Một chữ mà cả người phụ nữ và đàn ông đều phải nhớ trong hôn nhân
Phụ nữ hay nam giới đều có một ước muốn chung là được yêu rồi cưới một người hoàn hảo. Mưu cầu hạnh phúc luôn chính đáng, chỉ là tôi – một gã đàn ông – muốn nói vài điều lẩn thẩn, nếu bạn khó chịu, có thể bỏ qua.
1. Khi một mối quan hệ được bắt đầu bằng những câu như “Chúng mình yêu nhưng không cưới nhé”, “Anh bất hạnh trong hôn nhân, gặp em anh như được tái sinh lần nữa”, “Em đừng nghĩ nhiều quá, vui được hôm nào cứ vui. Làm gì có trăm năm mà đợi”… thì đó là mối quan hệ mà người trong cuộc không muốn sự bền vững.
Người muốn có một mối quan hệ bền vững luôn muốn tìm thấy một người hoàn hảo dành riêng cho mình.
Người hoàn hảo là người bao giờ cũng tỏ ra bặt thiệp.
Người hoàn hảo bao giờ cũng đúng giờ hẹn, có hoa cho ngày sinh nhật, có quà cho ngày Valentine, có thiệp cho
năm mới, có gấu bông cho ngày Giáng sinh.
Người hoàn hảo bao giờ cũng kéo ghế cho người khác trước khi lấy ghế cho mình.
Người hoàn hảo bao giờ cũng chuẩn bị tiền trong ví cho mỗi lần đi ăn, xem phim hay mua sắm.
Người hoàn hảo là người đang không cùng bạn sống trong một mái nhà.
Phụ nữ rất dễ kiếm được một người hoàn hảo, người mà phụ nữ rất khó có cơ hội được gọi là chồng.
Đàn ông cũng rất dễ kiếm một người hoàn hảo, người mà đàn ông mãi mãi chẳng bao giờ có thể gọi là vợ.
2. Nếu một mối quan hệ nam nữ được xem như một câu chuyện tiểu thuyết cổ điển thì luôn bao gồm các yếu tố bình yên, hạnh phúc, xung đột, cao trào, thắt nút và gỡ nút.
Video đang HOT
Có người giải quyết xung đột bằng cách có một mối quan hệ khác, dù vẫn về nhà mỗi ngày.
Có người giải quyết cao trào bằng những lời khiến cho vợ hoặc chồng tổn thương.
Có người giải quyết thắt nút bằng lá đơn xin ly hôn.
Có người giải quyết gỡ nút bằng gặp nhau ở tòa án.
Mỗi người có cách giải quyết riêng và chịu trách nhiệm về hành động của mình, không ai can thiệp được.
Đã có nhiều phụ nữ dậm chân, vung tay khi phát hiện chồng mình là một người vô cùng khác so với con người lúc đang yêu.
Đã có nhiều đàn ông vùi đầu vào bia rượu khi nhận ra vợ mình không phải là người mà mình từng yêu sống yêu chết.
Đã có nhiều chuyên gia tâm lý khuyên rằng, vợ phải thế này để gia đình luôn có sinh khí tươi mới; chồng phải như thế khác để gia đình luôn như một cặp tân hôn.
Tất cả đều quên mất một chi tiết, muốn là vợ chồng cho đến đầu bạc răng long phải quên bớt chữ yêu. Phải quên chữ yêu để nhớ về một chữ khác, mà khi hiểu được chữ này thì mới có thể trọn đời cùng nhau.
Chữ thương.
3. Người ta liệu có thể yêu nhau ngày này qua ngày khác, yêu cuồng nhiệt, yêu không mỏi mệt?
Người ta có thể yêu nhau đến mức tha thứ cho nhau hết lần này đến lần khác, hết hôm này đến hôm khác mà không uất ức?
Người ta có thể yêu nhau đến mức chỉ mong chết trước người chung giường mỗi tối, chỉ mong người chung giường được yên vui còn mình có ra sao cũng chấp nhận?
Tất nhiên, cũng có người làm được điều đó. Nhưng tôi nghĩ, số ấy ít thôi. Bởi người ta sống được với nhau là vì người ta thương nhau.
Phải thương nhau thì người ta mới tha thứ cho nhau, mới vun vén cho nhau, mới thấy lạnh lưng thì ôm từ phía sau, thấy cảm mạo thì mắt nhìn tay xoa thái dương giúp nhau, thấy bế tắc thì thở dài cùng nhau, thấy hưng phấn thì cười vang cùng nhau.
Phải thương nhau thì mới thấy có lỗi mỗi lúc đong đưa, thì nắng sớm mưa chiều mới biết cách quay về, thì giai nhân đầy đường hay đàn ông tuyệt vời đầy phố vẫn biết nhủ thầm “Chỉ có thứ không hoàn hảo đang ở nhà là thật lòng với mình nhất”.
Vì sao phải lấy một người không hoàn hảo? Bởi làm gì có người hoàn hảo mà so đo hay kiếm tìm.
Người ta chỉ trở nên không hoàn hảo khi người ta cảm thấy an toàn nhất, khi người ta tin rằng không cần phải diễn nữa, khi người ta muốn sống thật với chính mình.
Và, để chấp nhận một người không hoàn hảo, không có cách nào khác là phải thương người không hoàn hảo của mình một cách vô điều kiện.
Thương, khác hoàn toàn với sự chịu đựng.
Theo Blogtamsu
Anh không xứng đáng để được yêu em
Anh không đủ trưởng thành để hiểu, người ta có thể yêu và sẵn sàng dâng hiến nhưng cũng có thể dứt áo ra đi khi tình yêu đó không xứng đáng.
