Mong ngóng đợi chờ
Trong một xã hội bình thường, tất cả mọi người từ trẻ đến già, từ người nghèo đến người giầu ai ai cũng phải mong ngóng đợi chờ.
“Mong ngóng đợi chờ” là một cụm từ rất kỳ lạ, nếu tách riêng từng từ ra như: mong, ngóng, đợi, chờ thì mỗi từ lại có một nghĩa rất đặc sắc. Nếu ghép 2 từ một như: mong đợi, ngóng chờ, đợi chờ, chờ đợi, mong ngóng, mong đợi, mong chờ, ngóng đợi… thì mỗi cụm từ lại có một nghĩa riêng. Đành phải dựa vào Từ điển tiếng Việt để tạm khu trú lại ý nghĩa của nó cho tập trung.
Theo Từ điển tiếng Việt, tại trang 572 thì: “Mong là: 1/ Ở trạng thái trông ngóng chờ đợi điều gì, việc gì sẽ xẩy ra. Thí dụ: Mong cho chóng đến Tết. Hạn hán mong mưa. “Biết đâu Hợp Phố mà mong Châu về” (Nguyễn Du). 2/ Có nguyện vọng rằng, ước muốn rằng (không có chủ ngữ). Thí dụ: Mong anh thông cảm. Mong được gặp lại. 3/ Có thể được hy vọng (không có chủ ngữ). Thí dụ: Phải nỗ lực nhiều mới mong có kết quả”.
Cũng theo Từ điển tiếng Việt, trang 622 thì: “Ngóng là trông chờ, mong đợi một cách bồn chồn không yên, thường biểu lộ qua thái độ, cử chỉ. Thí dụ: Ra ngõ ngóng con. Ngóng chờ bưu phẩm gửi tới”.
Ở trang 157 thì: “Chờ là ở trong trạng thái đang mong ngóng ai hoặc chờ cái gì sẽ tới, sẽ xảy ra. Thí dụ: Chờ khách, chờ tin. “Sông sâu cá lặn mất tăm/ Chín tháng cũng đợi, mười năm cũng chờ” (Nguyễn Du).
Mong ngóng đợi chờ trong văn chương:
Con người ta thường hay mơ tưởng hão huyền, cái nhu cầu thật thì ít nhưng lúc nào cũng mong chờ một cái gì đó to hơn, nhiều hơn, hóa ra lại thành không tưởng, không đạt tới được, đâm ra buồn bã, thất vọng. Nhà triết học người Thụy Sỹ Johann Caspar Lavater (1741-1801) đã đúc kết cái ham muốn, thèm khát của con người bao giờ cũng vượt quá cái nhu cầu thật, cái mong ước thông thường khi ông viết thành một danh ngôn để đời: “Những mong muốn thật sự của ta thì ít, nhưng cái mơ tưởng khát khao thì lại bao la quá” (How few our real wants and how vast our imaginary ones). Chính cái mơ tưởng viển vông, thiếu thực tế, hão huyền của con người làm người ta mất sức lực, mất tiền của, mất thì giờ mà chẳng đi đến đâu, lại quay về số “O” tròn trĩnh.
Nhà thơ Chế Lan Viên có một câu rất hay: “Giấc mơ con đè nát cuộc đời con”.
Vậy người tỉnh táo, người khôn ngoan nên “liệu cơm gắp mắm”, phải dựa vào sức mình, hoàn cảnh và khả năng có thật của mình mà lên kế hoạch, mà định liệu cho tương lai, cho công việc trước mắt sao cho hợp lý nhất, khả thi nhất.
