Một bài học để đời trong từ những ngọn nến
Yêu hay không yêu, chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời, cũng như khi bạn nói không thể sống thiếu ai đó, chỉ là do bạn tưởng tượng ra thôi, thực tế thì bạn đâu có chết đi khi không có ai đó.
ảnh minh họa
Đêm khuya, trong miếu có một người phụ nữ và một vị hòa thượng.
Người phụ nữ: Bạch thầy, con là người đã có chồng, nhưng giờ con đang yêu say đắm người đàn ông khác, một ngày không gặp anh ta con rất khó chịu, con thật sự không biết phải làm sao.
Hòa thượng: Con có chắc người đàn ông này là người duy nhất và cuối cùng con yêu không?
Người phụ nữ: Đúng vậy. Lâu lắm rồi con chưa từng có cảm giác rung động, con không muốn bỏ lỡ giây phút này.
Hòa thượng: Vậy con hãy ly hôn chồng sau đó cưới anh ta.
Người phụ nữ: Nhưng chồng con rất cần cù, chịu khó, hiền lành và có trách nhiệm với gia đình, con làm vậy có nhẫn tâm, có vô đạo đức quá không?
Hòa thượng: Hôn nhân không tình yêu mới là nhẫn tâm và vô đạo đức, bây giờ người con yêu là người khác chứ không phải chồng con, nên ly hôn là sự lựa chọn đúng đắn.
Người phụ nữ: Nhưng chồng con rất yêu con, thật sự rất yêu con.
Hòa thượng: Nếu vậy chồng con thật hạnh phúc.
Người phụ nữ: Nếu con ly hôn với anh ấy và lấy người khác, anh ấy phải là người đau khổ mới đúng chứ, sao lại hạnh phúc?
Hòa thượng: Trong cuộc hôn nhân của 2 người, anh ta vẫn còn tình yêu dành cho con, còn con đã đánh mất tình yêu dành cho anh ta vì đã đem lòng yêu người khác. Có được là hạnh phúc, mất đi mới là đau khổ, nên người đau khổ chính là con.
Video đang HOT
Người phụ nữ: Nhưng con sẽ ly hôn với anh ta và lấy người khác, anh ta mới là người mất con và là người đau khổ mới đúng chứ?
Hòa thượng: Con sai rồi, con chỉ là một hiện thân của tình yêu, khi không có con, tình yêu của anh ta sẽ tiếp tục với một hiện thân khác. Trong cuộc hôn nhân này bởi vì anh ta chưa đánh mất đi tình yêu thực sự nên anh ta hạnh phúc còn con mới đau khổ.
Người phụ nữ: Anh ấy nói cả đời này chỉ yêu mình con, sẽ không yêu ai khác.
Hòa thượng: Thế con cũng đã từng nói những lời tương tự với anh ta chứ?
Người phụ nữ: Con… con… con…
Hòa thượng: Bây giờ con hãy nhìn 3 ngọn nến kia và nói xem ngọn nào sáng nhất.
Người phụ nữ: Con thật sự không biết, hình như chúng đều sáng như nhau.
Hòa thượng: 3 ngọn nến tượng trưng cho 3 người đàn ông, trong đó có một người con đang yêu hiện nay, trên thế gian đàn ông đâu chỉ hàng trăm hàng vạn, cả ngọn nến sáng nhất trong 3 cây nến này con cũng không biết, con không thể tìm ra người con yêu, vậy làm sao con dám xác định người đàn ông con yêu hiện nay là người duy nhất và cuối cùng?
Người phụ nữ: Con… con… con…
Hòa thượng: Bây giờ cầm một ngọn nến lại gần, hãy chú ý xem ngọn nào sáng nhất.
Người phụ nữ: Dĩ nhiên là ngọn nến trước mặt con sáng nhất.
Hòa thượng: Giờ con đặt lại ngọn nến về chỗ cũ rồi xem ngọn nến nào sáng nhất.
Người phụ nữ: Con vẫn không biết ngọn nến nào sáng nhất.
Hòa thượng: Ngọn nến con cầm ví như người đàn ông con đang yêu, tình yêu chỉ là suy nghĩ chủ quan, khi con cảm thấy con yêu anh ta, khi đó con thấy ngọn nến đó sáng nhất, nhưng khi đặt ngọn nến về chỗ cũ, con không còn cảm thấy nó sáng nhất nữa, nên tình yêu duy nhất và cuối cùng mà con nói chẳng qua chỉ là ảo ảnh, cuối cùng cũng tan biến.
Người phụ nữ: Giờ con đã hiểu, thầy không phải muốn con ly hôn, mà là đang điểm hóa con.
Hòa thượng: Con hiểu được là tốt, con về đi.
Người phụ nữ: Bây giờ con đã biết mình thật sự yêu ai, đó chính là chồng con hiện nay.
Hòa thượng: A di đà phật.
