Mộng thủy tinh
Tình yêu là những cung bậc của cảm xúc và yêu thương, ở đó tôi được sống với mơ mộng ngập tràn về những ngày của tuổi trẻ.
Dù cách xa nhau nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ về một phương trời ở đó có người tôi yêu.
Đà Lạt nơi tôi đến một xứ sở ngàn hoa và thơ mộng, ở đó tôi đã có những kỷ niệm ngọt bùi của một thuở sinh viên Đại học. Trong tiềm thức và ý nghĩ, chưa bao giờ tôi tin rằng mình sẽ vào Đà Lạt, nhưng số phận đẩy đưa tôi vào Đà Lạt trong sự tan nát của cõi lòng. Tôi là một vận động viên thể thao, sau khi kết thúc sự nghiệp thi đấu, tôi sử dụng đẳng cấp để tuyển thẳng vào đại học.
Ngày đầu ở môi trường mới, tôi đã có những bỡ ngỡ với môi trường học tập. Sau một tháng học ở trường thể thao Đà Nẵng. Tôi được bố mẹ gọi về và vào Đà Lạt học.
Những ngày khi còn là vận động viên, tôi thường xuyên ra Hà Nội, và nơi đây là định mệnh cho một cuộc gặp gỡ giữa tôi và Chung. Tôi và Chung quen nhau tình cờ khi tôi nhầm lẫn nick chat, qua nói chuyện chúng tôi dần hiểu nhau hơn về cuộc sống của nhau.
Sau giải đấu, tôi rời Hà Nội, trở về với cuộc sống hàng ngày của mình và sau đó giã nghiệp thể thao đi học.
Chung xách va li sang nước ngoài du học. Những ngày đầu giữa chúng tôi chỉ là mối quan hệ thâm giao giữa hai con người xa xứ. Sau gần một năm liên lạc rồi những ngày sau mất liên lạc giữa biển người mênh mông giữa hơn 6 tỷ người trên thế giới. Chung đã nhờ người bạn của mình tìm ra tôi và chúng tôi lại có những tháng ngày bên nhau đầy ý nghĩa. Gần 4 năm sống cách xa nhau, tình cảm của chúng tôi được biến chuyển co lượn và đầy giông gió.
Có nhiều lúc chúng tôi tự đặt mình vào những bối cảnh của cuộc sống để chiêm nghiệm và nghĩ suy về nhau. Dù cách xa ngàn trùng giữa hai đầu đại dương nhưng chúng tôi hiểu nhau và có thể san sẻ cho nhau những buồn vui trong cuộc sống. Đôi lúc, tôi có cảm giác chỉ cần Chung nói ra tôi đã hiểu cậu đang muốn nói những gì cho tôi nghe. Tình cảm đó luôn ấm nồng và đẹp đẽ.
Dù cách xa biên giới nhưng chúng tôi vẫn nhận tin nhau qua biên giới nhờ những tin nhắn hay email. Và trong những ngày căng thẳng học hành, cả hai lại nhìn chằm chằm vào khuôn hình máy tính vẽ lên một tương lai và chỉ dẫn cho nhau những phép tính và phương trình cơ bản của cuộc sống.
Video đang HOT
Thứ tình cảm đó thiêng liêng và trong suốt như hai đứa chúng tôi vẫn thường nói như bài hát “Mộng thủy tinh” ở đó thế giới đó không có ai xâm nhập ngoại trừ hai đứa. Tình cảm của chúng tôi lớn dần theo thời gian và không ai thổ lộ những nghĩ suy trong lòng. Chúng tôi vẫn như những người bạn không thể thiếu của nhau trong cuộc sống. mãi tới gần lúc tôi ra trường, ngày tôi nhận bằng xong, tôi đã ngồi một đêm trắng bên chiếc máy tính và lần đầu tiên sau 5 năm quen nhau, chúng tôi vở òa trong niềm vui của một đêm có nhau và nói hết nỗi lòng mình cho đối phương hiểu.
Sau khi ca khúc “Tàn đêm nay” cất lên cũng là lúc tôi trở về với cuộc sống của mình, nuôi giấc mộng của một tình yêu mà tôi cảm nhận còn đẹp hơn pha lê trong suốt.
Sau những ngày tháng bên nhau cách xa ngàn dặm, đã có lúc thứ tình cảm sâu lắng trong lòng của chúng tôi bị bao phủ lên những câu hỏi mang tính nghi vấn về sự thủy chung son sắc của hai con người. Như Chung đã từng cho tôi nghe bài hát “Đợi chờ là hạnh phúc”. Đối với chúng tôi, những giây phút có nhau mãi vẹn nguyên và không có gì có thể xóa nhòa đi những ranh giới.