Video đang HOT
Một thành ngữ cổ của Pháp rất dễ hiểu nhưng rất thực tế là: “Khi người ta muốn đi tắm, chẳng ai lại ra chỗ xay gạo làm gì” (Quand on veut allez au bains, on ne va pas au moulin). Ấy thế mà trên thực tế cuộc sống rất nhiều cuộc đời trở nên dang dở, trở nên ế ẩm, trở nên “quá đát” chỉ vì không phân biệt được chỗ nào để tắm và chỗ nào để xay gạo. Ấy thế mà trên thực tế cuộc sống đã có rất nhiều câu chuyện “bán bò đi tậu ễnh ương”, nhất là trong thời buổi ảo thực, thực ảo của công nghệ thông tin, của internet, của tình yêu ảo, nhà đất ảo, tương lai ảo, trí tuệ ảo, tài chính ảo, tài nguyên ảo, tài năng ảo. Vì thế, đối với những người sống hiền lành, lương thiện, suốt đời chỉ phấn đấu để có một công ăn việc làm ổn định, với một hạnh phúc đơn sơ, với một ước mơ nho nhỏ thì suốt đời suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió vì họ áp dụng đúng theo lời khuyên của những người Pháp cổ là: “Người ta chỉ đạt được nguyện vọng khi người ta có thể chứ không thể đạt được những gì người ta mong muốn” (Qui ne veut quand il peut, ne peut quand il veut). Câu ngạn ngữ này cũng gần giống với câu “lắm mối tối nằm không” để chỉ những ai có nhiều người làm mối quá, nhiều người theo đuổi quá, nên phải kén chọn để tìm “người lý tưởng” nhưng chẳng thấy đâu, nên mãi cũng không lấy được vợ, không lấy được chồng.
Bàn về “mong ngóng đợi chờ” thì có nhiều luồng tư tưởng khác nhau, luồng tương đối phổ biến là yên phận, chí thú làm ăn, năng nhặt chặt bị, mèo nhỏ bắt chuột con, liệu cơm gắp mắm, ăn trông nồi ngồi trông hướng, không mơ tưởng hão huyền, không a dua theo người khác để đuổi theo một đám sương khói ảo ảnh xa mịt mờ. Đó chính là tư tưởng chỉ đạo của nhà triết học La Boulaye: “Kẻ nào không mơ ước hão huyền thì luôn được thênh thang” (He who desires naught will always be free). Đó cũng là tư tưởng chỉ đạo của nhà triết học cổ đại Terentius (năm 190 đến năm 159 trước Công nguyên) khi ông viết thành một danh ngôn để lại cho nhân loại hàng ngàn năm sau một hướng đi đúng đắn, thiết thực trong cuộc sống nhân sinh: “Vì không thể làm những gì anh ao ước, anh nên ao ước những gì anh có thể làm” (As you cannot do what you wish, you should wish what you can do). Mãi mãi biết ơn Terentius vì ông đã tháo gỡ bế tắc cho con người trong cái vòng xoắn luẩn quẩn “mong ngóng đợi chờ” để có một lối ra, để có một hướng đi nhẹ nhàng thanh thản cho cuộc sống vốn đã rất nhiều vất vả gian nan.
Mong ngóng đợi chờ trong cuộc sống đời thường:
- Xuân và Na yêu nhau từ hồi học phổ thông. Vì hoàn cảnh gia đình Xuân ở lại quê làm nông nghiệp, còn Na đi học Đại học ở Hà Nội. Na khuyên Xuân đừng vội vàng nghĩ đến chuyện cưới xin, phải biết kiên trì đợi chờ, khi Na tốt nghiệp xong, có công ăn việc làm ổn định cưới nhau cũng có gì là muộn. Thế là hàng tháng Xuân vẫn gửi tiền cho Na chi tiêu, học hành, vẫn kiên trì “trồng cây đợi đến ngày ăn quả”. Trong bốn năm học Đại học, Na đã thông tỏ mọi ngõ ngách của cuộc sống thành phố, đã học được cách ăn chơi đua đòi, đã học được cách sống gấp của thời đại Công nghệ, của một xã hội tiêu thụ. Những năm cuối, Na cố tình tránh mặt Xuân và cũng chẳng cần mấy đồng bạc chắt bóp của mối tình quê nghèo khổ. Na đã có đại gia bao. Chẳng cần đợi tốt nghiệp, Na đã nhận lời đại gia làm đám cưới và làm chủ một cửa hàng vật tư nông nghiệp phân phối cho một vùng dân cư rộng lớn. Ở quê nhà, sau khi biết Na đã lấy chồng, Xuân đã xây dựng gia đình với một cô xã viên, yên lòng chăm lo sản xuất. Thời gian cứ trôi đi. Một buổi chiều muộn, người ta thấy Na ăn mặc lôi thôi, tay dắt một đứa trẻ đi nhanh về nhà bố mẹ đẻ. Thì ra, đại gia chồng Na buôn bán vật tư giả, kém chất lượng lại trốn thuế đã phải đi tù, gia sản bị tịch thu, mẹ con Na trở nên trắng tay, đành phải về quê ăn bám bố mẹ.