Em cưới! Vậy là cuối cùng cái ngày khiến anh phải hối hận cũng đã tới. Anh đã cố giữ cho mình có vẻ mặt bình thản nhất để tới chúc phúc cho em. Đúng là phải chúc phúc, bởi vì người đàn ông bên em là người đã chia sẻ cùng em mọi muộn phiền, đã ôm lấy em vào lòng khi mà chính anh đẩy em ra khỏi vòng tay. Anh ấy xứng đáng có một người con gái tốt như em làm vợ.
Sự nuối tiếc này, chẳng bao giờ anh quên, vì anh... đã quá sai lầm!
Em đã từng yêu anh, yêu đến cùng kiệt. Nhưng anh chỉ là gã đàn ông ích kỉ. Anh đã không thể tự hiểu nổi chính mình rằng anh yêu em hay yêu cái bản ngã của chính mình. Đêm hôm ấy, lẽ ra anh phải hạnh phúc vì em đã trao cho anh những gì tinh khôi nhất của tình yêu, vậy mà anh đã làm gì? Anh hằn học, ấm ức vì "có cảm giác" rằng anh đã là kẻ đi "hưởng lại".
Đó không phải là một sự xúc phạm với em mà còn với tình yêu của em dành cho anh. Nhưng sự ích kỉ đã làm mờ mắt anh. Anh đã để em ra về khi em nói rằng: "Nếu anh không đủ tin tưởng em, em không còn gì để nói. Nhưng sẽ có một ngày, anh hối hận".
Anh đã hối hận thực sự. Nhưng anh lại đớn hèn không dám tìm em để nói một lời xin lỗi, để mong em tha thứ và níu kéo em ở lại với mình. Anh cứ nghĩ rằng nếu em đã vì anh mà trao đi tất cả thì em sẽ quay lại. Anh ngu ngốc tin rằng em sẽ cần anh hơn khi mà em trao đi sự trong trắng. Anh không đủ trưởng thành để hiểu, người ta có thể yêu và sẵn sàng dâng hiến nhưng cũng có thể dứt áo ra đi khi tình yêu đó không xứng đáng.
Tôi bắt đầu thấy lạnh cóng sâu tới tận cùng của tâm hồn, cơn gió đêm cứ quấn chặt quanh người và em ở khắp nơi trong tâm trí tôi... bàn tay em, nụ cười em, và cả vị ngọt trên môi mềm của em... tất cả, chưa một lần từ biệt tôi. (Ảnh minh họa)
Anh đã tự xỉ vả chính bản thân mình cả ngàn lần vì đã làm tổn thương em, đã không trân trọng tình yêu mà em dành cho anh. Anh nói rằng anh yêu em nhưng thực tế có lẽ không phải vậy. Anh yêu chỉ yêu cảm giác của mình mà thôi. Nếu yêu em, anh phải hiểu em là người con gái như thế nào để không được phép nghi ngờ em như thế. Mà ngay cả khi em không còn trong trắng thì đã sao nếu như anh yêu em? Lẽ nào, một tình yêu trinh nguyên em dành cho anh còn chưa đủ để anh trân trọng hay sao?
Anh đã không hiểu được điều đó. Anh thật lòng quá ngu ngốc. Nhưng điều tệ hại hơn là anh cứ thế buông tay mà không một lần níu giữ em lại. Anh đã mất em vì một lần như vậy...
Ngày hôm nay, nhìn em rạng ngời bên người đàn ông của đời mình, anh nghẹn ngào vì biết rằng anh đã mất em thực sự. Nhìn em cười hạnh phúc, anh biết, em đã phải trải qua những tháng ngày đầy cay đắng vì sự tàn nhẫn của anh. Và chính người đàn ông ấy là người đã chữa lành vết thương do anh gây ra. Anh cảm thấy mình hổ thẹn khi nhìn vào mắt người đàn ông ấy. Anh không xứng đáng có được người con gái tuyệt vời như em.
Ai cũng thích hoàn hảo. Nhưng không phải ai cũng hợp với những gì hoàn hảo. Anh... nghĩ là mình đã chậm chân rồi, nhưng anh vẫn muốn thử... (Ảnh minh họa)
Nhìn sâu vào mắt em, anh chỉ nói được vài lời nghẹn ngào: "Chúc em hạnh phúc". Em mỉm cười, vẫn dịu dàng như ngày nào: "Cảm ơn anh, cũng nhờ anh mà em có được ngày hôm nay". Lời em nói không còn sự trách cứ, anh biết, nó chỉ còn là một sự niềm vui khi tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Em không còn sức lực, thời gian để hận một kẻ không đáng nhớ như anh.
Anh thật lòng chúc em hạnh phúc! Đó là những điều tốt đẹpcuối cùng anh có thể gửi đến em. Anh xin lỗi vì những thương tổn mà đã gây ra cho em. Lần đầu tiên anh cảm thấy sự đớn hèn của mình, không dám gặp em để xin lỗi có ích. Bởi vì anh hoàn toàn không xứng đáng với em. Dù có lí giải bằng điều gì đi chăng nữa thì anh cũng không đáng để được yêu em. Anh không tìm gặp em, để rồi em gặp được người đàn ông của đời mình. Anh ấy, xứng đáng hơn anh!
Theo Khampha
Để không vỡ mộng về bạn đời Chấp nhận rằng bạn không thể 'sửa chữa' bạn đời, chấp nhận rằng bạn đời không hoàn hảo... Sự chấp nhận sẽ giúp bạn vượt qua. Đó không có nghĩa là bỏ qua, mà là hiểu một số điều vốn dĩ là vậy và bạn chỉ có thể thay đổi thái độ với nó mà thôi. Thực tế, tình yêu không chiến thắng...