Tôi tốt nghiệp, ra Hà Nội lập nghiệp. Chung quay về với cuộc sống bộn bề của mình, ở đó một tập giáo án xếp chồng đang đợi Chung và cả một luận văn tốt nghiệp đang cần bảo vệ. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua email và điện thoại, khi nghe tiếng alô ở đầu dây thì thế giới giữa chúng tôi như ngắn lại và xé tan nỗi cô đơn mong chờ bao ngày tháng.
Rồi những ngày tháng buồn đến với hai chúng tôi, khi Chung gặp những vấn đề về sức khỏe, mọi thứ dường như đỗ vỡ trong Chung khi không còn nhớ như những ngày trước đó. Mọi thứ của cuộc sống thường ngày nếu bất ly thân Chung sẽ quên như chua bao giờ nhớ. Tôi đã cố găng động viên an ủi và bất chấp mọi khó khăn để cho Chung hiểu, cuộc sống này còn có bao nhiêu người quan tâm yêu thương Chung.
Tôi đã cố gắng làm mọi thứ trong vô vọng, khi nghe tiếng nói phát ra từ loa của chiếc điện thoại nhỏ xinh, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Tôi hiểu, cảm giác và sự chống chếnh trong Chung. Sau gần một tháng, Chung trở lại với những mục tiêu trước mắt, nhưng Chung xin tôi hãy để Chung chạy đua với cuộc sống hiện tại, với khoảng thời gian ngắn ngủi.
Tôi chấp nhận trong nỗi đớn đau của cõi lòng và khuyên Chung sang Châu Âu học thạc sỹ và chữa bệnh. Vì tôi hiểu chỉ có nơi đó, Chung mới có thể giang đôi cánh của mình và cải thiện những vấn đề về sức khỏe.
Chung đi xa đời tôi như một cơn gió, nhẹ trôi nhưng để lại trong lòng tôi nỗi trống trải cô đơn. Tôi đã đấu tranh thật nhiều và thầm mong ước một ngày được nhìn thấy Chung mạnh khỏe bước đi trên đỉnh vinh quang của con đường học thuật và xây đắp được một cuộc sống hạnh phúc mà ở đó không có bóng hình tôi.
Theo Eva
Mãi yêu anh dù không thể có nhau
Em không biết mình đã yêu anh từ bao giờ nữa, chỉ biết rằng những trang nhật ký của em anh dần xuất hiện, và rồi nhật ký của em tràn ngập hình bóng anh.
Khi anh hỏi em yêu anh từ khi nào, em trả lời "em cũng không biết nữa" đó là câu trả lời chân thật nhất của em vì thực sự em chỉ biết rằng mỗi ngày em mong ước được nhìn thấy anh dù chỉ là vô tình, dù chỉ là lướt qua nhau một chút thôi cũng làm em vơi đi nỗi nhớ. Chắc là anh sẽ không thể tin được đâu nếu em nói anh là người đàn ông đầu tiên làm em biết thương, biết nhớ, biết khóc vì yêu. Em biết yêu quá muộn phải không anh?
Tuy em không phải là cô bé tuổi teen nhưng tình yêu của em dành cho anh nó nguyên sơ, tròn trịa và hoang mang như một cô bé mới lớn lần đầu biết rung động nhưng nó lại mãnh liệt và đầy đam mê như một người đàn bà đang yêu.
Khi nghe mọi người kể về người yêu của anh, về dự định kết hôn của hai người, về việc anh đang đi Sài Gòn, Đà Lạt cùng người ta, người ta lại sắp sinh cho anh một đứa con đáng yêu, chuẩn bị mang đến cho anh một mái ấm hạnh phúc, tai e ù đi như bỗng dưng có một cơn bão giật trên cấp 12 táp vào mặt, cố gắng giữ bình tĩnh để không buột ra bất cứ một câu hỏi nào làm mọi người nghi ngờ, anh chỉ là bạn của xếp em, mình chẳng là gì của nhau, em tự nhủ lòng mình như thế.
Vậy là tốt rồi, em chỉ nghĩ được như thế, người ta nhiều tuổi hơn em, chín chắn hơn em, hỗ trợ được cho anh trong công việc, về tài chính và sẽ nấu cho anh những bữa cơm ngon, yêu thương chăm sóc bố con anh, sắp sinh cho con trai anh 1 đứa em nữa chứ, lại được tất cả gia đình bạn bè ủng hộ.