Ai biết câu chuyện Xuân và Na cũng đều mừng thầm cho Xuân, may mà cái “mong ngóng đợi chờ” của anh đã thất bại, chứ nếu thành công thì chưa biết cuộc đời anh bây giờ sẽ ra sao? Bạn bè trong thôn, trong xóm cũng thì thào với nhau: “Cứ nhìn cái gương Xuân và Na, thôi ta cứ làm nông nghiệp chỉ cốt cần cù, chịu khó vẫn có tương lai, vẫn có hạnh phúc, chứ “cuộc thí nghiệm tuổi xuân” của Na cho các ảo tưởng hão huyền, muốn giầu nhanh mà làm ăn bất chính thì ắt phải gánh lấy hậu quả đau đớn”. Đó là “quy luật nhân quả” rất khoa học và rất đời thường!
- Trong một cuộc thi “hoa hậu” cấp thành phố, đến phần thi ứng xử, giám khảo nêu câu hỏi: “Em có mong muốn đợi chờ gì cho tương lai? “. Thí sinh đáp: “Em muốn luôn luôn xinh đẹp để hấp dẫn mọi người”. Giám khảo lại hỏi: “Giữa sắc đẹp và đạo đức, nết na thì em chọn cái nào? “. Trả lời: “Em chọn sắc đẹp, vì sắc đẹp là trời cho mới được, còn đạo đức thì có thể học hỏi được, rèn luyện được”. Lại hỏi: “Em có nhận xét gì về câu “Cái nết đánh chết cái đẹp” của các cụ ta để lại?” . Trả lời: “Em thấy câu này không đúng, vì cái đẹp có tội gì đâu mà đánh chết nó”. Những người có học thức và có giáo dục ngồi dự cuộc thi đều lặng lẽ trầm ngâm !
- Tại buổi liên hoan mừng các em học sinh tốt nghiệp phổ thông trung học ở một trường nọ, người ta tổ chức cuộc thi “Đố vui có thưởng”. Giám khảo đưa ra câu hỏi: “Sau này em mong ước được làm việc gì?”. Có nhiều câu trả lời: Bác sĩ, kỹ sư, giáo viên… Nhưng kỳ quặc nhất, gây chú ý nhiều nhất là câu trả lời: “Em muốn làm bất cứ nghề gì miễn là có thể kiếm được nhiều tiền”. Những người ngồi dưới có người vỗ tay tán thưởng, nhưng các thầy cô và nhiều phụ huynh học sinh im lặng, buồn bã!
Thì ra “mong ngóng đợi chờ” cũng như bữa cơm hàng ngày, nếu chỉ có những bữa cơm đạm bạc chủ yếu là rau dưa thì lâu bền vững chắc, nuôi sống con người hàng vạn năm nay. Còn nếu thêm nhiều cá, nhiều thịt thì cũng nên thận trọng, vì có người bị hóc xương cá, bị hóc xương gà, gây đau đớn khốn khổ, có khi còn thiệt đến thân!
Trần Hữu Thăng
Theo daidoanket.vn
Chờ duyên hay chủ động tìm chồng?
