Mong cô cho cháu một cơ hội để yêu anh ấy
Không ai chắc người sau có thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho anh ấy, vậy cháu có thể được cô cho cơ hội không?
Cháu chào cô, mẹ của người cháu yêu! Cháu từng gặp cô một lần khi chúng cháu là những người bạn cùng phòng về nhà con trai cô chơi, hồi đó chúng cháu chưa yêu nhau cô ạ. Lần đi chơi đó vui biết bao, cháu cũng không ngờ sau đó cháu với con trai cô lại yêu nhau. Khi bắt đầu cuộc tình này, chúng cháu đã biết có nhiều sóng gió vì anh từng một lần bị gia đình phản đối khi yêu người hơn một tuổi, giờ cháu hơn anh những 4 tuổi. Chúng cháu đều lo sợ gia đình không đồng ý nên cứ âm thầm bên nhau mà không công khai gì cả, dù làm chung phòng, chơi chung những nhóm bạn. Cháu luôn hy vọng rằng thời gian sẽ làm thay đổi sự phản đối của gia đình anh, rằng sự kiên trì và chân thành của chúng cháu sẽ được người lớn thấu hiểu và trao cơ hội. Cháu đã không một lần lên tiếng hối thúc anh về một đám cưới dù đã ở cái tuổi mang tiếng gái ế mấy năm nay rồi.
Cháu đã thấy mình sai khi không ở bên anh, không cùng anh đấu tranh vì tương lai của hai đứa, đã để anh một mình đối mặt với gia đình mà không quan tâm hỏi han chi tiết. Giờ đây, khi anh đã quá mệt mỏi vì bên tình bên hiếu, không thể chịu được nữa khi về mẹ suy sụp mệt mỏi, người không còn sức sống; gia đình chẳng ai nói với ai câu nào khi đề cập đến vấn đề này. Chúng cháu đã chia tay sau hơn 2 năm bên nhau. Vậy mà chuyện chia tay thật chẳng dễ dàng. Cháu đau tim như muốn nổ tung, không thể thở được, người bủn rủn rã rời không còn chút sức sống nào. Cháu tiếc từng cơ hội mình đã lỡ mất, chúng cháu đã bên nhau biết bao kỷ niệm, nhìn nơi đâu cũng thấy nhau, đi nơi đâu cũng có nhau, từng cùng nhau khóc cười chia ngọt sẻ bùi những vấn đề của cuộc sống. Giờ khi mọi thứ đã ổn định, cứ nghĩ đến việc không thể bên anh nữa, sẽ có một cô gái khác xuất hiện thay cháu nắm tay anh đi đến hết cuộc đời, cháu chẳng thể chịu được. Đó là nỗi đau quá lớn đối với một cô gái nhỏ như cháu.
Cháu biết chẳng có tình cảm nào sánh bằng tình cha mẹ thương con, chẳng có tình yêu nào là vĩnh cửu, chúng cháu bên nhau 2 năm cũng không quá dài để mà nói đến chữ tình nghĩa. Cháu cũng biết không có người này sẽ có người khác, rằng nỗi đau tình yêu tan vỡ không phải là thứ gây cho người ta đau đớn nhất. Nhưng cô ơi, mỗi con người chỉ có một lần được sống, đã có được tình yêu rồi lẽ nào nhất thiết phải rời xa? Tình yêu là cảm xúc thiêng liêng, đâu dễ dàng để từ bỏ, để chọn lựa. Anh nói theo kinh nghiệm của người đi trước từng lấy vợ hơn tuổi trong dòng họ thì sau khi sinh cháu sẽ già đi rất nhanh, còn anh sẽ ở tuổi phong độ nhất, sợ rằng khi đó gia đình lục đục, chính cháu sẽ khổ.
Cháu tin bản thân, tin mình biết phải làm sao để giữ gìn gia đình nhỏ cũng như duy trì tuổi trẻ. Cháu đã đau không thể diễn tả khi anh nói thực sự cô đơn và mong muốn nhanh chóng xây dựng gia đình. Không ai chắc người sau có thể mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho anh ấy, vậy cháu có thể nào được cô, được cả dòng họ nhà mình trao cho một cơ hội không? Cháu biết mình đang quá yếu đuối nhưng cũng biết đừng ngồi một chỗ rồi đợi hạnh phúc trao vào tay mình, vì vậy cháu đã viết những dòng này. Cháu mong cô sẽ đọc được để anh ấy không còn phải lựa chọn bên tình bên hiếu mà sẽ được trọn vẹn cả hai, còn cháu sẽ được sống thêm lần nữa, mang lại hạnh phúc cho anh và cho chính mình.
Theo Vnexpress
Video đang HOT
Ta quên đi lời thề 10 năm đó, nhưng lại cùng với một người khác thề thốt trọn đời trọn kiếp
Các câu chuyện vẫn thường xảy ra như vậy, người ở bên nhau 5 năm, 10 năm, 15 năm, chúng ta rời xa bọn họ. Sau đó, cùng với một người mới quen có mấy tháng bước vào lễ đường.
Các câu chuyện vẫn thường xảy ra như vậy, người ở bên nhau 5 năm, 10 năm, 15 năm, chúng ta rời xa bọn họ. Sau đó, cùng với một người mới quen có mấy tháng bước vào lễ đường. Ta quên đi lời thề 10 năm đó, nhưng lại cùng với một người khác thề thốt trọn đời trọn kiếp. Người cùng em đi hết quãng đời còn lại, lại không phải là anh. Mà em sẽ không buồn, chỉ là trong những đêm không ngủ, sẽ thường hoài niệm về anh mà cảm thấy đau lòng.
