Một câu chuyện mà mọi cặp vợ chồng đều nên đọc
Vợ ngập ngừng trong cơn nấc nghẹn ngào rồi nói: “Em mới là người nên nói lời xin lỗi, thời gian qua anh hi sinh cho em nhiều quá. Hay là…em…em…tìm người đẻ thuê cho anh, chồng nhé”. Nói rồi cô ấy, cắn chặt môi đau đớn nhưng khuôn mặt cương quyết.
Tôi năm nay đã 36 tuổi, đã kết hôn được 8 năm, vợ tôi ít hơn tôi 2 tuổi. Cô ấy là bạn học từ hồi cấp ba của tôi, ngày đó vợ được nhiều người để ý vì sự vui vẻ, thân thiện và khuôn mặt khá xinh xắn. Tôi cũng là một trong số đó, sau bao ngày luyện tập tôi lấy can đảm tỏ tình với vợ và kết hợp với sự bền bỉ cưa cẩm của mình tôi đã nhận được cái gật đầu của vợ.
Ngày đó là ngày tôi hạnh phúc nhất, ngày hạnh phúc thứ hai có lẽ là khi chúng tôi kết hôn. Sau khi kết hôn tôi và vợ lên thành phố làm việc, chúng tôi thuê 1 căn hộ chung cư khá sạch đẹp gần chỗ làm.
Tôi yêu vợ vì cô ấy rất tuyệt vời
Vợ tôi là người đảm đang vui tính nên cô luôn khiến tôi vui vẻ và cô ấy cũng được lòng hàng xóm nên tôi thấy tự hào về vợ. Nhưng tất cả chẳng được như mơ khi mà chúng tôi kết hôn đã khá lâu mà chưa thấy có con nên hai vợ chồng cũng lo lắng.
Tôi lén đi khám thì bác sĩ bảo sức khỏe sinh sản bình thường, vậy là nguyên nhân do vợ. Tôi buồn phiền nhưng về nhà vẫn tỏ ra như chưa có chuyện gì cả. Hôm đó tôi về nhà sớm hơn và nấu cơm cho vợ, vợ cứ gặng hỏi sao: ” Hôm nay chồng đột nhiên ngoan vậy?” Tôi chỉ mỉm cười và ôm vợ rồi nói: ” Vợ vất vả nhiều rồi, anh giúp vợ cũng là chuyện bình thường mà”.
Vợ nở nụ cười hạnh phúc, nhìn nụ cười ấy tôi thấy lòng nhói đau, tôi thương vợ, nếu vợ đi khám thì cô ấy sẽ phải đối mặt với sự thật này sao đây? Bố mẹ tôi cứ gọi hỏi chuyện con cái, tôi toàn biện lý do là mọi thứ chưa ổn định nên chưa sẵn sàng. Vợ rủ tôi đi khám nhưng tôi lại bảo, khám làm gì em, con cái là của trời cho, giờ chưa có thì cứ từ từ, chắc là chưa tới lúc thôi, với lại anh cũng chưa có con bây giờ, anh muốn mình kiếm tiền mua nhà đã.
Từ hôm đó tôi giả vờ như mình đang kế hoạch, tôi dùng bao mỗi lần vợ chồng gần gũi. Vợ có ý muốn có con nhưng tôi lại động viên là cho chồng thêm ít thời gian.
Đôi khi vợ nhìn lũ trẻ con chạy nhảy dưới khu chung cư, vợ vừa mỉm cười nhưng trong nụ cười đó ẩn dấu nỗi buồn và sự khát khao. Tôi thấy thương vợ đến nhói lòng, nhiều lần tôi cố dấu những giọt nước mắt và tỏ ra vui vẻ, thỉnh thoảng tôi lại đưa vợ đi chơi cho thoải mái. Thời gian trôi qua đã hơn 2 năm mẹ tôi không chờ được nữa nên bắt xe lên thành phố để nói chuyện với vợ chồng tôi. Mẹ tôi không cho phép hai đứa trì hoãn chuyện con cái nữa, rồi mẹ nói: “Hay con dâu không sinh được con”.