Không cần phải tìm cách "hối lộ" ông Tơ bà Nguyệt, chỉ cần bạn mở lòng, kết giao, chân tình, dấn thân có kiểm soát, bạn sẽ an toàn và có thể gặp duyên lành.
Nhiều người vẫn tin tình yêu là do duyên phận, nên cứ cố ngồi chờ. Đến khi tuổi xuân trôi qua, tuổi sinh sản chạm vạch, chợt rối lòng, ước nguyện lứa đôi vẫn chưa đạt. Cách nào để giục ông Tơ bà Nguyệt đừng "ngâm hồ sơ" của mình?
Tình câm trôi về đâu?
Thử ví tình trường với thương trường. Dù bán ở quầy hay trên mạng, ai cũng phải trưng bày sản phẩm cho bắt mắt, tiếp cận, chiêu dụ khách, khoe tính năng của món hàng, quảng bá thương hiệu, đánh dạt mọi đối thủ và "chốt sale". Món hàng đặc sắc mà không tiếp thị thì sao bán được. Trong lĩnh vực tình cảm, sự khép lòng, ngại tiếp xúc, kết giao đã tước mất cơ hội để "hạt yêu" bắt rễ, nảy mầm. Đó là cánh cửa đầu tiên cho vạn cánh cửa của duyên tình, hôn sự; nhất là đối với phái nữ, chịu sức ép của câu "cọc đi tìm trâu".
Bốn năm không dài, nhưng bốn năm của tuổi xuân, của trăn trở, nguyện ước... quả là thăm thẳm đối với Thủy Nhung. Cô yêu thầm một đồng nghiệp nam. Sáng nào họ cũng gặp nhau, chào hỏi, cùng ăn sáng, uống cà phê và Nhung phải nghe từ "người yêu" lời xưng hô nát lòng - "chị Nhung" (do chàng kém cô hai tuổi). Trai chưa vợ, gái chưa chồng, thân thiết, tôn trọng, thấu hiểu nhau, tưởng tình dễ đơm hoa nếu bầu tâm tình của Nhung được... "gắn miệng".
Cũng có lần, Nhung bóng gió xa xôi, "nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một", khi bàn luận chuyện trong phim. Chàng cũng tán đồng: "Chủ yếu là hai người thích nhau, chứ tuổi tác đâu quan trọng". Nhưng cái kết của họ không có hậu. Nhung phải nhìn "người yêu" lên xe hoa cùng một cô gái khác. Nếu thời gian trở lại, Nhung sẽ tỏ tình, bất chấp "em trai" phản hồi thế nào, vì cô yêu.
Vì sao ta không dám cất lời? Sợ người kia nhìn mình với ánh mắt khác? Sợ làm trò cười cho họ? Sợ nhận lại lời nói tổn thương? Sự chần chừ, lần lữa của người đang yêu giống như kẻ sắp khởi nghiệp - đam mê, mong muốn, nhưng sợ rủi ro, mất vốn, sợ không kham nổi...
Ảnh minh họa
Chị Hạnh Dung, phụ trách tư vấn tình yêu - hôn nhân - gia đình của Báo Phụ Nữ TP.HCM, từng gặp nhiều bạn đến trực tiếp cũng như gửi thư nhờ chỉ cách để tỏ tình... chắc cú, yêu rồi không bị phụ tình, bị lợi dụng... nói chung là yêu không đau. Nhưng yêu là quăng mình vào tình trường, không có hãng bảo hiểm nào đảm bảo. Bước vào tình trường bằng nỗi sợ thì đến bao giờ mới yêu nổi một người? Thôi thì, cứ nói ra suy nghĩ của mình, được thì tốt, không được thì coi như... tập thể dục cho trái tim; bởi sống, thực chất là một cuộc trải nghiệm. Sợ nếm phải đắng chát thì chẳng bao giờ được chút ngọt bùi.
Người ấy đang rất gần...