Khi chúng ta yêu ai đó, họ cũng chỉ là một trong số bao con người, chỉ là khi yêu, trong tâm trí chúng ta chỉ hướng về người đó, nên cảm thấy người đó nổi trội hơn cả, nhưng khi hòa vào dòng người, người đó cũng như bao người khác, cũng chỉ là một trong số những người quen của chúng ta.
Chúng ta vốn không thể chắc chắn ai mới là người chúng ta yêu thương nhất, nếu bạn không trân trọng người bạn đời bên cạnh, một ngày nào đó, người đó cũng sẽ chỉ là một người quen.
Tìm người yêu bạn không dễ, tìm người bạn yêu cũng khó không kém. Trong khi vẫn chưa tìm thấy người bạn thật sự yêu, sao bạn không trân trọng người đang yêu bạn? Tình yêu chỉ là suy nghĩ chủ quan, khi bạn nghĩ rằng sẽ yêu ai đó, dần dần bạn sẽ yêu người ta.
Nếu người ta không yêu bạn, bạn cũng nên nhớ: tình yêu chỉ là suy nghĩ chủ quan, vì bạn tập trung sự chú ý đến người ta quá nhiều, hãy thử nhìn xa hơn, bạn sẽ thấy rất nhiều ngọn nến cũng sáng không kém.
Yêu hay không yêu, chẳng qua chỉ là cảm xúc nhất thời, cũng như khi bạn nói không thể sống thiếu ai đó, chỉ là do bạn tưởng tượng ra thôi, thực tế thì bạn đâu có chết đi khi không có ai đó.
Những việc đã qua, tình yêu đã qua, hãy cho nó trôi vào quá khứ, chúng chỉ là một phần trong cuộc sống của chúng ta, chỉ là giọt nước trong đại dương bao la, chỉ là hạt cát nhỏ trong sa mạc. Không có quá khứ, sẽ không có bạn bây giờ.
Trân trọng trước mắt vẫn tốt hơn đứng núi này trông núi nọ.
Theo Phununews
Không yêu đừng cưới rồi cay đắng!
Tôi không yêu Trọng, tôi đến với anh vì anh giàu có, ga lăng, ngay từ khi quen tôi anh đã mua cho tôi không biết bao nhiêu đồ hiệu mà tôi thích. Nhưng cay đắng thay...
Hùng gọi giật, tôi dừng lại, từ phía sau anh nói với tôi rằng: "Con gái khi yêu thì rất mộng mơ và lãng mạn nhưng khi lấy chồng thì rất thực dụng!", tim tôi đau nhói nhưng vẫn quyết định chia tay...
Vậy là tôi kết thúc mối tình đại học 4 năm bao mộng mơ với Hùng để quyết định nhận lời ngỏ của Trọng. Hùng và tôi yêu nhau từ năm đầu đại học, gắn bó với nhau qua bao ngày tháng và có chung không biết bao nhiêu kỷ niệm. Nhưng khi ra trường, gia đình tôi có điều kiện hơn đã xin được cho tôi một chỗ làm ổn định, còn Hùng vì gia đình khó khăn nên vẫn làm nhân viên ở một siêu thị.
Từ khi có công việc ổn định, tôi bắt đầu so sánh người yêu của mình với những cô gái khác và tôi nhận ra dù tôi xinh đẹp hơn nhưng tôi hoàn toàn bị thiệt thòi hơn rất nhiều. Những ngày cuối tuần họ cùng nhau đi thưởng thức những món ăn ngon, nổi tiếng, đăng lên facebook, đầu tuần đi làm họ có hàng hiệu khoe với đồng nghiệp. Còn tôi thìsao , đã bước vào cửa hàng ăn bình dân cùng người yêu rồi mà vẫn phải lựa những món rẻ tiền, chỉ dám đi chợ trời cùng người yêu. Miệng thì bảo những nhà hàng sang trọng, những bộ quần áo đắt tiền là phù du nhưng thật ra là con gái tôi thích những thứ ấy lắm, chỉ là không có được.
Cuối cùng, tôi đã nói lời chia tay với Hùng để nhận lời ngỏ của Trọng sau một thời gian ngắn quen anh. Nói thật, tôi không yêu Trọng, chẳng qua vì Trọng giàu có, ga lăng, ngay từ khi quen tôi anh đã mua cho tôi không biết bao nhiêu đồ hiệu mà tôi thích, đưa tôi đến rất nhiều nơi sang trọng, thưởng thức rất nhiều đồ ăn ngon. Hơn hết, anh lại không mấy quan tâm đến quá khứ của tôi, dù biết tôi và Hùng đã yêu nhau 4 năm nhưng anh không bao giờ đả động đến việc ấy. Tôi nghĩ rằng mình may mắn tìm được người đàn ông tốt.