Còn em, trước mắt em chỉ biết yêu một mình anh thôi, em vụng về nấu nướng, lại không thể hỗ trợ gì cho anh về công việc thậm chí em còn không hợp tuổi với anh như người ta, em lo lắng em sẽ mang lại vận xui tới anh và nếu mọi người biết được liệu có ai tin là em yêu anh thật lòng. Em tự trách mình rất nhiều sao lại yêu, sao lại cứ phải nghĩ về anh thổn thức đến ướt gối.
Chẳng phải em đã từng ước sớm biết về người đàn bà sẽ ở bên cạnh anh để em hết yêu, để em hết nhớ vậy mà sao khi biết rõ rồi em lại mong mình sẽ có anh, khi yêu người ta ích kỷ như vậy đó. Em mong anh về Hà Nội, khi gặp anh em sẽ hỏi anh có yêu người ta không, chắc chắn anh sẽ trả lời "có" và khi đó em tin rằng trái tim em sẽ không lạc lối nữa em sẽ làm đám cưới với người đã mong có em bao năm nay và em sẽ cố quên anh.
Ngày 27/12/2009 anh đã về Hà Nội và sang văn phòng em, chỉ có một mình em và anh mà không hiểu sao em lại không thể nhìn thẳng vào mắt anh để hỏi câu hỏi mà mình đã chuẩn bị mấy tuần rồi nhưng em vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính " nghe nói anh sắp lấy vợ" - "ai nói thế" - " em nghe Tây đồn thế" - " Tây đồn thì không chuẩn đâu em, ta đồn còn không chuẩn nữa là..." cả hai cũng bối rối, em không biết nói gì nữa " xe ô tô mới của anh à" - "ừ" và anh đi ra xe của anh trong tiếc nuối của em, như thể không bao giờ có cơ hội nữa.
Em tự trách mình tại sao vấn đề chính là chị ta mà em lại không hỏi lại hỏi sang xe với cộ, anh đi xe nào đâu có liên quan đến em nhưng anh yêu ai anh lấy ai lại ảnh hưởng tới em quá nhiều.Ừ thôi, hết thật rồi.
"Mình làm đám cưới nhé!" -" Ừ" và ngày cưới nhanh chóng được quyết định, nhà trai đã đi xem ngày từ lâu rồi, phòng cưới đã sửa song, giường tủ đồ dùng, ga gối ... đã chuẩn bị, đã lên danh sách khách mời, cỗ đã đặt nhà hàng song xuôi " Con xem đi có thiếu cần bổ sung gì không?" " Dạ thôi không cần đâu ạ, thiếu gì bổ xung sau ạ". Em chỉ việc đi chụp album và mua nhẫn cưới nữa, 2 việc này buộc cô dâu phải đi cùng chú rể, không ai làm thay được, em chần chừ mãi, ra tết mới cưới cơ mà, vội gì, ra tết còn nhiều thời gian mà. Vậy là số phận em đã do em quyết định, tình yêu dành cho anh em sẽ chôn chặt trong tim mình.
Rồi một hôm em đọc một bài báo nói về những việc cô dâu nên làm gồm có: thư giãn, tụ họp bạn bè, hẹn hò....nghe có vẻ phi lý nhưng nghĩ cũng đúng nếu kết hôn làm vợ người ta rồi sao còn hẹn hò được nữa. Em chợt nghĩ nếu không nói ra tình cảm của mình khi cả anh và em còn tự do sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa. Như cách nói của em thì mai này không có chuyện kể cho con cháu nghe rằng ngày xưa bà đã yêu một ông và tỏ tình ra sao, vậy nên em quyết định đến tết em sẽ nói ra tình yêu của mình nếu mà lúc đó anh và chị ấy vẫn chưa làm đám cưới (em nghĩ chắc quyết định cưới gấp chuẩn bị không kịp nên hôn lễ của anh và chị phải lui lại ngày, có thể là qua tết mới cưới).
Chẳng hiểu sao em cứ nghĩ anh cũng dành tình cảm cho em, đó là cảm nhận sai lầm của em hay em tự dối lòng mình em cũng không biết nữa
Việc em cưới chồng khiến nhiều người bất ngờ và em tin chắc là anh cũng vậy. Chắc là anh sẽ tự hỏi tại sao sắp cưới chồng rồi mà ánh mắt kia cứ nhìn anh tha thiết thế, anh không nói ra nhưng em biết là anh nghĩ như vậy, chẳng biết giải thích ra sao đành để mọi người nghĩ em ghê gớm em đa tình sắp cưới rồi vẫn tán tỉnh anh, sang công ty anh mọi người trêu "T hoãn đám cưới lại đi" - " Em sẽ hoãn nếu anh P muốn" - Anh gắt lên " Quan trọng là em có dám không" dù đó chỉ là vui đùa cùng mọi người nhưng câu nói của anh cũng đủ làm em hạnh phúc. Ôi! sao khi yêu người ta lú lẫn như thế hả anh. Anh nhìn em, hỏi chuyện em, anh cười anh nói với em, ôi chao, hạnh phúc ngập tràn!