Nhiều cô gái, sau vài phen ngã ngựa, đâm ra bi quan: "Đàn ông tốt hình như tuyệt chủng hết rồi", "đàn ông ngày nay chỉ thích những cô gái dễ dãi"... Quả là cam go khi cạnh tranh trên tình trường, nhất là có nhiều đối thủ cố tình "phá giá". So với những cô gái dễ dãi, thích "rong chơi" thì sự "kín cổng cao tường" của bạn khó địch nổi trong ngắn hạn (dài hạn thì chưa biết).
Mai Huỳnh từng từ hôn ở phút 89 vì phát hiện vị hôn phu vụng trộm nhiều lần cùng bạn gái cũ hiện đã có chồng. Ban đầu, Mai Huỳnh hỏi vị hôn phu: "Anh chọn em hay cô ấy?". Nhưng rồi cô suy nghĩ lại, người có quyền chọn là mình chứ không thể là tên đàn ông tham lam đó. Sự chủ động, tự tin và yêu bản thân cho phụ nữ sức mạnh để biết mình nên làm gì, mình xứng đáng với những điều hơn thế. Giữa đàn ông và cuộc đời mình, sẽ thật tuyệt khi chúng trùng nhau; còn không thì thật nguy nếu bạn đẩy cuộc đời mình ra rìa.
Ảnh minh họa
Không cần phải tìm cách "hối lộ" ông Tơ bà Nguyệt, chỉ cần bạn mở lòng, kết giao, chân tình, dấn thân có kiểm soát, bạn sẽ an toàn và có thể gặp duyên lành. Bạn có thể gặp chàng trong công việc, ở lớp học tiếng Anh, trên sân thể dục, trong chuyến du lịch, nơi siêu thị, quán cà phê, thậm chí trong bệnh viện, đám tang... Đừng rào nhốt trái tim mình. Hãy bỏ tai nghe ra, buông điện thoại xuống và mỉm cười bắt chuyện với những người đàn ông bên cạnh bạn; mở rộng với cả những người không phải đối tượng của mình, vì biết đâu họ sẽ cho ta nhiều điều hay hoặc làm nhịp cầu mai mối.
Giao tiếp, hỏi thăm bằng tâm tình gắn kết cảm xúc, nói và nghe tận đáy lòng, để lại ấn tượng trong nhau, rồi cuộc hẹn đầu tiên sẽ đánh dấu bước tiến mới cho một mối quan hệ đầy tiềm năng. Lắm khi như bán hàng, khách bu đen bu đỏ, tranh nhau giở lên hạ xuống, mặc cả ì xèo, nhưng rồi bỏ đi hết, không thu được đồng nào; chuyện tình đôi khi tưởng tựu thành, mà rốt cuộc vẫn lẻ bóng. Kệ, cứ dấn thân. Yêu là trải nghiệm mà. Không có trải nghiệm nào vô ích.
Như bác thợ săn, ngày ngày rong ruổi khắp các cánh rừng, những cô gái đi tìm người yêu, chọn chồng cũng phải chuẩn bị "vũ khí", kỹ năng "săn bắt", chủ động lên đường, giấu mình trong tán lá, tiếp cận "con mồi", chớp thời cơ... Tìm rồi hiểu, rồi khoanh vùng, lược bớt "ứng viên" dựa trên những tiêu chí của mình và chọn. Chọn được người ưng ý đã lắm gian nan, nhưng để chàng cũng chọn mình thì lại là một "cuộc chiến" khác mà ta cũng phải thắng nữa.
Tô Diệu Hiền
Theo phunuonline.com.vn
Bồ nhí của chồng tìm đến tận nhà 'dằn mặt', lộ bí mật tày trời Buổi tối hôm đó, ả tình nhân của chồng tôi xông đến tận nhà để... đánh ghen ngược. Từ sự giận dữ ban đầu, cuối cùng tôi lại cảm ơn cô ta đã làm như vậy... Nghĩ về cuộc hôn nhân của mình, tôi nén một tiếng thở dài khi nhìn lại hành trình mình đã đi qua đầy đau khổ và nước...