Câu nói của mẹ khiến vợ tôi run rẩy, tôi nắm tay vợ và nói: “Cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, con mới là nguyên nhân”. Mẹ và vợ tôi sững sờ, mẹ tôi khóc ầm lên còn vợ nước mắt lăn dài nắm chặt tay tôi.
Video đang HOT
Đêm đó chúng tôi đều mất ngủ, vợ thao thức rồi cô ấy gọi tôi dậy và nói: “Chồng à! Cảm ơn anh đã bảo vệ em trước mặt vợ. Em cảm động lắm, nhưng em biết nguyên nhân là do em, em đi khám hôm trước rồi, em muốn gục ngã nhưng em sợ chồng buồn nên chưa tìm cơ hội nói với chồng”.
Nhưng sự thật thì tôi đã biết cách đây hơn một năm rồi, tôi nắm chặt tay vợ rồi ôm cô ấy vào lòng, nước mắt của vợ thấm ướt vai tôi, tôi cũng khóc. Tôi xoa lưng vợ và nói: “Sao em cứ chịu đựng mà không nói anh nghe, hai ngày qua chắc em khổ sở lắm, giờ mẹ lại lên nữa. Anh xin lỗi vợ”.
Vợ ngập ngừng trong cơn nấc nghẹn ngào rồi nói: “Em mới là người nên nói lời xin lỗi, thời gian qua anh hi sinh cho em nhiều quá. Hay là…em…em…tìm người đẻ thuê cho anh, chồng nhé”. Nói rồi cô ấy, cắn chặt môi đau đớn nhưng khuôn mặt cương quyết.
- Em nói linh tinh gì vậy, mẹ sẽ không làm khó em đâu vì anh đã nói là do anh. Anh yêu vợ và mình sẽ xin con nuôi nếu như chữa trị không được. Còn ngày mai anh sẽ xin nghỉ và đưa em đi chữa bệnh, ở hiền gặp lành, em yên tâm, em đừng buồn mà hại sức khỏe, anh yêu em mà.
Vợ ôm tôi thật chặt rồi khóc nức nở: “Sao anh tốt với em vậy”.
“Ngốc! em là vợ anh cơ mà, giờ nằm xuống ngủ ngoan nào, em hãy vững tin lên, anh luôn bên em”.
Tôi ôm vợ trong vòng tay nhưng tôi biết cả đêm đó hai vợ chồng tôi đều không ngủ được và mẹ tôi cũng vậy. Tôi đã làm mẹ đau lòng, tôi là đứa con bất hiếu, nhưng để bảo vệ vợ tôi không có cách nào hơn.
Chúng tôi chữa trị khắp nơi nhưng kết quả không mấy khả quan, thấy vợ buồn mà tôi đau đớn. Tôi thú thật tôi thèm tiếng trẻ con trong nhà, giá mà có con thì gia đình tôi sẽ thật hạnh phúc.
Một ngày chủ nhật uể oải, tôi ngủ nướng, lúc ngủ dậy không thấy vợ đâu, cứ nghĩ vợ đi nấu đồ ăn sáng nhưng gọi vợ chẳng thấy đáp lại chỉ thấy trên bàn có tô phở đã nguội. Tôi hốt hoảng đi tìm, gọi điện thoại chỉ nghe tiếng thuê bao lạnh lùng. Tôi bất lực ngồi xuống thì thấy tờ giấy đặt dưới tô phở.