" Giây phút giao thừa thiêng liêng này... em muốn nói với anh rằng em nhớ anh rất nhiều...EM YÊU ANH". Em không thể gửi tin nhắn đó vào lúc 00h00'00" giao thừa 2010 như dự định vì nghẽn mạng mãi 30 phút sau em mới gửi được - lần đầu tiên em nói lời yêu với một người đàn ông vậy mà anh im lặng... nước mắt em lặng lẽ rơi, bên cạnh là chị gái nên em không thể thoải mái khóc, toàn thân em run lên, em thấy lạnh giá quá, vì thời tiết hay tâm hồn em lạnh giá hả anh?
Tự hỏi anh nghĩ gì về một người con gái sắp đi lấy chồng lại nói lời yêu anh, tự trách mình sao đa tình thế! Trưa mùng một nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của anh - không nói gì đến tình yêu, sao em thấy xáo rỗng quá em xoá ngay đi vì ghét anh vì xấu hổ, anh không yêu em thật rồi, là do em ngộ nhận thôi, hôm đó cũng là ngày tình yêu mà sao em buồn quá nhiều.
Mùng 4 tết , đêm lại muốn nhắn tin cho anh tay cầm điện thoại xoay xoay trong lòng bàn tay rồi tin nhắn đã soạn song, ngón tay cái đang để ở nút ok chỉ cần bấm là tin nhắn được send tới anh, tin nhắn được send khi tay em mỏi nhừ, cả tay và điện thoại ướt đẫm mồ hôi. Anh trả lời lại, nhìn đi nhìn lại số điện thoại sợ có ai gửi nhầm, trời ơi, đúng là anh rồi.
Từ đó em liên tục nói lời yêu, thể hiện tình yêu của em như sợ không bao giờ còn cơ hội nữa. Càng gần đám cưới em càng hoang mang tột độ, đêm nào em cũng khóc. Em muốn trao trọn vẹn tình yêu trinh nguyên của em cho người đàn ông em yêu nhưng anh từ chối, em giận dỗi, hờn trách anh rất nhiều.
"Thực sự anh cững muốn để hạnh phúc của em được trọn vẹn em à, đừng trách anh nhé" Anh đã nhắn tin như thế, anh có biết rằng điều đó càng làm em yêu anh nhiều hơn không hả anh? Em hiểu rồi anh à, hạnh phúc của em, em sẽ cố gắng đắp xây và giữ gìn, tình yêu dành cho anh em sẽ xếp gọn vào vào một ngăn trong tim em, em biết anh cũng dành tình cảm cho em, anh trân trọng tình yêu em dành cho anh thế là đủ rồi, em không đòi hỏi gì thêm nữa.
Vậy là một năm nữa sắp qua, mấy hôm trước em vô tình nghe "người ta" của anh sắp lấy chồng - không phải anh, vậy là anh không yêu chị ấy thật, em nghĩ chắc người ta cũng mệt mỏi vì chạy theo anh quá rồi. Vậy đúng là mọi người trêu em, anh nói "mọi người đùa thế là hơi ác phải không em" em không nói gì vì dù sao thì mọi chuyện đã an bài rồi, hoá ra không có cái thai nào, không có đám cưới nào hết.
Mọi người ác quá, hay mọi người ghét em hả anh? Không quan trọng nữa rồi.... dù sao thì tình mình đã lỡ, chưa kịp nhen nhóm đã bị dập tắt rồi. Em hi vọng năm mới đến hạnh phúc sẽ đến với anh, anh sẽ gặp người đàn bà yêu anh thật lòng nhiều như em yêu anh, mang lại yêu thương hạnh phúc đầm ấm cho bố con anh. Em mong người em yêu sẽ luôn hạnh phúc!
Mãi yêu anh dù không bao giờ có nhau....
Theo Eva
Người con gái cho tôi biết thế nào là yêu! Biết nói sao đây nhỉ? Người con gái ấy đã mang lại cho tôi biết bao nhiêu là cung bậc cảm xúc khác nhau, ở nơi đó tôi được tự do trải rộng lòng mình và biết được cảm giác yêu thương một người là như thế nào! Điều mà trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến. Mỗi người chúng ta...