nến vào đây.
Lúc này ông mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Ông cảm thấy điều gì đó không ổn, nhưng ông không hỏi nữa và ra bếp lấy bánh vào.
- Giờ tôi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật tôi đấy. Bà cầu kỳ thế này. Bà nó ơi, bà nó thấy mệt lắm à, để tôi gọi bác sỹ đến xem nhé.
Bà mỉm cười.
- Ông ơi... Tôi thấy mình đã đến lúc lên thiên đường rồi.
- Bà nói gì thế, đừng nói nữa! Chỉ vớ vẩn.
Ông thấy sợ hãi khi nghe bà nói thế
- Ông để tôi nói... Tôi làm những món ông thích nhất... và có cả bánh gato nữa... Sinh nhật của ông lần cuối cùng mà tôi có thể ở bên... Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi có ông bầu bạn từng ấy năm...... Ông ở lại mạnh khỏe và chăm lo cho con cháu nhé...
Nước mắt lăn dài. Ông biết là ngày này sẽ đến nhưng ông vẫn cảm thấy không trụ vững nổi khi đối mặt với giây phút đó. Ông cầm tay bà, run rẩy, và ông nói trong nước mắt.
- Bà lão ơi, làm sao tôi có thể ở lại mà không có bà...
- Tôi muốn... nghe... điều ước... trong sinh nhật... của ông...
Ông nghẹn ngào và tưởng chừng trái tim mình cũng đang rời khỏi cơ thể để đi theo người vợ thân thương.
- Gặp bà và chung sống với bà là mọi điều ước của tôi đã thành hiện thực rồi. Nếu có ước tôi chỉ ước được gặp bà sớm hơn, bà lão ạ.
Bà nở nụ cười cuối cùng và nhắm mắt...
Bà đã có một thiên đường ở trần thế này. Giờ chỉ là đi đến 1 thiên đường khác, và chờ ông ở đó..
Theo Gocyeuthuong
Em có đủ can đam để yêu Anh ? Cô nghĩ cô có thể lặng lẽ và biến mất trong đời Quân nhưng tâm trí cô thực sự vẫn không thể rời mắt khỏi anh. "Em sẽ ra đi để không bao giờ còn phải nhìn thấy anh và người con gái của anh nữa". Như Hiền viết những dòng chữ ấy một cách nguệch ngoạc trên một trang giấy A4 rồi...