Một đoạn tình yêu dài đằng đẵng, lại kết thúc trước hôn nhân của em. Một đoạn tình yêu khác, lại bắt đầu sau hôn nhân. Chúng ta mỗi người một lối đi. Những ngày tháng đã qua trở nên rất mơ hồ, mà thường là con gái rơi lệ. Còn cánh đàn ông lại hết lần này đến lần khác đảm bảo rằng sẽ không rời đi.
Em nhớ rằng, có một buổi sáng sớm, em ngồi trong lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, mặt dán vào mặt anh.... Em không hề muốn mất đi những ngày như vậy. Những năm tháng của em bởi vì có anh, mà có niềm vui. Em cố gắng khiến mình sống tốt hơn, để anh khỏi cần bận tâm lo lắng. Mà anh lại khiến em cảm thấy mình không phải là một cô gái lang thang phiêu bạt, bởi vì có một bờ vai rộng để cho em dựa vào.
Chúng ta cùng nhau trải qua những năm tháng gập ghềnh khó khăn, mà lại chẳng thể cùng nhau đi nốt phần đời còn lại. Chúng ta đều là những quân cờ đáng thương, phải chịu sự sắp xếp của số phận.
Thật ra, em không hề sợ cuối cùng anh không cưới em. Em tình nguyện để anh phụ em, chứ em không có cách nào để phụ anh. Những năm tháng cùng anh, là những năm tháng em không muốn mất đi nhất. Nếu như một ngày có người cùng anh đi qua thảm đỏ, không phải là em. Em nghĩ, em sẽ bình tĩnh mà nhìn anh. Có lẽ khuôn mặt xinh đẹp dưới cái mạng che mặt kia, ánh mắt anh nhìn cô ấy giống như thuở ban đầu khi anh lướt qua gương mặt em. Em sẽ xiết chặt lấy anh chàng đứng cạnh em, nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh ấy, lễ phục màu trắng không hợp với bọn em, thử chọn màu Champagne xem. Kết thúc buổi lễ có thể em sẽ tiến lại bắt tay anh chúc mừng, chứ không đợi đến phần ném hoa rồi mới rời đi. Em sẽ lịch sự cho đến phút cuối. Em sẽ mỉm cười, dù thế nào chăng nữa!
Ở bên nhau một năm, hai năm, ba năm, bốn năm.... Cùng nhau đi qua vô số xuân hạ thu đông, nếm qua vô số hỉ nộ ái ố, trải qua bao tiểu nạn đại nạn. Cuối cùng người cùng anh nắm tay bước qua thảm đỏ, lại không phải là em. Mà người đàn ông đứng bên cạnh em, cũng không phải là anh.
Đứng bên cạnh anh ấy khúc khích cười, quên đi anh và cô dâu xinh đẹp của anh, thời khắc đó em không hề buồn. Em từng nói với anh khi chúng mình kết hôn, không cần phải tổ chức hôn lễ thật hoành tráng, phải váy cưới thật lộng lẫy, tiền mừng thật nhiều hay là lời chúc phúc của thật nhiều người, chỉ cần tay nắm tay nhận lấy giấy kết hôn, sau đó bắt đầu cuộc sống hôn nhân bình thường như những cặp vợ chồng nơi miền quê là em đã mãn nguyện lắm rồi. Anh còn cười hỏi lại em: "Người ta đều là hoàng tử và công chúa, tại sao đến chúng ta lại trở thành nông phu nông phụ rồi?"
Rất đơn giản, bởi vì từ lâu em đã không tin vào những câu chuyện cổ tích rồi!
Em cũng nghĩ sau này của sau này, chúng ta sẽ thường vì những chuyện nhỏ nhặt mà xảy ra cãi vã. Anh sẽ nói em thay đổi rồi, em cũng sẽ trách anh không còn quan tâm dịu dàng với em nữa. Thế nhưng dù là lúc khóc, em vẫn muốn dựa vào bờ vai anh.
Em đã từng nói với anh: Không có anh, chỗ nào em cũng chẳng muốn đi.
- Chỉ cần có anh, em không sợ cái gì hết.
- Cho dù như thế nào đi chăng nữa, xin anh đừng buông tay em ra, đừng bỏ em lại một mình.
- Nếu như tính bướng bỉnh của em khiến anh không cách nào dạp tắt được, xin anh hãy ôm em một cái, chỉ cần ôm em một cái là đủ rồi.
Và nói với anh: Anh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất em muốn lấy.
Em từng nói rất nhiều rất nhiều, nhưng anh không hề nhớ, em phải làm sao đây?
...Anh của ngày hôm nay đứng dưới ánh đèn của lễ đường, nắm lấy tay cô dâu của anh đọc lời thề trước mặt toàn thể khách khứa-hứa cùng cô ấy ở bên nhau tới già. Lời tuyên thệ quen thuộc ấy, đột nhiên lướt qua bên tai em.
Và như lần đầu anh nhìn thấy em nhiều năm trước, khuôn mặt dịu dàng của anh vẫn nổi bật như ngày nào. Trong tiệc cưới, anh đến mời rượu em, em bình tĩnh nói lời chúc mừng anh.
Anh của trước đây, biết em sợ tối, sợ côn trùng, sợ tiêm......sợ rất nhiều. Nhưng lại không hề biết: điều em sợ nhất, là cuối cùng không được gả cho anh.
Theo Guu
Phải có bao nhiêu dũng cảm, người yêu em mới có thể thốt ra những lời biện minh khó tin đến thế này? Em sưng sơ đên chêt lăng ngươi. Trong khi lơi chia tay anh con chưa noi vơi em ma đa muôn cươi ngươi khac lam vơ... Em la sinh viên năm cuôi cua trương đai hoc kinh tê. Bô em mât sơm, me em đa ngoai 50. Tư khi em lên Ha Nôi, me cung chuyên lên sông cung em. Me em nhân...