Khi yêu nhau họ đều muốn hi sinh hết mình cho đối phương (Ảnh minh họa)
“Chồng à! Cuộc đời này em hạnh phúc và may mắn khi yêu anh và lấy được anh. Anh là một người chồng tuyệt vời, nhưng em không cho phép mình ích kỷ với anh như vậy. Tiền của trong gia đình anh đã lấy hết để chữa trị cho em nhưng kết quả chẳng khả quan hơn. Em ra đi thế này sẽ khiến anh buồn, nhưng đừng tìm kiếm em, em sẽ sống hạnh phúc. Em đã tìm được người có thể sinh con cho anh, đó là một cô gái tốt. Anh đừng thấy có lỗi với em mà khiến cô ấy tổn thương nhé, hãy vì em mà đón nhận cô ấy. Đừng làm đứa con bất hiếu với bố mẹ nữa, em xin lỗi vì khiến chồng hi sinh nhiều như vậy. Đời này được làm vợ anh là em mãn nguyện rồi, em muốn đi đâu đó để cân bằng lại, em sẽ ổn thôi, anh đừng lo cho em. Hôn anh”
Nước mắt tôi lăn dài, đang luống cuống định đi tìm vợ thì có tiếng chuông cửa, tôi mừng quýnh tưởng vợ về. Tôi chạy nhanh ra mở cửa và nói : “Vợ ơi, đừng bỏ…”, câu nói bị bỏ lửng vì trước mặt tôi không phải là vợ mà là cô gái vợ thuê về để sinh con cho tôi…
Hơn 2 năm sau
Có tiếng chuông cửa, tôi vẫn ở lại căn hộ đó vì tôi nghĩ sẽ có lúc vợ quay về. Tôi uể oải mở cửa, trước mắt tôi là người vợ tôi ngày đêm mong nhớ và một bé trai đáng yêu giống tôi như lột. Tôi hạnh phúc ôm lấy vợ, vợ chồng khóc nức nở, hai vợ chồng vào nhà, tôi bế lấy đứa con. Tôi vừa mừng vừa giận, vợ tôi quì xuống xin lỗi, cô ấy nói hai năm qua cô đi khắp nơi chạy chữa, rồi gặp được một bác sĩ tốt bụng, ông ấy đã giúp cô có khả năng làm mẹ. Cô về bệnh viện Từ Dũ lấy tinh trùng đông lạnh của chồng và qua Thái Lan chữa trị, thụ thai kết quả là cô sinh được em bé, giờ đây đã 9 tháng tuổi. Vì con còn yếu nên cô không dám về nhà, cô ấy cũng nghĩ tôi đã có gia đình yên ấm nên không muốn phá vỡ.
Một hôm vợ vô tình gặp được người bạn của tôi, anh ấy cho cô ấy biết là tôi vẫn chưa có ai và chờ đợi cô. Cô đã rất cảm động, thì ra hôm đó anh ấy đã đuổi cô gái kia đi và đi tìm vợ nhưng không có thông tin gì.
Giờ đây gia đình tôi đã đầy đủ thành viên và sống hạnh phúc. Chúng tôi cầu xin bố mẹ tha thứ vì đã nói dối, ông bà vừa giận vừa thương và đón nhận đứa cháu trong niềm hạnh phúc vỡ òa. Tôi mong các cặp vợ chồng hãy luôn yêu thương nhau, cuộc đời ngắn lắm, vợ chỉ có một, đừng gặp tý khó khăn là buông tay. Nếu bạn buông tay họ sẽ biết đi về đâu, lấy nhau là xác định cùng nhau vượt qua tất cả, cùng sát cánh bên nhau đi hết cuộc đời.
Theo VNE
Người yêu bắt tôi bỏ thai vì sợ ảnh hưởng đến tương lai
Anh khăng khăng không cho giữ vì sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi và có thể cả anh nữa. Anh không muốn phụ thuộc vào gia đình trong việc nuôi dưỡng đứa trẻ.
Hơn một tháng trôi qua kể từ ngày tôi quyết định trao đời con gái cho người bạn trai đã quen 2 năm. Anh là bạn trai đầu tiên của tôi, chúng tôi cũng trải qua nhiều thử thách mới khẳng định được tình cảm của mình. Nhưng giờ đây tôi đang đứng trong hoàn cảnh rất khó xử.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường ở miền Tây Nam Bộ với cuộc sống nề nếp và một tuổi thơ không phải vất vả vì được cha mẹ thương yêu, lo lắng cho học hành đàng hoàng. Tôi rất thương cha mẹ vì đã lam lũ vất vả nuôi chị em tôi được học hành đầy đủ. Suốt 12 năm học tôi chưa từng quen bạn trai hay thầm thương mến một người con trai nào, mặc dù có không ít người theo đuổi.
Ảnh minh họa
Tôi được bạn bè cho là "cây cổ thụ không thể cưa đổ", không có gì lạ cả vì tôi ham chơi và giữ cho mình sự trong sáng của trẻ con, không muốn bị thứ tình cảm đó quấy rầy. Sau khi thi tốt nghiệp 12, trong lúc tôi đang tích cực ôn thi đại học thì gặp người con trai đó, một chàng trai hiền lành, học giỏi, có nụ cười ấm áp như nắng mai, học trường chuyên cạnh trường tôi học.
