Một chiều kỷ niệm
Một buổi chiều như bao buổi chiều khác… Nắng úa bắt đầu tắt dần trên những con đường, một cảm giác trống vắng xâm chiếm hết trong suy nghĩ… Như thường lệ, tôi ra khỏi nhà, muốn tìm gì đó trong tầm mắt để xoa đi cái trống vắng trong tâm hồn.
Tôi chở em đi trên con đường ngoằn ngoèo, đầy xác lá thông và tiếng rì rào của gió. Những cảnh vật, âm thanh, mùi hương thân thuộc mà nhắm mắt lại tôi cũng có thể tưởng tượng ra. Đường hơi dốc và khó đi, nắng vẫn chưa tắt hết trên những ngọn thông, dường như cũng lưu luyến chút chiều đang xuống. Dừng xe ở Đan Viện, chúng tôi thả bộ dọc theo con đường đi xuống như thường lệ. Chúng tôi không nói gì, chỉ cầm tay nhau, cảm nhận từng ký ức của quá khứ và hiện tại… chỉ cảm nhận thôi.
Hôm nay, chúng tôi quyết định vào trong Đan Viện, nơi mà hai đứa nhiều lần nhìn bên ngoài mà chẳng dám vào vì trông nó rất âm u và có chút gì đó hoang tàn. Nhìn bên ngoài, qua những song sắt, nơi những khung cửa sổ được xây bằng đá, theo kiểu xưa của Pháp, tôi đoán vậy, là những bức tường đã lâu năm, rêu đã bám gần hết bức tường. Phía dưới những khung cửa sổ nối nhau, là một kiểu hành lang dài, có từng cánh cửa gỗ rất to, luôn là một sự yên lặng bao trùm nơi đây… Đẩy nhẹ cánh cửa nhỏ bên ngòai, một lối vào khác của Đan Viện, chúng tôi bước vào bên trong. Ở đây có vẻ khác nhiều so với những gì chúng tôi tưởng tượng (thường thì những tưởng tượng bao giờ cũng khác xa với thực tế). Một nhà nguyện khá rộng bên phải lối đi, những dãy ghế ngăn nắp, sạch sẽ… và im ắng. Bước dọc theo hành lang lát đá, thật ra thì chỉ có cô ấy bước, còn tôi bị lôi đi, chúng tôi xuống một không gian, được làm hoàn toàn bằng đá. Sau này được biết đó là thư viện sách.
Thư viện sách rất rộng và như một thế giới khác, tách hẳn với bên ngoài, không gian cực kì mát lạnh và yên tĩnh tuyệt đối, chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm những âm thanh vọng đi vọng lại không dứt. Ở đây hầu hết là sách về Thiên chúa nên chúng tôi chỉ xem qua… Một người đàn ông đang quét dọn ở đây, cắm cúi và cần mẫn. Ông không để ý những gì xung quanh. Sau này, từ ông, chúng tôi được biết ở đây còn có ba dãy phòng nữa, đều là của những người theo đạo, những người nam khi vào đây sẽ ở đây đến suốt cuộc đời. Nhưng trước đó, tùy vào niệm tâm của mỗi người, có bốn tuần để biết rằng mình có thuộc về nơi này hay không?
Thả xe dọc sườn đồi, nắng đã tắt hết, không còn hắt qua những rặng thông. Một buổi chiều thú vị, chỉ là không biết rằng đằng sau những rặng thông ấy, những bức tường ấy, những im lặng ấy, họ có vứt bỏ được hết những sầu muộn, những yêu thương, những suy nghĩ tầm thường của con người không? Tôi không chắc, cũng không muốn nghĩ nhiều về điều đó. Đường quanh co… gió vẫn rì rào…
Theo Ngôi Sao
Cho người đã xa!
Vậy là đã tròn 2 tháng kể từ ngày đôi ta lìa xa. Cho đến bây giờ anh vẫn chưa thể chấp nhận một sư thật là e đã ra đi mãi mãi. Cái ngày đầu khi em nhận lời yêu anh, anh đã biết rằng cả cuộc đời này anh sẽ chỉ yêu mỗi em.
