Mong gió đừng quên bông mai nhỏ
Tôi thích anh từ lần đầu tiên nhìn thấy ở quán cafe trùng với tên anh. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ ấn tượng ban đầu đó.
Anh không hề giống như trong tưởng tượng của tôi. Anh nói chuyện từ tốn nhưng hài hước và lúc nào cũng nở nụ cười rất hiền. Anh không biết tôi đã nhìn thấy anh trước lúc anh bước chân lên cầu thang và tôi đã có ấn tượng thật tốt về anh ngay từ giây phút ấy.
Tôi đã cảm nhận được sự quan tâm chân thành của anh kể từ ngày đầu tiên gặp nhau. Cứ đều đều hôm nào cũng vậy, anh lại gọi điện cho tôi vào mỗi giờ nghỉ trưa, gửi cho tôi những bài hát, kể tôi nghe về công việc hàng ngày của anh. Buổi tối, anh lại dành một chút thời gian để online với tôi, nói là một chút nhưng tôi đã chiếm khá nhiều thời gian của anh vì anh cũng rất bận rộn. Anh tâm sự với tôi về những mong ước “rất nhỏ bé” và tôi cũng chia sẻ với anh về cuộc sống của mình. Chúng tôi bắt đầu có cảm giác chờ đợi nhau vào mỗi dịp cuối tuần. Khoảng cách 80km và cái se se lạnh cuối thu dường như càng làm cho chúng tôi xích lại gần nhau. Những kỷ niệm cứ đầy lên cùng với những ngày tháng được ở bên anh. Với một cô gái chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc từ một người bạn trai như tôi thì những kỷ niệm đó thật đẹp và ý nghĩa.
Tôi vẫn nhớ cảm giác được nắm tay anh dạo quanh sân trường mà không hề ngại ngùng, được ngồi ăn một bữa cơm giản dị, được cùng anh thưởng thức “không khí rất hồ Tây”, được anh ôm thật chặt trong vòng tay ấm áp, được nghe anh hát cho riêng tôi và được đi về cùng anh trong một đêm Trung thu mưa và lạnh… Có lẽ cảm giác yêu và được yêu đã làm tôi không để ý đến những băn khoăn của anh. Tôi không biết những băn khoăn ấy xuất phát từ lúc nào và từ đâu nhưng dần hai chúng tôi cũng đã hiểu… Anh nói tôi đừng để ý nhưng làm sao anh có thể giấu tôi được vì tôi vốn dĩ không phải là một đứa con gái vô tâm, chỉ biết đến cảm giác của mình.
Tôi cảm thấy những lo lắng cứ lớn dần lên trong anh và hình như anh tránh gặp tôi? Tôi thẫn thờ mỗi khi không thể liên lạc được với anh. Tôi vừa nhớ, vừa giận anh và có lẽ anh cũng biết điều đó nhưng tất cả tôi nhận được từ anh chỉ là sự im lặng. Những lần gặp gỡ cứ thưa dần, anh gần như không còn chủ động liên lạc với tôi nữa. Tôi thấy mình như một con thuyền bất ngờ bị sóng đánh chông chênh giữa biển và trở nên mất phương hướng. Lần cuối cùng tôi gặp anh là sinh nhật của tôi, anh vẫn rất nhẹ nhàng và cố tỏ ra bình thường nhưng tôi hiểu anh đã suy nghĩ nhiều lắm! Một người cẩn thận như anh chắc chắn đã cân nhắc rất kỹ trước mỗi quyết định của mình rồi và khi rời xa tôi cũng vậy. Nếu có trách thì chỉ có thể trách chúng tôi đã đến với nhau quá vội vàng khi chưa kịp hiểu hết về nhau. Tôi đã tự bảo mình sẽ không bao giờ trách anh vì tình cảm là không thể miễn cưỡng nhưng trái tim tôi thì chưa một phút nào thôi hướng về anh. Càng kìm nén những nỗi nhớ về anh thì chúng lại càng như những vết kim châm vào lòng tôi.
