Mong được cùng ai đó đi dạo
Mình sinh ra ở miền Trung, vào Sài Gòn gần 10 năm, ngoại hình bình thường.
Trải qua cuộc sống độc thân cũng lâu, nhiều lúc muốn được ai đó quan tâm, đèo nhau đi dạo, ăn uống, hóng gió, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất không biết chán, được nắm tay nhau đi dạo, nhìn nhau trìu mến… Vì có nhiều thứ rất muốn làm nên mình hi vọng qua bài viết này sẽ tìm được người phù hợp.
Mình có công việc bình thường, làm giờ hành chính, lâu lâu cũng về trễ. Ngoài giờ làm, thỉnh thoảng mình học thêm ngoại ngữ để có thể phát triển bản thân. Mình biết nấu vài món cơ bản như canh, kho, xào. Mình ít đi phượt, du lịch. Tính mình hơi hướng nội, cuối tuần chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi. Tuy nhiên, hiện tại mình dần muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đôi khi đi chơi với bạn bè để hiểu thêm nhiều thứ trong cuộc sống. Còn nhiều điều mình muốn kể nhưng để dành đến lúc biết nhau nhé.
Mong một nửa của mình có công việc ổn định, tự lập, sống có trách nhiệm với gia đình, trưởng thành, nghiêm túc, chung thủy và luôn là chỗ dựa cho mình sau này. Vì làm việc và sống tại TP HCM nên mình nghĩ khoảng cách gần sẽ tốt hơn, nhưng nếu bạn nam ở xa mà có khả năng sắp xếp thời gian để gặp nhau thì cũng không thành vấn đề, quan trọng là có cho nhau cơ hội hay không.
Những tiêu chuẩn mình đặt ra chỉ là khái quát để hình dung về một nửa của mình, còn có cảm xúc, thích hợp với nhau hay không thì phụ thuộc vào lúc gặp nhau ngoài đời.
Mình xin dừng tại đây, hi vọng được sớm nhận được thư từ bạn.
Vợ đòi ly hôn khi tôi đề nghị mua nhà
Tôi 48 tuổi, vợ kém 4 tuổi, ở tỉnh, cả hai kinh doanh tự do.
Thu nhập của tôi khoảng 20 triệu một tháng, thu nhập của vợ gấp 2-3 lần tôi, chưa kể khoản thu bất thường của cả hai. Cưới nhau hơn 20 năm, cuộc sống chúng tôi tương đối êm đềm dù tính tôi chỉn chu, hướng nội, còn tính vợ trẻ con, hướng ngoại. Không có con nhưng tôi và vợ chẳng đặt nặng vấn đề này. Ước muốn duy nhất của tôi là mua được căn nhà riêng nhưng lần nào vợ cũng gạt đi, nói là sợ nợ; tôi buồn nhưng cũng không ép.
Tuần trước, chủ căn nhà tôi mướn lâu nay để kinh doanh ngỏ ý muốn bán và tôi không nỡ bỏ qua cơ hội này. Tôi tính nếu mua chỉ thiếu khoảng 500 triệu, khoản này không vấn đề gì so với thu nhập của vợ chồng tôi. Vợ lại điệp khúc sợ nợ, rồi nói không có con thì khi chết nhà để cho ai, còn doạ sẽ ly hôn nếu tôi cứ ép. Tôi biết nguyên nhân chính vợ không muốn mua nhà là sợ hụt tiền mua sắm đồ hiệu, xuất thân bình dân nhưng đồ vợ xài phải có "tên tuổi", món rẻ vài triệu đến vài chục triệu, có vài món lên tới tiền trăm triệu.
Càng ngày mức độ nghiện mua sắm của vợ càng nặng, trong khi công việc của cô ấy không cần giao tiếp nhiều, không cần thiết khoe khoang, làm hình ảnh. Giờ đây, mỗi lần nhìn đống giày dép, túi xách, quần áo, mỹ phẩm chất đống trong căn nhà thuê chật chội, xuống cấp, tôi ngán ngẩm, không biết giải quyết sao cho phải. Không lẽ ly hôn?
Tôi nỗ lực làm việc, tính cách hướng nội, vì sao vẫn có người nói xấu sau lưng? Ở nơi làm việc cũng là cùng một đạo lý, bạn yếu thì người khác sẽ mạnh, dù bạn có nỗ lực trong công việc bao nhiêu. Nếu trông bạn dễ ức hiếp, dễ bóp nát như quả hồng chín, vậy thì khi gặp phải người có nhân phẩm không tốt, họ sẽ chẳng nể nang gì mà làm tổn thương bạn. Một...