Hơn 2 năm yêu nhau, anh từ lâu đã đau xót nhận ra rằng con tin em không hề chung nhịp đ.ập với anh. Em quan niệm về tình yêu chỉ dừng lại ở hình thức, vật chất, sự phù phiếm bên ngoài và đâu đó là những sự rẻ rúng. Anh đau đớn nhận ra, anh đã vật vã với lý trí của mình chỉ để hy vọng rằng bằng tình yêu của mình anh sẽ làm em thay đổi. Nhưng em ơi, anh chưa kịp làm em thay đổi thì chính anh lại bị em áp đặt vào thế giới của em, nơi cái đẹp hình thức và t.iền bạc ngự trị. Anh đã cố gắng làm mọi cách làm em vui lòng... Từ việc bắt anh nhuộm tóc, thay đổi cách ăn mặc, cho đến cả lối sống.. Mặc dù rất yêu em, nhưng anh không thể đ.ánh mất chính mình, và cái lúc anh vùng vẫy thoát khỏi sự áp đặt đó thì cũng là lúc em chán anh, và em đưa ra kết luận tụi mình không hợp nhau. Anh đau khổ nhận ra tình yêu của em dành cho anh chỉ là thứ tình cảm hời hợt, hoàng nhoáng bên ngoài mà chẳng có chút gì là tình yêu đúng nghĩa. Và cái gì đến nó đã đến, chỉ không lâu sau cái ngày em tỏ rõ quan điểm với anh, em đã bị "đánh gục" bởi một người con trai mà em chỉ mới quen được 3 ngày. Người con trai mà em xem là hợp "Gu" với em... 3 năm để đổi lấy 3 ngày??? Anh đã rất đau đớn, thật sự sụp đổ mặc dù từ lâu anh củng đã biết trước sẽ có ngày này. Nhưng em ơi, dù đau khổ nhưng anh không bao giờ tiếc nuối, thật sự anh đã cố gắng hết sức để làm cho chúng ta hạnh phúc nhưng em đã chọn cho mình lối đi mà anh sẽ chẵng bao giờ xuất hiện... Ngày ta nói lời chia tay, cũng là ngày anh thấy em hạnh phúc bên người ấy... Anh chi đau đớn rằng tại sao em đã chấp nhận người ấy mà vẫn không nói lời chia tay anh??? và câu trả lời anh nhận được như tạt một lưỡi gươm đ.âm t.hấu tim gan: " Em thật sự không muốn mạo hiểm, biết đâu anh ta không bằng anh, em chỉ đang tìm hiêu thôi...".....
Giờ ngồi lại với những xót xa cho riêng mình, anh giật mình nhận ra tình yêu trong anh vẫn còn đó, vẫn cháy bỏng và luôn khao khát em... Nhưng em ơi, bây giờ thì anh đã lý trí hơn xưa, dù yêu em nhưng anh biết chúng ta không thể đến với nhau được nữa... Ta chỉ có thể yêu một lần hai người chứ không thể yêu một người hai lần phải không em? Nhưng dù sao anh vẫn muốn nói với em rằng anh yêu em rất nhiều, nhưng dù có nhiều đến thế nào đi chăng nữa thì đôi ta đã thật sự vỡ tan. Em sẽ chẳng bao giờ biết anh đã đau đớn thế nào...nhưng anh tin anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Cuộc đời là chặng đường dài, ta chỉ đi nhanh khi mang theo ít hành trang thôi, và trong số những hành trang đó, anh sẽ bỏ lại em, bỏ lại người con gái anh yêu thương nhất...hôm qua, hôm nay và mãi mãi. Anh tin rằng ở nơi nào đó trong con tim, mình sẽ mãi mãi là kỷ niệm. Chúc em luôn hạnh phúc!
Theo Ngôi Sao
Tất cả chỉ là lời nói Lâu rồi vào những ngày lễ hay thứ 7, em không còn cảm giác mong ngóng một điều gì đó, mong anh, tin nhắn hay cuộc gọi vào điện thoại nữa. Khi mình biết rõ và hiểu "sẽ không có" thì mình chẳng còn mong nữa. Yêu, thế nào gọi là chân thành? Lý trí và trái tim khác nhau. Yêu thì ai...