Xung quanh tôi, mọi người vẫn nhắc đến anh, vẫn tưởng chúng tôi là một cặp đôi hạnh phúc. Mỗi lúc như vậy, tôi chỉ biết im lặng và trút tất cả những nỗi buồn của mình vào những trang nhật ký đã ướt nhòe. Mặc dù biết anh đang ở rất gần nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể chạm tới được, giống như những con sóng biển cứ xô đến gần bờ rồi lại phải tan ra. Biết đâu tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở và biết đâu anh đã tìm được một nửa của cuộc đời mình? Chỉ mong gió đừng quên tôi, một bông hoa mai nhỏ luôn hướng theo gió.
Theo Ngôi Sao
Tất cả chỉ là lời nói
Lâu rồi vào những ngày lễ hay thứ 7, em không còn cảm giác mong ngóng một điều gì đó, mong anh, tin nhắn hay cuộc gọi vào điện thoại nữa. Khi mình biết rõ và hiểu "sẽ không có" thì mình chẳng còn mong nữa. Yêu, thế nào gọi là chân thành? Lý trí và trái tim khác nhau.
Yêu thì ai mà không nhớ, không mong gặp người mình yêu, mong chia sẻ những điều trong cuộc sống. Anh không thế, không phải anh là người ngoại lệ mà anh đã khác. Trước đây, hai đứa thường chia sẻ, nói với nhau về những chuyện vui, buồn, về nỗi nhớ khi lâu rồi không gặp nhau. Rồi đến khi bỗng nhiên số điện thoại quen thuộc trở nên xa lạ vì qua lâu anh không liên lạc. Ngày lễ, tết, anh không muốn cùng em sang nhà anh như trước nữa, anh cũng tránh lên nhà em. Dù có ảo tưởng và ngốc đến mấy em cũng phải nhận ra rằng "Anh ấy không còn yêu nữa". Em đã dặn lòng đừng buồn, em cảm thấy tiếc thời gian quen nhau hai năm, không là quá dài nhưng cũng không phải ngắn. Mỗi lần anh giận dỗi thường bỏ mặc em. Việc gì không theo ý, anh cũng nổi cáu với em. Tóm lại, nhiều cái vô lý, giận mà không có gì chính đáng cả. Sau tất cả những lần đấy, anh lại dỗ em bằng câu "Anh yêu em ".
Em cũng tin, bỏ qua hết lần này đến lần khác vì khi yêu, em cũng mù quáng như bao người con gái khác, tin vào lời nói. Tháng ba, anh xin bố mẹ em cưới, em chưa đồng ý, anh nói là cuối năm lâu lắm, cùng lắm là tháng tám, tháng chín thôi. Nhưng đến khi em đồng ý rồi, anh lại không muốn nữa. Dường như anh luôn làm điều ngược lại. Nếu em không thích một cái gì đó thì anh vẫn làm dù biết điều đó khiến em buồn. Còn nếu đó là điều em thích thì anh nhất quyết không. Nói cho cùng thì sự hiếu thắng, bảo thủ, gia trưởng và tình yêu anh phai nhạt nên đành chia tay. Em cũng không muốn quay lại những chuỗi ngày qua nữa, có gì mà tíếc nuối? Anh cứ đi như những gì anh muốn. Em nhận ra một điều rằng "Khi yêu đừng tin vào lời nói, nếu anh ta thật lòng yêu bạn thì sẽ không chỉ bằng lời nói". Em viết những điều này vì cảm xúc, vì muốn chia sẻ, không phải viết cho anh hay vì anh. Luna
Theo Ngoisao
Ngậm ngùi nhường chồng cho chị gái Tôi lấy chồng không có tình yêu nhiều mà chỉ theo kiểu "lọt sàng xuống nia". Tôi đã phải đau khổ để chồng mình trở lại với cái sàng ban đầu. Gia đình tôi có 4 chị em gái, tôi là con gái thứ 3. Người ta nói tam nam bất phú, tứ nữ bất bần. Tôi thấy gia đình tôi đúng với...