(Ảnh minh họa)
"Phụ nữ nên lấy người yêu mình chứ không nên lấy người mình yêu" , đó là câu mẹ tôi vẫn dạy tôi thế, vì bà đã phải khổ sở rất nhiều khi cả cuộc đời chỉ dành để yêu bố tôi. Tôi nghe mẹ kể lại, ngày trước vì bà yêu ông nên cố tình dụ ông "vào tròng" để có đám cưới, thế rồi cuộc đời của bà đầy đau khổ khi ông chỉ làm tròn trách nhiệm làm cha chứ không bao giờ làm đúng trách nhiệm làm chồng.
Từ bé đến giờ, tôi chưa thấy một lần nào mẹ ốm mà bố chủ động hỏi han, cơm thuốc, cũng chưa bao giờ không ăn cơm nhà mà bố báo về cho mẹ. Cũng chẳng bao giờ bố quan tâm mẹ đi đâu, làm gì, nếu có về muộn cũng không bao giờ tỏ ra lo lắng. Nhưng với mấy chị em tôi thì khác, bố tôi rất yêu thương, chiều chuộng, chăm bẵm rất nhiều. Mẹ tôi cay đắng dạy tôi đừng như bà mà khổ.
Sau 4 tháng yêu nhau, tôi và Trọng quyết định tiến tới hôn lễ, tôi muốn gì anh cũng chiều tôi, tôi cảm động lắm và biết ơn anh lắm, nghĩ rằng mình cũng yêu anh. Nhưng rồi mọi thứ không như tôi nghĩ, sau đêm tân hôn là những chuỗi ngày chịu đựng của tôi.
Kể từ sau khi cưới, chưa bao giờ Trọng chủ động ôm lấy tôi, cũng chưa bao giờ cho tôi biết cảm giác của sự lãng mạn và bất ngờ. Tôi ngẫm lại, mấy tháng yêu nhau, chúng tôi có kỷ niệm gì, ừ thì tôi bảo em chưa được đến nhà hàng này, nhà hàng kia thì anh đưa tôi đến. Tôi thích bộ áo này, bộ áo kia thì anh bảo tôi cứ lấy, anh thanh toán, chưa bao giờ anh chủ động chọn mua cho tôi một bộ quần áo. Tôi nhận ra, anh lấy tôi cũng vì tôi phù hợp với anh chứ thực chất anh không yêu tôi, vì nếu yêu anh sẽ biết tôi cần gì và tôi cảm thấy thế nào.
Tôi bất chợt nhớ tới Hùng, dù mua cho tôi một chiếc áo bình dân nhưng thật ra tôi mặc rất vừa, rất đẹp như thể tự tôi đi chọn, dù không dẫn tôi đến nhà hàng nhưng ngày kỷ niệm nào cũng nấu cho tôi ăn có thể anh nấu vụng về. Tôi cố gạt đi cái sự so sánh trong đầu và tự an ủi mình bởi dù sao cũng đã quyết định, nhưng những hình ảnh về Hùng hàng ngày cứ hiện lên trong đầu ngày một nhiều hơn.
Ngày 8/3, Trọng về nhà với hơi men nồng nặc, anh vui vẻ kể về lễ kỷ niệm với những món quà đồng nghiệp nam tặng cho đồng nghiệp nữ. Tôi hỏi quà tôi đâu, anh đưa cho tôi một món tiền bảo không biết mua gì cho tôi nên tôi hãy tự đi mua quà cho mình. Tôi bật khóc nức nở. Tôi có thiếu gì đâu mà cần phải mua thêm, thứ tôi thiếu đấy chính là tình yêu. Tôi nhớ ngày trước, 8/3 năm đó Hùng đã tỉ mỉ tặng tôi một bức tượng tô rất đẹp, chỉ cần vậy thôi tôi cũng cảm nhận được tình yêu của anh trên từng nét vẽ. Nhưng giờ thì sao...
Cuộc hôn nhân của tôi cứ nhàn nhạt như vậy cho đến khi tôi có một đứa con lên 5 tuổi thì không thể kéo dài thêm được nữa bởi tôi không cảm nhận được tình yêu tôi dành cho chồng cũng như anh có lẽ cũng không cảm nhận được tình yêu của tôi. Tôi ly hôn và cảm thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn rất nhiều cái cuộc sống gắng gượng ấy. Sau này, tôi sẽ dạy con tôi rằng: "Con ạ, đã không yêu xin đừng cưới, sự thực dụng chỉ gắn kết hai con người lại nhưng để duy trì sự gắn kết ấy cần phải có tình yêu!".
Theo Tuổi trẻ thủ đô
Đến nước này thì tôi không thể sống thêm ở nhà chồng một giây phút nào nữa... Đêm tân hôn vừa kết thúc tôi định mang phong bì của hai vợ chồng ra bóc thì chết sững khi nghe chồng bảo anh đã đưa cả cho mẹ rồi. Tôi gặp chồng hiện tại trong một lần tới nhà bạn chơi. Hôm đó tình cờ gặp thấy anh hiền lành, ăn nói chừng mực nên cũng rất có cảm tình. Không...