Buổi đầu gặp gỡ tôi chỉ xem bạn ấy như bạn bình thường, trước khi đi thi đại học bạn ấy đã tỏ tình nhưng tôi vẫn không có cảm giác gì ngoài tình bạn. Dòng quay của cuộc sống đưa đẩy bạn thi đậu học viện quân sự ở Hà Nội, còn tôi thi đậu ngành Sư phạm tiểu học ở quê. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc qua những lá thư suốt một năm trời, rồi dần dần một tình cảm khác lớn dần lên trong tôi, tôi biết tim mình đã lỡ nhịp vì sự kiên trì của bạn ấy.
Lần nghỉ Tết đầu tiên bạn ấy được về nhà, lần đó khi cùng xem pháo hoa giao thừa, tôi đã nhận lời làm bạn gái của bạn ấy. Tình cảm của chúng tôi vẫn phất triển ngày càng sâu đậm hơn mặc dù thời gian gần nhau không nhiều. Tôi cũng đôi lần sang nhà bạn ấy với tư cách bạn gái và được cha mẹ bạn đối xử rất gần gũi, thân tình. Chỉ có điều tôi chưa cho gia đình biết vì cha mẹ rất khó trong chuyện trai gái.
Chúng tôi có nhiều dự định cho tương lai, tôi tin tình cảm của anh và tôi là chân thật vì chưa bao giờ anh lừa dối, rất mực chiều chuộng tôi, tôi cũng rất yêu anh. Tết năm nay anh được về, cũng như năm trước anh chở tôi đi xem pháo hoa, giao thừa năm nay cũng đúng sinh nhật của tôi nên lại càng vui hơn. Đêm đó do không kiềm chế được tình cảm và nghĩ tình cảm của chúng tôi là chân thật cùng tương lai đang rất tươi sáng nên tôi đã yếu lòng trao trọn đời con gái cho anh.
Rồi chuyện mà tôi không thể ngờ được đã xảy ra, hơn một tháng sau tôi phát hiện mình có thai, tôi ngỡ ngàng và bối rối, thông báo ngay cho anh, anh muốn tôi phải bỏ đưa bé ngay vì tương lai của cả hai. Mà quả thật đúng như vậy, anh đang là học viên quân đội nên không được phép đăng ký kết hôn dù rất muốn kết hôn với tôi. Còn tôi đã bước vào năm cuối, phải nỗ lực học, chúng tôi cần một công việc ổn định để bớt gánh nặng cho gia đình.
Nhưng tôi thật lòng không muốn bỏ đứa con đầu lòng của mình, tôi đã cho bạn bè thân và em gái của anh biết, ai cũng khuyên tôi nên giữ lại và sẽ giúp tôi thuyết phục hai gia đình, họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều từ vật chất đến tinh thần trong thời gian qua. Đến nay thai nhi đã sáu tuần tuổi, tôi vẫn chưa cho gia đình anh và gia đình tôi biết vì vẫn đang thuyết phục anh cho tôi giữ lại đưa bé.
Anh khăng khăng không cho giữ vì sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi và có thể cả anh nữa. Anh không muốn phụ thuộc vào gia đình trong việc nuôi dưỡng đứa trẻ. Tôi và đứa trẻ sẽ không được chăm sóc tốt khi vừa học vừa mang thai, gia đình tôi sẽ khó chấp nhận được đứa con gái vốn ngoan hiền, là niềm tự hào của cha mẹ lại mang thai trước khi cưới. Tôi không biết phải làm sao, nên giữ hay bỏ đứa trẻ này, trong khi nó ngày càng lớn lên?
Theo VNE
Chán vì chồng 'lười' sex Vợ chồng tôi rất đẹp đôi, cân xứng về mọi mặt. Quen biết và yêu trước khi đi tới hôn nhân. Tôi mơ mộng, thích đọc tiểu thuyết và phim ảnh lãng mạn, nên rất kỳ vọng cuộc sống hôn nhân sẽ tươi đẹp, bền lâu Tôi từng mộng mơ sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt cho chồng, nấu những món...